- Mọi chuyện chuẩn bị thế nào rồi?
Thân ảnh dài ngồi trong phòng tối, mái tóc bồng bềnh được buộc đuôi ngựa cao, tiếng ghế gỗ kêu lên kèn kẹt. Nim đứng phía đối diện, khép nép run rẩy, lắp bắp nói không thành lời:
- Chuẩn bị... xong rồi ạ..
- Tốt!
Thân ảnh nhếch mép, chậm rãi đứng dậy khỏi ghế ngồi, chiếc giày đế cao gõ mạnh xuống sàn nhà tạo ra âm thanh vang tai. Chị ta cao hơn Nim hẳn cái đầu khiến Nim thấy hơi sợ, bất giác giật lùi về phía sau. Thân ảnh nghĩ một chút, việc sai người đục đế giày An cũng đã làm xong, tuy mưu kế này đối với Trí và Quỳnh Giao không tác dụng, song An lại là một học sinh hết sức bình thường, không lí nào lại không dính bẫy.
- Chị ơi.....
Hơi nước óng ánh bất giác xuất hiện nơi đáy mắt Nim, cậu ta lo sợ, chân tay rối rít đan vào nhau, mồ hôi chảy xuống giữa thời tiết lạnh giá. Giọng Nim nghẹn ngào, tưởng như có thể nấc lên bất cứ lúc nào:
- Em không muốn làm việc này đâu, em sợ......
Thân ảnh nhíu mày, lòng dâng lên chán ghét với bọn trẻ con mít ướt. Chị ta hừ lạnh, vớ đại thứ đồ cũ nào đó trong phòng ném mạnh xuống đất. Âm thanh phát ra rất lớn, thành công làm cho sức chịu đựng của Nim vỡ vụn. Cậu ta hét toáng lên rồi ngã ngồi xuống đất, bật khóc nức nở.
- Không phải mày thích thằng oắt con đấy sao? Nếu không vì mày phát hiện ra kế hoạch của tao, tao đã úp chết nó rồi! Mày hứa với tao nếu tao không động vào nó, mày sẽ giúp tao nhắm đến Ái Lạp. Hay giờ mày hối hận rồi, tình cảm của mày thật ra không lớn đến mức để mày phải hi sinh? Mày muốn để tao quay lại làm đau nó?
Nim mở lớn mắt, bất lực lắc đầu phủ nhận. Làm sao có thể, từ lần đầu nhìn thấy Bảo, Nim đã mặc định cậu ấy chính là hoàng tử mà mình luôn mơ tới. Nếu hoàng tử bị hãm hại, Nim sẽ đau lòng tới cỡ nào. Còn Trịnh Gia Ái Lạp, nó chỉ là phù thuỷ bỏ bùa mê thuốc lú lên người Bảo, nó bị làm sao cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Nim, đôi khi còn là chuyện tốt.
- Biến!
Nhận được mệnh lệnh, Nim nén tiếng nấc trong cổ họng, gạt nước mắt chạy vội khỏi nơi đáng sợ này. Thân ảnh mệt mỏi ngồi xuống ghế, mở điện thoại ra xem tin nhắn từ cô bạn thân đáng yêu của mình, chậm rãi nở nụ cười.
Chiều đã ngớt mưa, những hạt mưa nhỏ bay bay chỉ đủ thấm ẩm mái tóc dài của Ái Lạp trong quãng thời gian rất dài. Ái Lạp đứng ngay sát chỗ thi chạy, áo khoác bị Bảo tịch thu với lí do để cho quen lạnh. Trường rõ ác ôn, bắt học sinh cởi hết áo chỉ mặc đồng phục thể dục để thi. Trời thì gió, gió thổi mười phút một đợt lớn bảy phút một đợt nhỏ, Ái Lạp co ro cúm rúm nép vào người Bảo làm thằng nào đấy cảm thấy tịch thu áo Ái Lạp là quyết định sáng suốt vô cùng.
- Ái Lạp, lạnh à? Lại đây ôm!
