- Ngọc Anh ơi, giảng hộ Nim bài này với!
- Ừ.
Ngọc Anh hất mái tóc xoăn tít của mình, mấy cái kẹp tóc đủ màu trên đầu càng làm cô bé trở nên đáng yêu hơn. Mấy bạn nam trong lớp cứ nhìn mãi, vừa ngắm vừa tặc lưỡi công nhận đúng là hotgirl khối có khác, dễ thương quá trời. Giờ là giờ ra chơi, học sinh trong lớp tụ tập buôn chuyện với nhau, bầu không khí rất hoà đồng. Nim theo thói quen chạy sang bàn Ngọc Anh hỏi bài, mới hỏi được nửa câu, cửa lớp tự nhiên mở ra. Cả lớp lập tức im phăng phắc, cùng nhau ngó xem ai mới bước vào.
Nhìn thấy bóng dáng Trịnh Gia Ái Lạp xuất hiện ở góc lớp, Ngọc Anh liền khó chịu cau mày lại. Cô bạn chung project lớp A kia sau hai năm vẫn chẳng thay đổi gì cả, luôn vô tổ chức và ngổ ngáo như thế. Nim thì giật thót, trái tim đập thình thịch. Nim thấy Bảo đang chuẩn bị bước vào cửa lớp, hai chân bất giác xoắn vào nhau, đứng bật dậy.
Ái Lạp mới bước vào đã cảm nhận được tầm nhìn từ bốn phương tám hướng đổ dồn vào mình. Nó bình tĩnh đáp trả lại những ánh mắt đó, yên lặng dừng tầm ngắm ở chỗ Nim và Ngọc Anh. Khí thế toả ra từ người Ái Lạp khiến cho đám học sinh lớp 8E hơi căng thẳng, cho rằng nó lại chuẩn bị làm một trận gà bay chó sủa ở trên này, mà lí do là để phục vụ cho cái phốt to đùng của nó bữa trước.
Song, đây dẫu sao vẫn là trường học, tôn ti trật tự đều phải có. Hôm nay Ái Lạp qua đây chắc hẳn chưa được sự cho phép của thầy cô. Nếu nó muốn lục soát hay kiểm tra gì, thành viên 8E nhất quyết sẽ không phối hợp. Lớp phó hít hơi thật sâu, đẩy gọng kính, ưỡn ngực xung phong đi tiếp đón Ái Lạp.
- Trịnh Gia Ái Lạp, cậu đến đây làm gì? Tôi nói cho cậu biết, nếu đến để "điều tra" gì đó thì phải có lệnh của trường, không thì không được đâu!
- Ai nói với cậu tôi đến để điều tra?
Trước sự hùng hổ của người đối diện, Ái Lạp nhíu mày, tay khoanh lại, vẻ khó hiểu ngập tràn khuôn mặt. Lớp phó lớp 8E nghe xong câu trả lời không ngoài dự đoán mặt đần thối, trong đầu liên tục đặt câu hỏi vì sao Ái Lạp tới đây. Cậu ta đáp trả Ái Lạp:
- Thế cậu sang đây làm gì?
- Đến tìm người thôi em, sao các em căng thế?
Trí đứng dựa cửa, nhe nhởn đáp lại. Toàn bộ thành viên lớp 8E đồng loạt lâm vào sợ hãi, theo bản năng lùi về phía sau. Không ngờ Ái Lạp đã kêu cả đội của nó đến rồi, kia là Trí, anh Trí đấy! Mấy bạn nam đang ngồi trên bàn cũng vội vã leo xuống, bầu không khí trở nên nghiêm túc hẳn, giọng Ái Lạp chậm rãi vang lên:
- Bạn nào trong lớp này khiếm thính, có thể lên đây gặp tôi không?
- Có gì thì nói luôn ở đây được đi....
- Không! Lết xác lên đây!
Âm lượng của Ái Lạp tăng cao, bạn lớp phó đang nói dở thì bị chặn cho nghẹn họng, vừa tức vừa sợ, không làm gì được. Bảo xem xét tình hình, rất nhởn nhơ ngồi trên ghế giáo viên, mặt lạnh tanh làm đám ở dưới tò mò thấp thỏm. Cậu giúp lớp xoá tấm bảng chi chít chữ, tiếp đến gấp cái khăn lau thật phẳng phiu, thái độ như thể chẳng hề có chuyện gì to tát. Cả lớp chăm chú dõi theo hành động của Bảo, thấy cậu trực nhật hộ lớp mình, sau lại thấy cậu quay xuống nở nụ cười nhẹ, lòng người không hẹn đồng loạt trở nên lạnh giá:
- Lên đi kìa, không nhanh nó cắn cho nát đầu lại nằm đấy mà khóc!
- Đây là chuyện giữa Ái Lạp và cậu bạn kia, bọn này không xen vào đâu mà sợ. Đến hỏi mấy câu thôi, các em đang làm gì thì cứ làm đi, cửa lớp luôn mở cho các em chạy đi gọi thầy cô nếu không an tâm.
