Thánh Khư

Chương 12: Thế giới đổi thay



Mây đen che phủ, sắc trời âm u, chỉ duy nhất chỗ đó sáng ngời lên nên mọi người có thể dễ dàng nhìn thấy.

Từng quả ngân hạnh vỡ nát, rồi sau đó mọi người chứng kiến một màn quỷ dị, chúng như hạt giống bồ công anh, tung bay đầy trời.

Trái cây rơi xuống, tỏa ra ánh sáng mộng lung, mang theo lông tơ màu trắng bạc, nhìn như chiếc dù nhỏ, bay bay khắp trời.

“Cái này là quả của cây cổ thụ ngân hạnh kia, hay là hạt giống bồ công anh thế?” Chu Mập Mạp nuốt ngụm nước miếng, hắn cảm thấy yết hầu khô khốc, một màn này quá kỳ lạ rồi.

Trong xe, mọi người nghẹn họng trân trối nhìn một màn quỷ dị kia, thật là không thể nào tưởng tượng nổi.

Sau khi những hạt giống vung vãi, mặc sấm sét bao quanh, gốc đại thụ kia lại yên tĩnh vô cùng, chạc cây vững chắc, không còn gãy đổ nữa, đứng sừng sững nơi đó.

Mãi đến khi mưa to không ngừng rơi xuống, màn mưa làm cửa sổ mơ hồ, cảnh vật xa dần, mà tâm thần mọi người vẫn còn không yên.

“Người anh em, là cái thế giới này điên rồi, hay là tôi và cậu bị điên rồi thế, tôi mới nhìn thấy cái gì thế kia? Nó tàn phá thế giới quan của tôi rồi.” Mập Mạp nhìn Sở Phong mà nói. Gã cùng với mọi người trên tàu thật sự bị đả kích không nhỏ.

Bọn họ tuy rời đi rồi, lại không biết sau lưng liệu có phát sinh gì thêm không. Rất nhiều người cúi đầu đọc tin tức, họ muốn xem có manh mối gì mới không.

Vậy mà, kì dị ở chỗ, không có tin tức nào liên quan đến cây cổ thụ ngân hạnh kia.

Có điều, các tin tức dị thường khác lại không ít, có nơi phát hiện một con thú đã biến mất cả ngàn năm, có nơi giếng cổ ngàn năm bỗng phun ra nước ngọt.

Đủ mọi dị tượng, rốt cuộc muốn thông báo điều gì đây?

“Núi Vương Ốc có mây tím chảy xuôi, thật hay giả thế?” Có người hoài nghi.

Theo dòng tin tức, có một sô tin tức kinh người, nhưng đại đa số mọi người đều không tin.

Sau đó lại có tin, mặt nước ở Động Đình Hồ sáng bóng lập lòe, khói mỏng mông lung, sương trắng lượn lờ, y hệt tiên cảnh.

Dẫn đến việc mọi người nghị luận không ngớt.

Thời gian trôi qua, tàu đã qua khu vực mưa to, tiến vào một khu khác, sắc trời rất sáng, khác hẳn cả một vùng trời đất đen kịt kia.

Một lúc sau, lại có tin tức mới, có rất nhiều cây lơ lửng trong vũ trụ, trên không trung. Bây giờ có hình vệ tinh quay chụp rõ ràng, báo chí trong ngoài nước đều đưa tin.

Những cây này sinh trưởng cực nhanh, hơn nữa trải qua xác định của các nhà thực vật học, chúng đều thuộc về các loại thực vật trên Trái Đất, có thể tìm được những giống cây này trên mặt đất.

Chúng làm thế nào mà lơ lửng trên không trung? Lại còn sinh trưởng tại đó nữa? Không có bất kì lời giải thích nào được đưa ra.

Đoàn tàu di chuyển không thuận lợi, đến chập tối lại dừng lại một lần nữa.

Hơn nữa, không phải dừng lại ở trạm, hay ở thành thị nào, mà là tại dã ngoại.

Mọi người bất mãn, chất vấn nhân viên đến cùng là xảy ra chuyện gì.

“Chúng tôi nhận được thông tin, tuyến đường gặp sự cố, không biết nguyên nhân gì, có nhiều chỗ đường ray không tốt, chúng tôi bắt buộc phải ngừng lại.”

Mọi người xôn xao, bắt đầu hoảng hốt.

Nhân viên trên tàu thông báo, phía trước đang cố gắng giải quyết, đảm bảo an toàn ổn định rồi mới có thể tiếp tục chạy.

Buổi chiều, Sở Phong mới trò chuyện cùng ba mẹ. Các nơi xuất hiện nhiều dị tượng thế này, hắn rất lo lắng cho hai người.

Trên thực tế, cha mẹ của hắn cũng lo lắng một mình hắn ở bên ngoài gặp phải sự cố gì khác.

