Năm ngày nữa là mùng sáu tháng sáu, theo lệ cũ trong dân gian thì phải treo đèn lồng cầu phúc, dần dà đã trở thành một loại tập tục rồi dần dần trở thành lễ hội Hoa đăng như hiện nay.
Ánh đèn rực rỡ, bóng người chen chúc, nhưng Tô Tinh chỉ nghĩ ra cái cớ ra ngoài hít thở không khí. Nàng đã sớm biết tên nhóc phản đồ kia đã đi truyền tin cho Bạch Thư Mạch rồi, nên nàng mới cố ý bảo Lục Tụ và Hồng Tụ cùng nhau đi hội Hoa đăng. Còn nàng thì đi một mình tới con phố nhỏ, ngồi trên vòm cầu ngắm nhìn liên đăng trên mặt nước.
"Nàng có biết vì sao người ta thích thả liên đăng không?"
Tô Tinh quay đầu lại, nhìn thấy Bạch Thư Mạch xách theo hai bình rượu tới thì trong lòng có hơi ngạc nhiên, lại có chút chán nản. Cuối cùng vẫn không tránh được y.
"Không đi hội Hoa đăng mà lại chạy tới đây hóng gió với ta sao?"
Bạch Thư Mạch ngồi xuống bên cạnh Tô Tinh: "Yên tâm đi, việc nàng không muốn thì ta sẽ không ép. Nàng còn chưa trả lời câu hỏi của ta đâu, vì sao người ta lại thả liên đăng?"
"Chắc là để tưởng nhớ người đã khuất chăng."
Bạch Thư Mạch nhấc bình rượu lên uống một ngụm: "Ta tin rằng ngày càng có nhiều người làm là để cầu nguyện những điều trong lòng mình. Con người trên thế gian này, chỉ có không ngừng suy nghĩ thì mới có thể khiến con người ta có dũng khí để sống."
"Vậy thì sao? Huynh chạy tới đây là định thả liên đăng à?"
Bạch Thư Mạch đưa rượu cho Tô Tinh: "Ngày tốt cảnh đẹp thế này, cần phải có rượu ngon thì mới xứng. Chỉ là con người ta ngàn ly không say, bình thường ta chưa kịp say thì người khác đã bất tỉnh nhân sự rồi. Ta muốn tìm một người để uống rượu cùng, nghĩ tới nghĩ lui thì cũng chỉ có Tô cô nương là thích hợp nhất."
Tô Tinh làm theo điệu bộ của Bạch Thư Mạch, cầm bình rượu bên uống một ngụm: "Cay quá."
"Tuy không bằng tay nghề của nàng nhưng cũng có hương vị mới lạ."
"Bạch Thư Mạch, ta hỏi huynh một câu nhé."
Bạch Thư Mạch nhìn Tô Tinh, trêu ghẹo nói: "Bạch mỗ năm nay vừa mới hai tám, trong nhà vẫn còn có cha mẹ, chưa cưới vợ."
Tô Tinh không để ý đến y, tiếp tục nói: "Quá khứ của ta, huynh biết rõ mà."
"Coi như đã biết nhưng cũng không rõ ràng lắm. Những điều ta nghe được tất nhiên đều là những phiên bản đã bị thêm mắm dặm muối hoặc vu vơ không có căn cứ. Chân tướng như thế nào chỉ có một mình Tô Tinh nàng mới biết được."
"Bọn họ nói thế nào? Nói ta sát hại Thẩm gia, là một độc phụ à?"
"Thế gian này rất hà khắc với nữ tử, hà tất phải để ý đến lời đồn đại với vẩn bên ngoài chứ. Ta tin tưởng năng lực phán đoán của ta, cũng tin rằng tai nghe không bằng mắt thấy."
