Gần đây đúng là mùa dưa mà, dưa nhiều đến mức ăn không hết.
Rất nhiều học sinh sau khi tan học tới nhà ăn ăn cơm, vừa lúc nhìn thấy Vương Đống bị phạt chạy vòng vòng.
Cả người hắn như bị dội nước, tóc lẫn trán đều ướt đẫm, dọc theo đuôi tóc còn tích cả mồ hôi. Chạy được lúc lâu sau thì bất động, một chân thấp một chân cao, nhảy khập khiễng đi về phía trước.
Gương mặt khô nóng đỏ bừng, giống như là chạy nạn từ đâu tới. Đi bộ được vài bước, tứ chi giống như rót chì, đau nhức trầm trọng tới mức sắp nhấc không nổi, vừa định nằm xuống.
Bất chợt ngẩng đầu, Cố Từ đang ghé vào lan can lầu ba, uống sữa bò, mỉm cười nhìn hắn.
"..."
Mẹ kiếp, đêm nay xác định hắn sẽ gặp ác mộng!
Lưng Vương Đống tế dại, cắn răng cố chống đỡ chạy cho xong 20 vòng.
Cuối cùng nằm liệt nửa người, bị đám đàn em khiêng trở về.
Sự kiện này dấy lên làn sóng lớn.
Nhưng đối với cái dưa bạo nổ này, trạng thái của mọi người lại hoàn toàn tương phản, trên diễn đàn là một mảnh yên tĩnh.
Chỉ trong khoảng thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi, bạn học toàn trường đã tra xét được rõ tiền căn hậu quả sự việc lần này của Vương Đống.
Đặc biệt cái câu "Không được nhắc tới Tần Niệm, không được bịa đặt lung tung" kia đã khiến bọn họ liên tưởng tới cái dưa đã được xóa cách đây không lâu.
Ăn dưa liên tiếp như vậy, chân tướng được miêu tả vô cùng sinh động ~
Thì ra Cố Từ và Tần Niệm là thật!!!
Tư thế bao che cho người của mình như thế này, thật sự giống như thiếu gia bá đạo mà!
Đến ngay cả lý do bức ảnh Cố Từ chủ động cách xa Tần Niệm kia cũng đã được người qua đường tự mình tiêu hóa, cho ra một lời giải thích ~
Nếu như không phải Cố thiếu cáu bẩn lúc tỉnh giấc, nếu như không phải trước đó hai người cãi nhau, vậy thì đó chính là tình thú nhỏ giữa các cặp tình nhân!
Mọi người chính là một người làm quan cả họ được nhờ, rốt cuộc cũng hiểu rõ được mọi chuyện, mẹ cũng không cần lo họ đi học sẽ thất thần nữa rồi ~
Lại nhìn Tần Niệm, thần sắc và thái độ đã thay đổi, trở nên hòa hoãn thân thiện hơn với cô.
Quần chúng ăn dưa xem náo nhiệt cũng không có ác ý, nhưng đó cũng phải xem hướng gió của dư luận trong trường, đây là quy rắc bo bo giữ mình của một học sinh tầm thường, cũng là quy tắc sinh tồn ở đây.
***
Trước tiết tự học buổi tối, Tần Niệm vội vàng chuẩn bị nội dung bài học ngày mai.
Xem qua mấy bài tập mà cô giáo giao, Tần Nhiệm lập tức nhận thấy được, kiến thức dạy học ở thủ đô có khác biệt rất lớn với ở quê. Đề bài linh hoạt hơn nhiều, chú trọng bồi dưỡng tư duy, thiên hướng theo hình thức nuôi thả.
Cái này làm cho người quen làm theo khuôn mẫu như cô có chút không thích ứng được, càng cẩn thận học tập hơn.
Trong phòng học cãi cọ ồn ào, bởi vì tiếng người cùng tần suất hỗn tạp vang lên không dứt, cũng không quá chói tai quấy rầy người khác, cho nên đã bị cô tự động che đậy lại.
Đang nhập thần, cửa lớp đang mở bị người nhẹ nhàng gõ.
Thanh âm trong lớp dừng lại, giống như bị ấn nút tạm dừng.
Tần Niệm ngẩng đầu.
Cố Từ nghiêng người vào cửa, ngón trỏ tay phải cong lên vẫn duy trì động tác gõ cửa, nhìn cô: "Tìm em có việc, ra đây chút ~"
"Làm sao vậy?" Tần Niệm không rõ nguyên do, "Sắp vào lớp rồi."
"Chỉ một lát thôi, không chậm trễ việc học của em."
"Làm gì chứ?"
"Cho em ăn."
Tần Niệm không nói hai lời, buông bút, theo sau.
Sau hai phút cô đi theo Cố Từ ra khỏi phòng học, mới có người tiếp tục nói chuyện.
"Cậu không cảm thấy thái độ ở chung của hai người họ đặc biệt tự nhiên sao? Cái loại mà... thân thiết đã lâu ý."
"Là CP thì cũng phải là loại từ mười năm trở lên..."
"Hai người bọn họ là thật sao? Chuyện từ lúc nào vậy?"
"Thật sự là... anh em?"
"Tớ không thấy tý cảm giác ái muội nào của CP."
"Tớ cũng thế."