Cường không biết xuất hiện bên cạnh Ái Lạp từ lúc nào, kéo Ái Lạp vào trong lòng áo khoác, bao lấy ôm thật chặt. Ái Lạp cũng quen rồi, thoả mãn thở dài, nghĩ bụng có bạn người nước ngoài tốt thật đấy, thoải mái không phải để ý mấy chuyện tế nhị linh tinh. Ôm con trai quá ba lần sẽ có thai, nhưng mà Cường ngoại quốc nên chắc sẽ.....
Nên chắc..........
Từ từ...
Ôi thôi vãi nồi rồi....
Ái Lạp tái mặt, nở nụ cười khó coi đến phát khóc, cứng đơ người chui ra khỏi tấm áo ấm áp của Cường. Miệng nó phát lên vài âm thanh "ha ha" kéo dài nhạt thếch, chân giật dần về phía Bảo, vội vào chui vào trong áo khoác của cậu. Đang ấm dở mà bước ra lạnh đúng là cực hình, động tác len vào lòng Bảo của Ái Lạp cực nhanh, cơ thể bé xíu lọt thỏm dưới cằm Bảo, vùi ở lớp áo khoác dày. Bảo cười cười đưa tay ôm chặt con bé, âm thầm tán thưởng nó tự giác thế này rất tốt. Cậu đánh mắt về phía Cường, hai người con trai âm thầm nhìn nhau, giữa không khí phát tán chút khí nóng.
Ái Lạp thi ngay sau khi An thi xong. An chạy không nhanh như cái cách mà chị ấy suy diễn mọi chuyện, không được huy chương vàng là điều dễ hiểu. Song An khá khôn ở khoản giữ sức, chị chạy rất bền, kể cả đoạn cuối đường đua cũng không tăng tốc tranh chấp giải nên vô tình đạt được huy chương đồng. Vốn ai cũng biết mẹo giữ sức, nhưng giải đợt này quá lớn, nhiều đứa tham, thành ra chúng nó cứ thi nhau cắm đầu chạy. Nhân lúc mọi người còn đang thở sắp chết, An thảnh thơi lướt qua đám người ngã ngồi la liệt trên đất, ngơ ngác khi mình được trao giải ba.
- Ái Lạp, nhìn này nhìn này, huy chương đồng đấyy! Lần đầu tiên trong cuộc đời chị có giải môn chạy đấyyyyyy!
An vui vẻ nhảy khắp nơi khoe, mồ hôi lấm tấm thấm ướt chiếc áo trắng mỏng. Giờ đến lượt Ái Lạp khó khăn đấu tranh để chui ra khỏi cái kén của Bảo. Bảo nhìn con bé vẫn còn đang ôm chặt lấy mình, vỗ đầu nó hai cái nhắc nhở:
- Ra đi kìa.
- Không!
Ái Lạp phản bác, càng ôm chặt hơn. Mặt Bảo có chút đỏ, cậu mím môi cảm nhận hơi thở ấm áp phả đều đều trên ngực mình, cắn răng sút luôn Ái Lạp ra ngoài. Cậu nạt:
- Lết xác ra thi! Có muốn thắng không?
Chữ "có" ỉu xìu phát ra từ cái miệng nhỏ xinh, Ái Lạp nhăn nhó bước vào vị trí đã xếp sẵn. Trên hàng ghế khán giả, Quỳnh Giao, An và Trí đang gào như điên cổ vũ, Cường nhìn về một phía xa xăm, còn Bảo thì vẫn dõi theo bóng Ái Lạp nãy giờ.
- Bảo, cái chỗ leo dây kia có phải hơi cao không?
Cường chỉ về chiếc dây được buộc thòng xuống từ một cành cây, trên cây treo rất nhiều giấy. Thí sinh muốn vượt chướng ngại vật này phải chọn sợi dây cùng màu ruy băng với mình và leo lên, rồi giật một trong số những tờ giấy bằng miệng mình để làm vé thông hành cho chướng ngại vật kế tiếp. Bảo ngẩng đầu đo chiều dài sợi dây thừng màu đỏ, áng chừng Ái Lạp phải leo hết 2/3 dây mới giật được giấy, bất giác khó chịu.