"Ta đã từng rất thích hoa đăng, thích cái không khí đông đúc chen lấn trong dòng người rộn ràng náo nhiệt. Năm ấy ta mười sáu, ỷ vào quyền thế của ca ca mà coi trời bằng vung. Ta nghĩ với tài năng của mình thì ta có thể có được mọi thứ. Thế nên ta đã từ chối những vương tôn công tử mà ca ca tìm, sau đó ta gặp được Thẩm Giác. Có lẽ ta cũng không quá thích hắn mà chỉ ngưỡng mộ hắn hiệp nghĩa ra tay cứu nguy thôi. Ca ta sớm đã nhìn ra mục đích của hắn không trong sạch, thế nhưng lúc đó lòng ta cao tận mây xanh. Có lẽ sự phản đối kịch liệt của ca ca đã chạm vào vảy ngược của ta, ta nói với huynh ấy, không phải Thẩm Giác thì ta không gả. Ta vẫn luôn tự nhủ rằng đích thân Tô Tinh ta chọn thì chắc chắn là tốt nhất, cho nên lựa chọn làm như không nhìn thấy việc Thẩm Giác lợi dụng quyền thế của ca ca ta để từng bước thăng tiến, không nhìn ra hắn dần xa cách ta. Mãi cho đến khi hắn dẫn một nữ tử mang thai trở về, ta mới nhận ra, thì ra ta vẫn luôn sống trong thế giới giả dối của mình, thế nhưng ta không dủ dũng khí để xé toạc tất cả mọi chuyện. Đúng là ta đã dùng thủ đoạn, nhưng hết thảy đều do bọn họ gieo gió gặt bão thôi. Nhân quả tuần hoàn, báo ứng tự chịu."
"Người bình thường nghe được thì liệu có khuyên nàng một câu chuyện xưa theo gió không cần bận tâm không?"
"Huynh còn muốn nói thêm gì nữa không?"
"Bất luận chuyện cũ có thế nào thì vẫn sẽ là một phần cuộc sống của nàng. Đúng sai ở mình, khen chê do người."
Tô Tinh nghe được câu này thì lại thấy khá vui vẻ, ngửa đầu lên nốc cạn bình rượu. Bạch Thư Mạch vội đưa tay ngăn nàng lại để nàng uống chậm hơn chút.
"Hiện tại tuổi cũng lớn rồi nên không còn thích xem hoa đăng nữa. Bây giờ ngẫm lại, nếu lúc trước không tuỳ hứng như vậy thì tốt rồi."
"Thanh danh bên ngoài hiện giờ của Bạch công tử, chạm tay là bỏng, cũng không biết đã trở thành người tình trong mộng của bao nhiêu cô nương đương chốn khuê phòng rồi đây."
"Người khác thì ta không bận tâm, chỉ có một người là biết ta, hiểu ta." Bạch Thư Mạch đột nhiên nắm lấy tay Tô Tinh, nhìn nàng với ánh mắc sáng quắc: "Ta đã giải thích với Phó đại nhân và từ chối hôn sự với Phó tam tiểu thư rồi."
Ánh mắt Tô Tinh hơi lảng tránh, cười mỉa mai: "Một nhân vật như Phó tam tiểu thư mà cũng không lọt được vào mắt xanh của Bạch công tử."
Bạch Thư Mạch đột nhiên nhiêm túc hẳn lên: "Bởi vì ta nói với Phó đại nhân rằng, ta đã có người trong lòng rồi."
"Đã có người trong lòng, vậy thì đi tìm cô ấy bàn chuyện là được."
"Bây giờ ta đang nói chuyện cùng nàng ấy đây. Tô Tinh, ta và nàng đều rõ cả mà, chúng ta..."
"Được rồi." Tô Tinh ngắt lời Bạch Thư Mạch: "Tối nay uống quá nhiều rượu, sợ là huynh đang nói lời say rồi đấy."
Bạch Thư Mạch buông tay Tô Tinh, cười thành tiếng: "Thôi vậy, nàng cứ cho là ta đang nói lời say cũng được."
