- Lớp mình tuần sau đi tham quan đảo Ngọc Xanh! Giao lên phát cho các bạn cái này, ai đi thì về xin bố mẹ, ai không đi thì về làm cái bản cam kết tự trông con ở nhà của phụ huynh nhé.
Ái Lạp nhận tờ giấy từ nhỏ lớp trưởng, giả bộ cười một cái thôi mà nó đã sợ rúm ró lỉnh đi mất. Tội Quỳnh Giao, ai bảo cứ thích dây mơ rễ má vào Ái Lạp làm gì, nhọc công tối nay lại ngủ không ngon!
Mà ai bảo thế, có khi mơ thấy nhan sắc không biên giới của nó có khi còn không muốn dậy nữa ấy chứ! Ái Lạp xinh quá mà!
Ái Lạp tự luyến một hồi, xoay người liền vô ý huých vào cánh tay người bên cạnh. A, bây giờ nó mới nhớ ra cậu bạn ngồi cùng bàn này, tại vì một tuần qua cậu ta ngồi im lặng quá, nói cũng chẳng nói lấy một câu làm hình bóng cậu ta trong tâm trí Ái Lạp trở nên mờ nhạt. Ái Lạp tròn mắt nhìn Bảo, còn Bảo bị tia sáng nóng rực của Ái Lạp soi cho nghẹt cả thở, phải ho sù sụ một hồi nó mới chịu quay đầu đi.
Bảo ngoại trừ hồi đầu năm giới thiệu một câu mang đầy tính giang hồ ra, cộng thêm phải trả lời câu hỏi bắt buộc thì hầu như chẳng thèm nói gì hết. Các bạn trong lớp cũng hơi rén Bảo, tại vì cái mặt cậu đẹp trai sáng sủa thật đấy, nhưng lại lầm lì như cậu ai động vào sẽ bị cậu chém luôn ấy. Từng có một bạn nam cố rủ Bảo ra chơi đá bóng, kết quả bị Bảo lườm cho một nhát liền ôm mặt khóc nhè.
- Ăn kẹo không?
- Xời, kẹo chỉ dành cho con nít....
Ái Lạp khinh khỉnh bĩu môi, mới nói được nửa câu liền lập tức quay đầu lại. Cái mũi của nó không lầm đâu, không bao giờ lầm. Mẹ nó, Kitkat trà xanh mà thằng nhãi này dám kêu là kẹo, đúng là sỉ nhục Kitkat! Kitkat là một đẳng cấp khác rồi, đương nhiên là phải ăn, phải ăn chứ!
-... Nhưng nể tình cậu, tôi miễn cưỡng ăn một cái!
-.......
Con nhỏ cùng bàn này hơi bố láo đấy nhỉ?
Bảo không biết nên nói gì, đành nhường thanh Kitkat sắp sửa đưa tới miệng mình cho Ái Lạp. Trông cái bộ dáng kìa, rõ ràng là thích ăn, còn cứ tỏ vẻ người lớn làm gì không biết? Bé con nào đó có lẽ trong đầu không hiểu hai chữ "biết điều" đánh vần thế nào, ăn xong một thanh liền liếm mép, quay sang bên cạnh níu lấy tay áo Bảo:
- Còn không? Ăn thêm một chút, tiện thể vừa ăn vừa bồi dưỡng tình cảm!
-....
Sốc văn hoá, vạch đen đầy đầu nhìn 5 gói kitkat cứ thế bị con nhóc này chén sạch. Bảo mới ăn có 1 gói mà đã ngấy cả miệng, rốt cuộc phần thừa đùn sang cho bạn cùng bàn ăn nốt. Nó muốn bồi đắp tình cảm thì cứ bồi cho nó đi, dù sao cũng ngồi với nhau trong 4 năm tiếp theo mà.
***
Ái Lạp muốn đi chơi, khổ nỗi tuần qua quậy nhiều quá sợ bố không cho đi. Cô bé dùng cả giờ ngồi tính kế, cuối cùng trên môi trưng ra nụ cười ma mãnh khiến Bảo ngồi bên cạnh còn phải ớn lạnh. Đợi tới giờ về, trống vừa tan Ái Lạp đã chạy biến đi mất tăm, trước khi đi cũng không quên vơ hết vỏ kẹo bánh dưới ngăn bàn ngoan ngoãn bỏ vào thùng rác.