Quả nhiên, sau khi tàu ngừng lại thì không đi nữa. Vì sợ xuất hiện tai nạn nghiêm trọng nên trừ khi đảm bảo tuyệt đối an toàn, chứ không không thể nào khởi động đi tiếp.

Trong tàu, sau khi mọi người nhận được thông tin, có chút lo sợ không yên, đủ loại dấu hiệu cho thấy các nơi không còn bình yên nữa. Bọn họ đang ở trên đường, trong lòng có một loại khát vọng có thể trở lại chỗ ở quen thuộc của mình.

Nhân viên phục vụ trên tàu chuẩn bị nước và thức ăn cho bọn họ.

Nếu như không phải gặp đủ loại sự cố, trì hoãn thời gian, theo lộ trình, đến buổi chiều tàu đã có thể đến điểm cuối cùng rồi.

Troong đêm, mọi người lo lắng không yên, chẳng ai ngủ được, cứ nhỏ giọng bàn luận suốt. Mãi cho đến đêm khuya, toa tàu mới yên tĩnh.

Bên ngoài đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón, không có một chút ánh sáng nào, lộ ra vẻ thanh tĩnh lạnh lùng đến đáng sợ.

“Ầm...”

Sau nữa đêm, một tiếng động tođánh thức tất cả mọi người. Họ mê mang nhìn quanh bốn phía.

Xảy ra chuyện gì vậy, sao đoàn tàu lại bị rung động lắc lư mãnh liệt như vậy. Có vật gì đó va chạm vào sao?

Rất nhiều người sắc mặt thoáng trắng bệch, bất an nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài đen kịt, một mảnh vùng núi, không có đèn đường, căn bản không thấy gì, làm cho tim người ta đập nhanh, cảm giác được từng cơn lạnh buốt.

Dãy núi xa xa chợt có tiếng thú cùng âm thanh cú vọ truyền đến, làm người ta cảm thấy kinh hãi.

“Ầm…”

Lại một tiếng động lớn, toa xe lay động, một số người hoảng sợ la thét chói tai.

“Cái gì bên ngoài thế nhỉ, làm sao có thể lay động cả đoàn tàu?”

Một mảng thanh âm ầm ĩ.

“Đừng la hét nữa!” Sở Phong quát lên,

Cứ bối rối thế này dễ phát sinh ra các vấn đề khác.

“Chỗ này, theo tôi được biết, là một chiến trường cổ trước đây, năm đó đã chết rất nhiều người.” Một giọng phụ nữ lớn tuổi run run nói.

“Im lặng, đừng nói bậy bạ” Chu Mập Mạp quát lên, có điều mặt gã cũng trắng bệch, không khá hơn chút nào.

Dĩ nhiên gã biết đây là nơi nào, do gã cũng thường xuyên đi trên tuyến đường này.

“Làm gì có ma quỷ chứ, đó là điện từ trường thôi, khoa học chứng minh rồi, rất nhanh sẽ tiêu tán, làm sao có thể làm gì đoàn tàu được.” Có người đứng ra, ổn định tâm lý của mọi người.

Sau đó, cả đám người phát hiện ra, tất cả thiết bị máy móc liên lạc đều không hoạt động, họ đã hoàn toàn mất liên lạc với bên ngoài.

Giờ khắc này, bọn họ thấy lạnh cả người, sởn hết cả gai ốc. Đêm nay, ai cũng không có tâm tình chìm vào giấc ngủ nữa.

Nhiều người cứ ngóng qua cửa sổ, mong hừng đông mau đến, vì màn đêm đen kịt khiến cho họ cảm thấy áp lực rất lớn, như có con quái vật khổng lồ đang dòm ngó xung quanh.

Trước bình minh, sắc trời còn đen, bên ngoài nổi lên một tầng sương mù dày đặc, trắng xóa, bao trùm cả vùng núi.

“Tình huống bên ngoài thế nào?” Chu Toàn hỏi.

“Có lẽ nên ra ngoài quan sát thôi.” Sở Phong nói.

“Đừng, tôi không đi đâu” Mập Mạp lắc đầu nguầy nguậy.

“Tôi cảm thấy chắc không có gì đâu, nếu xảy ra vấn đề thì đã xảy ra từ sớm rồi.” Sở Phong trấn định.

Cuối cùng, Sở Phong cùng Chu Toàn và một số người trẻ tuổi quyết định xuống tàu, muốn nhìn xem bên ngoài xảy ra chuyện gì.

Màn sương trắng dày đặc, đứng cách nhau mấy thước liền không thấy được bóng người, thật sự có chút yêu tà quỷ dị, khiến người ta sợ hãi.

Chung quanh yên tĩnh, chẳng có âm thanh gì.

“Trời, đó là cái gì thế?” Bỗng, một người trẻ tuổi kêu to, giọng điệu vô cùng hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào không trung.

Tiếng thét này không chỉ làm cho đám nguời bên ngoài dựng tóc gáy, mà còn làm cho người trong tàu sợ hãi tới cực điểm