Hai người tự uống thêm rất nhiều rượu. Rượu này vào miệng cay nồng, men cũng đủ mạnh. Tuy tửu lượng của Tô Tinh tốt nhưng lúc này lại hơi say say.
"Tô Tinh?"
Bạch Thư Mạch cúi đầu, lại phát hiện Tô Tinh đã ngủ từ lúc nào, đầu khẽ dựa vào bờ vai của y.
Y lấy kết đồng tâm từ cổ tay áo rồi nâng niu, sau đó buộc vào người nàng: "Dù nàng có nghĩ đây là lời say thì chắc chắn cũng đã hiểu được tâm ý của ta rồi."
Màn đêm thăm thẳm, người xung quanh cũng dần vơi đi.
"Chàng trai trẻ à."
Bạch Thư Mạch quay đầu lại, thấy một đôi phu thê đầu tóc bạc trắng mỉm cười nhìn y: "Đại nương, bà đang gọi ta sao?"
"Chàng trai trẻ, trời đã khuya rồi, gió đêm lạnh lẽo, nương tử của cậu ngủ như vậy sẽ bị cảm lạnh đó. Cậu mau đưa cô ấy về nhà đi."
Bạch Thư Mạch liếc mắt nhìn Tô Tinh đang tựa lên vai mình một cái. Nàng đang trùm áo choàng của y, ngủ rất ngon lành, không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
Đôi phu thê già này cũng coi như là người nhiệt tình, người ta còn đi tới khuyên Bạch Thư Mạch thêm đôi câu: "Đừng đưa nương tử của cậu đi uống rượu nữa, có chuyện gì thì cứ theo ý cô ấy là được. Ta và bà ấy đã thành thân được vài chục năm rồi mà vẫn chưa làm trái ý bà ấy bao giờ đâu. Nương tử ấy à, là để cưng chiều."
"Hiểu rồi, cảm ơn ông."
Đôi phu thê già chậm chạp đẩy sạp hàng rời đi. Bạch Thư Mạch cũng bế Tô Tinh lên, nhìn nàng ngủ say trong lòng mình rồi lẩm bẩm nói: "Nếu điều bọn họ nói là thật thì tốt rồi."
Đêm đã về khuya mà Tô Tinh vẫn chưa trở về Tô phủ khiến Tô Tuần cực kỳ lo lắng. Đang định phái người đi tìm thì lại thấy Bạch Thư Mạch ôm Tô Tinh về.
"Tinh Nhi? Bạch đại nhân, Tinh Nhi làm sao vậy?"
Bạch Thư Mạch giao Tô Tinh vào tay Tô Tuần, nhẹ giọng đáp: "Tô đại nhân đừng lo lắng, Tô tiểu thư chỉ uống quá nhiều rượu thôi, ngủ một giấc đến mai là ổn rồi."
Tô Tuần cảm tạ Bạch Thư Mạch, sau đó nhanh chóng ôm Tô Tinh về phòng.
Đêm đã khuya, nhưng Tô Tuần lại chậm chạp chưa muốn đi ngủ. Hồ Thành Ý đến gần khoác thêm áo choàng cho hắn: "Sao vậy, muộn thế này rồi mà vẫn chưa đi ngủ à?"
"Tinh Nhi được Bạch Thư Mạch ôm về."
"Thế nên mới nói chàng là một kẻ đầu gỗ đó, đến tậm bây giờ mới biết được tâm sự của muội muội nhà mình."
Tô Tuần thở dài, nói: "Ta vốn không muốn để muội ấy vào một nhà thế gia nữa. Gia thế Bạch Thư Mạch khá tốt, với Tinh Nhi thì lại không biết là phúc hay hoạ đây."
"Tinh Nhi là muội muội của chàng, là nữ tử Tô gia, thế nên muội ấy sẽ biết mình nên làm thế nào."