Người duy nhất kích động với quan hệ thanh mai trúc mã của hai người chỉ có Hách Phạn, dán nghe không dám nói, rõ ràng là người nắm giữ tình báo mới nhất nhưng lại không dám nói ra ngoài, nghẹn đến mức trong lòng vạn phần phiền muộn.
Chỉ sợ không cẩn thận sẽ bị bắt được, sẽ giống như Vương Đống bị xách ra tế trời.
Tần Niệm đi theo sau Cố Từ hai bước là tới cửa sau của ban 1, liếc mắt một cái liền nhìn thấy vị trí hàng cuối cùng trong lớp, bốn nam sinh bao gồm cả Quách Thanh Đằng có ngồi có đứng đang ở đó.
Nam sinh vây ở một chỗ cười đùa nói giỡn, trên bàn đặt mấy hộp đóng gói xinh đẹp.
Chỉ có cái đặt ở trên bàn Cố Từ bị mở ra, lộ ra một góc trong đó.
Tần Niệm nhận ra đó là điểm tâm ngọt nổi tiếng của Nhật Bản, cô thèm nhỏ dãi đã lâu, nhưng đáng tiếc không tìm được chỗ bán, cô cũng không biết phải làm sao...
Quách Thanh Đằng không chú ý tới Tần Niệm bị gọi sang đây, còn đang trêu chọc với nam sinh thanh tú cao gầy trước mặt, tay khoác lên vai hắn: "Tôi nói An Dương cậu quá keo kiệt đi, ra nước ngoài giờ mới trở về một chuyến, chỉ mang chút đồ ăn này?"
An Dương ghét bỏ đẩy tay cậu ta ra: "Chỉ có vậy thôi, cậu không ăn thì nhịn đi."
Quách Thanh Đằng: "..."
Ngồi ở vị trí của Quách Thanh Đằng là một tiểu mập mạp mũm mỉm, đang mở to đôi mắt híp híp của mình: "Cố Từ đâu? Sao vừa mở hộp bánh ra là cậu ta chạy mất rồi?"
"Ai biết?" Người ngồi ở vị trí của Cố Từ nhét một miếng điểm tâm mới vừa bóc ra vào trong miệng, mày nhăn lại: "Cái gì đây, ngọt thế, cái này chắc chỉ có mấy đứa con gái mới thích đi?"
An Dương đen mặt: "... Buông xuống cho ông đây, không chia cho cậu nữa."
Đôi mắt Quách Thanh Đằng thoáng liếc qua, vỗ vỗ An Dương chuẩn bị đi lên đoạt điểm tâm ngọt, hếch môi ra phía cửa, không tiếng động nói: "Nhìn xem, muội khống* tới rồi."
*Người cuồng em gái
Vừa dứt lời, cái hộp bánh ngọt hoàn chỉnh trước mặt tiểu mập mạp bị một bàn tay duỗi qua lấy đi, đặt ở trong ngực một cô gái nhỏ.
"Mang về từ Nhật Bản, cho em."
Tầm mắt tiểu mập mạp dọc theo hộp quà dừng ở trên người Tần Niệm, ngừng ba giây.
Nhanh chóng quay đầu giao lưu ánh mắt với An Dương và Quách Thanh Đằng.
"Là cô ấy?"
"Là cô ấy."
"Đúng là cô ấy!" Là em gái trong bức ảnh!
Tần Niệm bị cả bốn người đồng thời nhìn chằm chằm đến mức không được tự nhiên, trốn ở phía sau Cố Từ.
"Bọn họ là?"
Cố Từ không chút để ý giới thiệu: "Bọn họ là thành viên cùng anh tham gia cuộc thi sáng tạo người máy, tiểu mập mạp, Quách Thanh Đằng, An Dương, Tề Vũ Hàm." Anh chỉ từng người một.
Tần Niệm ngốc ra, giơ tay lên cười ngơ ngác chào hỏi với bọn họ.
Không biết đây là tình huống gì.
Cố Từ thấy liền cười không ngừng: "Không phải em nói muốn biết ở đây anh đã kết bạn được với ai sao? Đây này, đều là những người có hứng thú với trí tuệ nhân tạo. Đưa em tới đây làm quen một chút."
Làm quen?
Tần Niệm không hiểu sao có chút xấu hổ, thậm chí cảm thấy ánh mắt bốn người đối diện nhìn cô có thâm ý khác.
Hơn nữa bọn họ cứ thất thần như vậy, sau khi từng người chào hỏi cô xong liền im lặng, mang theo hơi thở đặc trưng của đám con trai ban tự nhiên sắt thép cứng ngắc, khiến cho không khí vô cùng xấu hổ.
Tần Niệm chỉ có thể tự mình vớt vát: "A, sao lại chỉ có bốn người? Không phải anh nói nhóm người máy của anh có sáu người sao? Còn một người nữa đâu?"
Lời này là cô nhỏ giọng nói với Cố Từ, không nghĩ tới thính lực Quách Thanh Đằng cực tốt, lập tức đáp: "À à à, còn có một người tới."
Tiểu béo nói tới đây, ánh mắt sáng lên, kiêu ngạo dựng thẳng bộ ngực nhỏ, chen vào nói, "Đúng thế đúng thế, cậu chắc chắn là từng nghe qua rồi, là nữ thần hoa khôi của trường bọn tôi, Hà Thi Vũ!"