- Bố ơi bố, bố đáng yêu kính thương quý mến ơiiiiii~~~
Sởn da gà, ông Trịnh mới nghe mùi ngọt ngào sến súa quanh quần đã biết ngay Ái Lạp sắp sửa muốn làm gì rồi. Đứa con gái quý hoá của ông, giọng mía lùi đến thế, chỉ sợ có công to việc lớn cần nhờ vả.
- Bố yêu sờ quý, bố là bầu trời, là xì kai của con. Sky ơi say oh yeahhh!!!
- Thôi thôi tôi xin chị, buồn nôn quá!
Bố Trịnh co quắp người trên ghế sofa, gẩy gẩy chân hất bàn tay Ái Lạp ra khỏi người mình. Ái Lạp biết bố muốn né tránh, càng được đà nằm đè lên người bố, thuận tiện lôi từ đâu tờ giấy đăng kí đi tham quan:
- Bố chỉ cần kí vào đây một chữ, giao nộp tiền, sau đó con sẽ ngoan ngoãn trong 1 tuần.
Chớp chớp mắt, bày ra bộ dạng khả ái đáng yêu, cũng chẳng mảy may để ý đến cái giọng điệu của mình cứ như muốn đe doạ lột đồ người khác. Thì ra là xin đi chơi, ông Trịnh nhìn qua tình hình một lượt rồi đặt bút cùng tờ giấy ra bàn. Ông hừ nhẹ, không phải mi trước đây luôn ương bướng sao, hôm nay bố mi đây nhất quyết không kí!
- Đi ra cho bố làm việc, đừng làm phiền bố!
Ông Trịnh xua tay, gạt Ái Lạp ra hướng khác. Ái Lạp cứ thế không động tĩnh đứng đó, nhìn chằm chằm làm ông Trịnh sởn da gà. Tầm khoảng 3 phút sau, ông Trịnh thở phào nhẹ nhõm vì cô con gái quý hoá đã đi khuất vào phòng bếp. Thế nhưng an tâm chưa được bao lâu, trái tim nhỏ bé của ông Trịnh đã phải giật thon thót do tiếng đổ vỡ phát ra từ phòng bếp.
Choang!
- Ối, nhỡ tay!
Bộ não thông minh của ông Trịnh nhanh chóng cảm nhận được mùi nguy hiểm.
Choang!
- Ôi, mấy bác giúp việc rửa bát chẳng kĩ gì cả, trơn ơi là trơn. Thôi, ra bàn xem có hoa quả gì không vậy.
Choang, choang, loảng xoảng.
Nỗi lo sợ nhanh chóng ngập tràn tâm trí ông Trịnh.
- Bố ơi?
-.... Gì?
- Con xin lỗi, con lấy quả táo lỡ tay quơ bộ ấm trà đắt tiền của bố xuống đất rồi!
-....
Ông Trịnh chỉ hận không thể ghim mặt con gái vào đống mảnh vỡ chất đầy dưới sàn, sau đó cầm cái roi mây vụt cho nó nát đít thì thôi. Trịnh Gia Ái Lạp ở trong bếp thì bất động đứng đợi, chắp tay hối lỗi chờ ông Trịnh ngó vào. Ái Lạp chuẩn đoán không sai, chỉ 20 giây sau, chất giọng mất sức của ông Trịnh đã khe khẽ vang lên ngoài phòng khách:
- Kí... Kí vào đâu vậy?...
Xin lỗi thiên hạ, xin lỗi bố, con hư một lần này thôi uhu.. ha... hahaha...
Tối 7 giờ, mẹ Trịnh vừa về tới cửa đã nhìn thấy ông xã thân yêu vừa ôm mấy cái mảnh vỡ đựng trong hộp nhỏ mà khóc. Liếc sang con gái quý hoá, thấy con cầm tờ đăng kí phe phẩy đó đây, hôm nay thế mà nó chịu tắm sớm, liên kết tình hình lại liền biết anh xã bị con gái bắt nạt rồi. Ái Lạp hừ nhẹ, thầm mắng bố thật là keo kiệt, chỉ kí chứ nhất quyết không chịu cho tiền. Thôi, coi như đền cho bộ ấm của bố.
Ông Trịnh mà nghe được tiếng lòng của cô con gái cưng chắc chắn sẽ lật bàn. Thứ nghiệt súc, tiền triệu của tao, tiền củ của taoooooo!!! Ác quỷ, mi là ác quỷ được cài vào cái nhà này!