- Đến sớm thì có thể giật mấy tấm giấy ở dưới, nhưng đến muộn thì sợ người ta giật hết, phải leo cao hơn.
Cường tiếp tục nói, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm sợi dây, cảm giác kì lạ dâng lên. Cái cây đó cách chỗ Cường đứng khá xa, song Cường tựa hồ thấy sợi dây đó hơi dày hơn mấy sợi dây khác, màu còn sậm hơn.
- Cái dây đó.... hình như bị ướt.
Cường nhíu mày nhìn thật kĩ, song vẫn không chắc chắn lắm vì tầm nhìn xa. Dây dày tất nhiên là tốt, không sợ Ái Lạp bị đứt dây rơi xuống. Nhưng dây vì thấm nước nên mới dày lên thì khác, nó lạnh.
- Ái Lạp sợ lạnh.
Cường lạnh nhạt phỏng đoán, Bảo có nghe, nhưng cậu không nghĩ nó sẽ đơn giản như thế. Tích tắc trôi qua vài dây, Bảo chậm rãi hiểu ra. Cậu nở nụ cười tàn nhẫn, đôi đồng tử nâu đẹp đẽ dần xuất hiện tia đỏ:
- Dây ngấm nước, nặng.
Chẳng may nặng quá cành cây gãy, Ái Lạp rơi từ độ cao ấy, không phế cũng tàn tật. Tuy dưới đất trường đã lót nệm bảo hộ, nhưng thiết kế thêm màn cây đè chết người cũng không phải không thể.
Chúng mày đã chơi trò này với nó, tao cũng sẽ chơi ngược lại với chúng mày. Bảo chậm rãi đi về phía cái cây, mặt cậu đen xì, bất lình lình giơ tay đấm thật mạnh lên thân cây. Như vũ bão vừa tạt qua, cây rung mạnh, lá cùng giấy rơi xuống lả tả, cành cây buộc sợi dây thừng đỏ nặng nề men theo vết cưa trước đó mà toẽ ra, rơi mạnh xuống đất trước con mắt sững sờ của mọi người. Khói bụi bay mù mịt khắp sân, Ái Lạp theo phản xạ đưa tay che mặt, ngăn không cho cát bay vào mắt.
Cả khoảng sân im lặng đến đáng sợ, phần vì không hiểu sao Bảo bỗng dưng lên cơn điên, phần vì trông cậu lúc này đáng sợ y như lần bắt nạt chị sao đỏ. Đợi lớp bụi tan đi, thân ảnh Bảo dần xuất hiện sau lớp cát vàng trắng, đáy mắt tối sậm như muốn giết người. Phía hàng ghế khán giả, An đột nhiên bật dậy hét thật to:
- Tại sao chỉ có mình cành cây của Ái Lạp bị rơi? Các người đùa tôi à???
Âm thanh đặc biệt chói, đâm thẳng vào lỗ tai tất cả mọi người. Đúng rồi, ban nãy Bảo đấm chỉ có lá và giấy rụng, không ngờ cả cành cây buộc dây đỏ cũng rơi xuống. Cành lớn như vậy mà đè vào người, khỏi nghĩ cũng biết hậu quả thế nào. Ban tổ chức gần đó cũng tái mặt, lắng nghe tiếng bàn tán xì xào ngày một lớn dần, vội vàng nói vào loa:
- Em kia, em điên hả, ra đây ngay cho thầy!
- Có mà mấy người điên ấy!
Bảo cười gằn, lần nữa đấm thật mạnh vào thân cây. Cậu đấm liên tiếp liên tiếp, đến khi trên cành cây chỉ còn vài chiếc lá hay tờ giấy, đến khi trên cây trơi trọi tủa ra ngàn cành cây khô. Hiển nhiên với lực đấm như vậy, ngoại trừ cành của Ái Lạp ra thì không còn cành nào bị rơi xuống.