Trí vui vẻ cười, tỏ ra thân thiện lắm mà không hiểu sao các em vẫn cứ sợ. Anh xị mặt, cảm giác đại ca với đại tỷ nhà mình hình như tiếng ác quá lớn, thành ra làm gì cũng khiến người ta thấy bị đe doạ cả.
Thôi, nguỵ biện triết lí làm gì! Đại tỷ với đại ca đúng là bố đời mẹ thiên hạ thật, chịu ứ nổi!
Cậu bạn khiếm thính biết ngày này thế nào cũng tới, nhưng không ngờ tới nhanh như vậy. Cậu thẳng lưng bước về phía cửa lớp, lợi dụng ưu thế về chiều cao của mình, tỏ ra không sợ hãi cúi xuống nhìn Ái Lạp. Dù sao mọi thứ đằng sau đã được an bài sẵn, cậu ta rất yên tâm, tự tin nói:
- Có chuyện gì sao?
- Quen đội trưởng đội xung kích không?
- Không quen.
- Được, tháo cái máy trợ thính bên tai phải ra đây, tôi đi xét nghiệm vân tay. Xét mà ra vân tay của chị ta, cậu chết chắc!
Vẻ mặt thà chết không sợ của cậu bạn sau câu nói liền chuyển sang xám xanh, không ngờ Ái Lạp còn có cả máy xét vân tay. Kế hoạch đề ra đã bị lệch hướng mất rồi, ai mà ngờ Ái Lạp lấy được ở đâu cái máy đó cơ chứ?
- Cậu đang xâm phạm quyền được bảo vệ về tài sản và thân thể của tôi!
Tên con trai theo bản năng giơ tay bịt tai lại, lo lắng quay xuống nhìn lướt qua Nim. Nim hiểu ý, vội vã tìm cách đưa Ái Lạp về hướng đi ban đầu.
Nghĩ đi nào, trong trường hợp Ái Lạp mò được đến đây tức là nó đã kết nối điện thoại với cái tai nghe blutooth tang chứng, sau đó định vị được chiếc còn lại. Ứng dụng định vị không thể chỉ chính xác vị trí, nhưng đại loại là ở trong lớp E này. Nó nghi ngờ người ngồi ngay sau nó, vậy phải đánh sự chú ý của nó sang Ngọc Anh, chuyện này mới thoát được.
- Mẹ kiếp, cậu đùa với tôi đấy à?
- Đại tỷ, đừng manh động!
- Điểm nhân phẩm của cậu chắc cao lắm đấy? Ngồi học cho lắm vào, ôm một bụng đầy chữ xong hành xử như cứt vậy!
Trên bục giảng, cậu bạn khiếm thính đang bị Ái Lạp giữ cổ áo, đè ngã dưới sàn. Trí thì dùng hết sức bình sinh để ghìm nó lại, Bảo bên cạnh cười mỉm vô cùng dịu dàng, ánh mắt cổ vũ bạn mình đánh tiếp.
Nim tranh thủ lúc hỗn loạn giả vờ quơ tay, cái cặp để trên ghế của Ngọc Anh liền rơi bịch một cái. Cô bạn bối rối nhặt, nhưng lại xách từ đáy cặp lên, thành ra đồ trong cặp theo trọng lực đổ hết xuống đất. Cái tai nghe blutooth trắng rơi ra cuối cùng, nằm yên vị trên đỉnh mớ sách vở hỗn độn, rất nổi bật.
- Nói nghe xem, cứt cũng có quyền công dân à?
- Ái Lạp, cậu...
- Ôi thôi chết rồi Nim xin lỗi Ngọc Anh, để Nim nhặt lên. Trời ơi, rơi mất một cái tai nghe rồi, ở đây chỉ có một cái.
- Ơ, đó chẳng phải là cái tai nghe trên cổ Ái Lạp hôm ấy sao?
Một bạn nữ tên Linh trong lớp hôm ấy ngồi khá gần Ái Lạp, chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra chiếc tai nghe. Cô bạn ngây ngô thốt lên, nghĩ thêm một lúc mới nhận ra sự nghiêm trọng của tình hình hiện tại, hoảng sợ lùi xa khỏi Ngọc Anh.
- Chắc là giống thôi, tìm nốt là đủ hai chiếc ấy mà.
Nim xua tay, tảng lờ đi cái siết tay của Ngọc Anh, dỏng tai nghe tiếng bước chân ngày càng tới gần. Bảo chậm rãi nhặt cái tai nghe lên, trước sự mong chờ của Nim ném cho Trí, không thèm quan tâm nói:
- Mang cả cái này đi xét nghiệm vân tay đi. Nếu không có dấu tay của Ngọc Anh thì nhớ lôi cả Nim ra đánh.
- Ok!