Khỏi phải nói, Trịnh Gia Ái Lạp, hồi nhỏ còn dễ đánh, giờ càng lớn càng nghịch. Dù sao thì cả nhà có mỗi mụn con gái rượu với thằng con trai quý tử, ông bà cũng chẳng nỡ đánh chúng nó.
- Vinh nó chưa đi học về hả chị?
Đặt túi xách của mình vào tay bác giúp việc, đôi giày vừa cởi ra cũng được một người khác nhặt đi xếp vào tủ giầy, mẹ Trịnh hỏi về cậu con trai thiên tài của mình. Đúng vậy, em trai Trịnh Gia Ái Lạp tên là Trịnh Nhiên Vinh, kém cô nhóc 2 tuổi nhưng lại là thần đồng. Cậu em này luôn lầm lì chứ không nghịch như Ái Lạp, do hai chị em khắc tính nên hay cãi nhau. Ái Lạp thua Vinh về khoản ngoan ngoãn chăm chỉ, thế mà nó còn xem đó là lẽ dĩ nhiên.
- 7 giờ nó tan, chắc cũng sắp về rồi đấy mẹ!
Ái Lạp vui vẻ, cả người bay ra như một con bướm nhỏ sà vào lòng bà Trịnh. Mái tóc con bé thơm tho mùi dầu gội, bà chẳng ghét bỏ gì liền ôm vào lòng:
- Ái Lạp hôm nay tắm sớm cơ à?
- Vâng, bố cho con đi tham quan nên con hứa sẽ ngoan trong 1 tuần!
Ái Lạp cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, đôi mắt đen láy trong suốt đảo quanh, mái tóc xoăn rong biển khẽ cọ vào cổ bà Trịnh khiến bà cưng chiều bế bổng cô nhóc lên tay. Ái Lạp thích chí cười vang, nó tuy quậy từ bé nhưng cơ thể chẳng bụ bẫm gì, cứ luôn nhỏ nhỏ xinh xinh như học sinh lớp 4 vậy, nên nhiều khi đi chơi đâu hay được giảm giá vé vào cửa.
Bà Trịnh đặt con gái xuống bàn ăn, phất tay hô "dọn cơm", tiện thể gọi luôn cả ông chồng nhiều chuyện đang đau khóc ngoài kia vào.
- Thưa bà, cậu Vinh về rồi!
Bác giúp việc lớn tuổi nhất thông báo một tiếng, sau đó thân ảnh của Vinh nhanh chóng xuất hiện trên bàn ăn. Cậu học sinh lớp 4 khinh thường liếc xéo Ái Lạp đang dùng tay cầm gà lên gặm, chậm rãi mở miệng:
- Con mời bố mẹ ăn cơm!
- Ừ, ăn đi con. Ái Lạp chưa mời đâu đấy nhé!
- Hả, con đang ăn gà mà, đã ăn cơm đâu mà mời? Nó ăn cơm luôn mời trước kệ nó chứ?
Ái Lạp tròn xoe mắt lí luận liền bị mẹ cầm đuôi đũa đánh cho nhát vào tay. Nó mếu máo đặt gà xuống, phụng phịu:
- Sao mẹ lại đánh con?
- Chỉ tài cãi! Động vào thức ăn trên bàn là đã phải mời rồi biết chưa?
Mẹ Ái Lạp năm nay đã 36, làm bác sĩ ở bệnh viện quốc tế. Mẹ đẹp ná thở, đẹp đến mức Ái Lạp nhiều khi nhỏ dãi, mỗi tội Vinh lấy hết nét đẹp của mẹ rồi, còn Ái Lạp thì ăn trọn đường nét của bố. Cũng may, bố của Ái Lạp không phải dạng vừa, nếu không cô bé sẽ bắt mẹ đổi bố để bản thân được xinh lên.
Lúc ấy Trịnh Gia Ái Lạp hẵng còn nhỏ, cứ ngỡ rằng mình giống bố nên chỉ cần đổi bố là khuôn mặt mình sẽ thay đổi theo người bố mới.....
- Bao giờ đi tham quan?
Bà Trịnh hỏi, tay cầm cái khăn giấy lau quanh mép cho cô tiểu thư nhà mình. Thật ra thì Ái Lạp ở trước mặt bố mẹ mới bày ra bộ dáng trẻ con đáng yêu thế này thôi, chứ ra đường thì á, no no no, đến con chó to cả tạ nhà bà Lan còn phải sợ thì nói chi đến người thường.