- Thầy cô còn muốn em đấm đến khi nào mới chịu giải quyết? Hay là để em đạp cho đổ cây, rồi chúng ta cùng kiểm tra độ cứng của từng cành nhé?
Bảo nghiêng đầu cười lạnh, nắm đấm vẫn dán vào thân cây chưa chịu rời ra. Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng ác liệt này doạ sợ, mãi mới định thần lại, nhốn nháo bàn tán hóng hớt. Vài người nhanh chóng tái mặt, hoảng loạn muốn chạy thì nghe thấy giọng của Trí văng vẳng trên loa phát thanh:
- Hey, kính chào thầy cô và các bạn yêu! Xin tự giới thiệu tôi là Trí, nhí nhảnh yêu đời và vẫn còn ép a. Hiện nay anh em tôi đã bao vây hết dăm ba cái sân này rồi, đứa nào vừa làm trò mất dạy thì tự giác lộ mặt đi, không trốn được đâu!
Học sinh trong trường lúc này kiểu: Ôi, drama! Híttt hàaaaa..... Hít hà cực mạnh!
Ái Lạp đứng lặng im tại chỗ, dang tay để Cường mặc áo khoác vào cho mình. Con bé xoay người, nắm lấy áo của một trong số những thí sinh thi cùng rồi nhấc lên xem. Quả nhiên, trên lớp áo mỏng rải rác vụn gỗ cưa, Ái Lạp lập tức giơ chân đạp đối phương ngã dúi xuống đất. Vài tiếng la hét xuất hiện, Nim đứng trên cao mở to mắt, che miệng không dám tin. Cậu ta nghiến răng nhìn tên con trai nằm rạp dưới sân, vội vàng chạy xuống:
- Trịnh Gia Ái Lạp, cậu lại bắt đầu giở cái thói không coi ai ra gì rồi đấy!
Nim đỡ nam sinh lên, mắt hơi đo đỏ, giọng như thể đang cố chống đỡ không oà lên khóc. Ái Lạp lạnh lùng nhìn hai người dìu nhau, vươn tay giật phăng thẻ tên của đối phương. Nó "hứm" thật dài, làm vẻ mặt hoá ra là vậy:
- Trai lớp 9B à? Hình như Bảo từng gây sự ai đấy ở 9B vào năm ngoái phải không?
Ái Lạp mệt mỏi xoa trán, có vẻ nó đã gieo rắc quá nhiều thù oán ở cái trường này. Đành chịu thôi, nó không chịu đựng được việc ai đó làm tổn thương bản thân hay người nó coi trọng, dù rùm beng đến mức nào cũng phải đập lại được đối phương mới được. Không may thay cái kiểu như đang làm quá mọi việc của nó chướng mắt khá nhiều người, nhưng làm như là nó quan tâm ấy. Nếu muốn nó ngồi im, vậy thì đừng có động vào thứ nó coi trọng nữa?
- Nghe câu này chưa?
Ái Lạp nhìn đàn em Thống Trị Thế Giới đang khoá tay tên con trai, vui vẻ cười nói với Nim. Con bé đưa ra câu hỏi khiến Nim ngẩn người, đần ra không hiểu. Cuộc thi này đối với Ái Lạp đến đây là kết thúc, nó xoay gót bước đi, trước khi rời khỏi còn ngâm nga một câu hát:
- "Hello stu P I D"!
***
Trước đó khá lâu khi bước vào vị trí xuất phát, Trịnh Gia Ái Lạp phát hiện anh con trai bên trái cứ chốc chốc lại quay sang nhìn mình. Ban đầu nó không để ý lắm, nghĩ chắc mình xinh xắn đáng yêu nên người ta nhìn thôi. Nhưng dần dần tần suất nhìn ngày càng nhiều, Ái Lạp khó chịu mới quay sang lườm lại anh ta. Tên con trai cao hơn Ái Lạp hẳn cái đầu, áo phông trắng dính chút gì bẩn bẩn như là bụi mà lại không phải bụi. Bị Ái Lạp bắt gặp, anh ta vội vã xoay đầu để lộ một chiếc lá phượng rất nhỏ dính trên tóc.
Thân cây được buộc dây thừng để thi kia chính là thân cây phượng. Khoảnh khắc Bảo đấm mạnh vào thân cây khiến lá rụng xuống, mái tóc đen nhánh của cậu vướng vô số lá phượng nhỏ. Bỗng chốc, Trịnh Gia Ái Lạp nhanh chóng hiểu được mọi chuyện.
Ngoại trừ Quỳnh Giao vui vẻ vì bắt được thủ phạm ra, năm người còn lại đều cho rằng còn ai đó nữa đứng sau vụ này. Bởi nếu muốn cưa cành cây, trước tiên phải dụ người xung quanh tản đi hết rồi mới làm gì thì làm. Song, tạm thời suy luận chưa có bằng chứng, Trí cùng Bảo đành dồn hết ai oán vào tên con trai bị bắt, dùng miệng đe doạ làm hắn sợ vãi tè trước khi được đưa lên nhà trường.
Học sinh trường Thanh Lịch đồn đại với nhau rằng Trịnh Gia Ái Lạp chính xác là con bé ngỗ nghịch nhất trên đời. Sau khi đại hội thể thao xảy ra biến cố, nó làm um lên một trận gà bay chó sủa ở khu giám hiệu, nói cái gì mà "nếu em không đủ thông minh thì em đã ngã chết đúng không?", đóng vai Chí Phèo ăn vạ đòi lấy luôn phần thưởng của nhà trường. Nó bảo cái phần thưởng vớ vẩn này là quá nhỏ so với những gì nó suýt phải gánh chịu, bố nó mà biết có khi sẽ chặt hết cây trong trường này ấy. Ban giám hiệu nghe xong chột dạ, biếu luôn nó sáu tờ đơn điền nguyện vọng thưởng, dù sao Ái Lạp muốn điều gì cũng phải qua sự kiểm duyệt của nhà trường.
Ái Lạp hí hửng chia cho nhóm mình mỗi đứa một tờ, tuy nhiên khi nộp lên thì chỉ có nguyện vọng của Ái Lạp, Bảo, Quỳnh Giao và Cường được chấp nhận, nguyện vọng của An cùng Trị bị từ chối và bắt đổi lại. Tới tận lúc này rồi Quỳnh Giao mới phát hiện ra dòng chữ "nhà trường chỉ đáp ứng mọi nguyện vọng của người thắng cuộc trong phạm vi cho phép" nhỏ xíu ở cuối góc tờ đăng kí, vội vã đưa cho Trí xem. Trí nghiến răng nghiến lợi chửi trường, đoạn ôm mặt khóc nấc điền đại lại nguyện vọng của mình.
Nguyện vọng của sáu đứa lần lượt như sau:
1. Ái Lạp: Đi học muộn được phép vào trường mà không cần giấy phép từ phụ huynh.
2. Quỳnh Giao: Ái Lạp đi học muộn hoặc trốn tiết không bị ghi tên vào sổ trừ điểm.
3. Bảo: Khi đang ngủ không bị giáo viên nào làm phiền.
4. Cường: Không bị bắt đứng lên trả lời bài hay ép nói chuyện một cách hoà đồng với các bạn cùng lớp.
5. An: Đổi huy chương đồng thành huy chương vàng để về khoe bố.
6. Trí: Không phải xếp hàng ở canteen mà có người mang thức ăn lên tận lớp cho mỗi khi cần.
Sáu nguyện vọng nhanh chóng được kiểm duyệt và thực thi ngay ngày tiếp theo. Chỉ tội cho đám học sinh sau biến lớn vẫn ham hố thi, chúng nó tưởng team Ái Lạp bỏ thi rồi thì cơ hội sẽ về tay mình. Ai ngờ sự thật quá cay đắng, thi hộc máu xong mới hay tin mất giải rồi, ôm nhau mà than.
***