- 2 tuần sau ạ!
- Ừm, để mẹ chuẩn bị cho vài đồ mang đi.
- Bố mẹ cho chị ý đi ạ? Không sợ chị ý phá tan cái khu tham quan đấy à?
Vinh giật giật khoé miệng, mặt mày sa sẩm. Đùa sao? Ái Lạp đi tham quan? Chỉ sợ bà chị này tới đó rồi sẽ làm cho nhân viên trong khu cả tuần mơ ác mộng mất.
- Cho đi nhưng chưa cho tiền! Này em trai, dùng đầu của mi nghĩ thử cách gì kiếm đủ 500k trong vòng 2 tuần đi?
- Ăn không ngồi chơi mà đòi kiếm ra tiền? Sao không đi làm cướp luôn cho nhanh?
- Ừ nhỉ? Sao tao không nghĩ ra?
Ái Lạp nháy mắt, giọng điệu rất đáng ăn đòn, tư thế cứ như là muốn nhảy lên bàn vồ sang bên kia đánh nhau tới nơi. Vinh cũng không vừa, múc canh xong thả tõm cái muôi một cái, canh hắt toé lên, vừa vặn khiến cái đầu đang chồi ra giữa bàn để gây gổ của Ái Lạp hứng trọn.
- TRỊNH - NHIÊN - VINH!
- Gào ít thôi không hàng xóm nghe thấy người ta lại bảo bố mẹ không biết dạy con chị ơi!
- Tao giết miii!!!
- Có giỏi thì mai đừng ăn trứng cuộn em làm nữa?
- À không, tao yêu mi <3
Ái Lạp thật ra cũng nể Vinh lắm, học giỏi đẹp trai lại nấu ăn ngon, đúng chất chồng ngoan à nhầm vợ ngoan hahaha. Hashtag cuồng đồ ăn em trai làm.
***
Sáng sớm, nắng chiếu qua mái nhà, vài tấm lá rơi ngang đầu, rụng trên vai đám học sinh. Sân trường đông người qua lại, Ái Lạp hùng dũng bước xuống khỏi chiếc xe ô tô đen. Bác bảo vệ thấy nó liền xanh hết cả mặt mày, nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống Ái Lạp. Ái Lạp trực tiếp lờ đi ánh mắt tăm tối ấy, đi lên cầu thang.
Vừa vào tới cửa lớp, nhóc con đã bị một cái chổi dài chắn trước mặt. Lớp trưởng Quỳnh Giao hít sâu một hơi, hùng hồn ra lệnh:
- Trịnh Gia Ái Lạp, hôm nay cậu trực nhật!
Giật bắn cả mình, cần thiết phải tế cả họ tên lên thế không?
Ái Lạp cầm cái chổi trên tay bạn lớp trưởng, mỉm cười như gió xuân phun ra hai chữ "biết rồi" sau đó trực tiếp ném chổi qua một bên. Quỳnh Giao khó hiểu giục, không cầm chổi thì quét lớp kiểu gì?
Cuối cùng thì cả lớp cũng được chiêm ngưỡng cái tài quét dọn siêu việt của học sinh cá biệt.
- Máy hút bụi đâu? Trời ơi học sinh thì yếu đuối như thế này mà nhà trường bắt bò ra đất quét nhà à?
- Đầu năm đóng tiền lao công với nhân viên quét dọn cho lắm vào, xong giờ lại bắt học sinh quét lớp. Bà đây kiện, sẽ kiệnnnn!!!
- Alo? Cô là ai mà nghe máy ông Sơn nhà tôi thế? Tôi là ai á? Là người chỉ cần 1 câu nói thôi là đời cô thành tờ giấy chùi đít luôn đấy! Đưa máy cho bố tôi ngay! Giở trò ve vãn cũng phải có nghệ thuật chút chứ? Định diễn trò "anh ấy đang đi tắm, tôi nghe máy hộ" cho ai xem? Mẹ kiếp, nếu bị dụ lên giường dễ thế thì gần 10 năm làm giảng viên của ông Sơn nhà này đã sớm vứt cho mèo ăn rồi!
- Alo bố ạ, đầu năm bố đóng bao nhiêu tiền lao công thế? Để con đi đòi lại cho bố nhé? Con đang phải quét lớp đây này! Đúng thế, gái vàng gái bạc nhà bố phải cầm chổi quét lớp đấy, bố có thương con không?
Và abcxyz các thể loại. Mấy câu trước chửi rất hăng, rất máu lửa, đối diện với điện thoại của bố lập tức chuyển sang giọng nũng nịu thỏ non. Ái Lạp vẫn chưa quên điều kiện ngoan ngoãn trong 1 tuần đâu.
Rút ra kết luận là, con bé này căn bản chỉ khua chân múa tay chửi vào máy điện thoại vài cái, sau đó liền có người đến quét lớp hộ, còn nó ngồi chễm chệ trên bàn giáo viên hưởng 1 mình một quạt sau đó nghịch phấn. Trước ánh nhìn trối chết của toàn thể nhân dân đồng bào trong lớp, Ái Lạp chỉ lừ mắt một cái cho chúng nó tản ra rồi lại chơi như bình thường. Nhìn gì mà nhìn, nhà các cậu cũng giàu, thích thì cũng gọi người đến đi!
Bảo vừa bước vào lớp đã thấy có hai cô lạ mặt đang cầm chổi quét quanh lớp, cậu mới đầu cũng hơi bất ngờ, sau đó nhìn thấy tên người trực nhật được ghi trên bảng liền âm thầm hiểu ra. Bảo thở dài, bước qua vài chỗ được lau sáng bóng, rảo bước về chỗ ngồi.
Ái Lạp vừa mới thấy Bảo mắt liền sáng lên. Cô bé rời khỏi điện thoại, chạy theo cậu về chỗ ngồi, ríu ra ríu rít:
- Ê nhóc, nhóc, ê nhóc cùng bàn, hôm nay có mang "kẹo" đi nữa không vậy?
- Nhóc... cùng... bàn.....?
Bảo xa xẩm mặt mày, quay xuống nhìn Ái Lạp với ánh mắt khó hiểu. Ái Lạp hứ một cái, rốt cuộc vẫn không hiểu mình đã làm sai chuyện gì. Cuối cùng trước cái mồm liến thoắng của ai đó, Bảo đành bực tức lôi gói bánh Kitkat to tướng trong cặp ra đập vào mặt Ái Lạp. Thế giới lại yên tĩnh.
***
Nhật kí đi học của Bảo.
Hôm nay con nhỏ cùng bàn ăn hết gói Kitkat trà xanh liền lăn ra ngủ như chết, dãi dớt các thứ đầy vở văn. Bảo nhìn kì quá liền lôi máy ra chụp trộm một cái, tuy nhiên âm thanh hơi to làm cô chú ý mò xuống dưới này.
Cô đập cho nó một nhát, nó tỉnh giấc la oai oái, sau đó nịnh nọt cô hai ba câu, cô lại mỉm cười xoay ra chỗ khác. Con nhỏ ngoan ngoãn lôi sách văn ra, lật đúng bài đang học. Cứ tưởng nó ngủ đủ giấc rồi thì sẽ học hành tử tế, ai ngờ nó lôi cái điện thoại ra, dựng sách lên che, cắm đầu xem "TeenTitan Go!".
Bảo chợt nhận ra, hai đứa ngồi chung cái bàn này hình như chả bao giờ học cả. Nhìn xem, cậu cũng đang đeo lén tai nghe đó thôi! Chả hiểu học hành kiểu này thì điểm chác như nào.
Bảo ngủ gật, lúc mở mắt ra thì phát hiện mình đang dựa đầu vào vai Ái Lạp. Con nhỏ có vẻ mỏi lắm, nó xoa xoa vai, lầm bầm:
- Nặng như đeo gông.
- Xin lỗi.
Bảo nói, bị Ái Lạp liếc qua một cái rồi quay đi. Nó vươn vai, bẻ cổ, trả lời với chất giọng thản nhiên:
- Ăn Kitkat miễn phí rồi, cũng nên trả công một tí.
Ừ, tức là nó không có đẩy cậu ra.
Dựa theo logic của Ái Lạp, từ đó về sau, Bảo nghiễm nhiên coi nó là chỗ để ngủ. Từ vai, tay, đùi, chỗ nào gối được thì cậu sẽ gối hết, đỡ phải tựa vào cửa sổ, đỡ đau.
***