Trí đã cưỡng chế gỡ xong máy trợ thính trên tai bạn nam bỏ vào túi nhựa, nhận thêm cái tai nghe từ Bảo rồi nhét nốt vào. Nim vội nghĩ nên chẳng ngờ đến trường hợp này, hối hận tới mức nước mắt thi nhau trào ra, bao nhiêu lời nói nghẹn ứ trong cổ họng, cảm giác bất lực và ấm ức tràn đầy khắp tứ chi. Nim hoảng loạn chạy theo níu lấy tay Ái Lạp dần đi xa, cái miệng cứ thế khai ra hết thảy:
- Đừng xét nghiệm vân tay, tôi xin cậu, tôi sai rồi!
- Đừng mà!!
- Ái Lạp, tôi xin cậu, tôi cầu xin cậu đấy!
- Bỏ ra!
Ái Lạp gạt tay Nim, lực rất mạnh đủ để cô bạn chao đảo. Nim ngã ngửa ra sàn, cố gượng dậy túm lấy chân Bảo, luống cuống khóc nấc:
- Bảo nói Ái Lạp dừng lại đi, tôi làm chuyện này vì cậu cơ mà! Nếu Ái Lạp không hứng, người hứng sẽ là cậu, hu oa.....
Bảo nhẹ nhàng tránh khỏi Nim, tiếng khóc của cô bạn lớn đến nỗi người xung quanh hành lang bị thu hút xúm hết lại. Đám học sinh tuy hóng hớt nhưng vẫn còn biết điều, dạt ra hai bên mở một đường ở giữa cho bọn Ái Lạp đi qua. Sự việc vừa rồi xảy ra gọn nhẹ hơn Trí tưởng. Vốn cứ nghĩ phải choảng nhau một trận, không ngờ đại tỷ trưởng thành, biết nghĩ rồi, hiểu được nếu hôm nay mà đánh nhau, người sai sẽ là phe mình.
Nhưng mà hình như đại tỷ vẫn kịp đạp cho thằng kia hai nhát thì phải...
Nhờ có bố Ái Lạp, chuyện xét nghiệm dấu vân tay diễn ra rất nhanh. Ông Sơn mang đồ đi yêu cầu người quen giám định hộ, rồi tiện thể nhờ người ta đến trường lấy dấu vân tay của mấy đứa để đối chiếu. Ngọc Anh ấn tay mình vào hộp mực đỏ, tiếp đến quay sang ấn tay lên mặt giấy trắng, bỏ qua tiếng khóc thút thít của Nim ở phía góc phòng, lửa giận vẫn chưa nguôi ngoai. Ngọc Anh tự hỏi, đổi lại là người khác, có phải người chịu tội sẽ là mình hay không? Nim làm thế có ác quá hay không?
Đúng là không thể xem thường Ái Lạp.
Bản án của Ái Lạp nhanh chóng được hủy bỏ, người bị kỉ luật thay thế là Nim và cậu bạn khiếm thính. Song bằng một cách kì diệu nào đó, đội trưởng xung kích thoát được vụ này. Không hiểu chị ta lí luận kiểu gì, ném ra được cái lí do vô tình chạm vào máy khiếm thính ở thời điểm nào đó không liên quan đến hiện trường.
Điều Ái Lạp để tâm hơn cả là, tại sao Nim có thể lôi những người ngoài cuộc tham gia vào chuyện này.
Sự thắc mắc của Ái Lạp vô tình dẫn cho An một nghi vấn. Trường này nhiều người thù dai thế, có khi nào vụ thư viện, rồi bùa yêu, rồi lần này đều là do cùng một người bày ra hay không? Thật ra đám trong Thống Trị Thế Giới ngay từ đầu đã sớm nghi ngờ rồi, tại lần nào lũ ngu kia cũng dùng chung một loại thuốc mê. Nhưng rốt cuộc người ấy là ai, không ai có thể đoán được.
Thôi thì, Ái Lạp chỉ đành sống trong vô tư mà ngồi đợi hứng cái hoạ tiếp theo thôi.
- Đội phóooo...
- Gì?
- Đội trưởng mệt tim, muốn ôm ôm!
- Lại đây.
Ái Lạp nghe xong An phân tích liền cảm thấy mệt mỏi cùng cực. Cái danh đại tỷ này khó gánh quá đi mất, nó phải ăn KitKat đội phó đưa để bình ổn long thể.
- Đại ca khôn thế, lúc nào có bánh kẹo cũng không đưa luôn cho đại tỷ, phải đợi người ta ôm mình mới chịu đưa!
Trí lầm bầm, bị Bảo nghe được lườm cho nát mặt. Nói thừa, không có KitKat mà Ái Lạp chịu ôm thế này chắc, nó chả ngúng nguẩy còn chán. Sống trên đời này hơn nhau một là ở cái đầu, hai là ở cái liêm sỉ, mà Bảo với liêm sỉ hình như chia tay nhau đã hơi lâu.
- Cười ngất, quanh đi quẩn lại cái phòng tự học vẫn về đến tay.
Trí nằm ườn ra ghế, vui vẻ ngoác miệng. Những người xếp thứ hạng đầu lần này tuy không có Ái Lạp, nhưng Lân nói muốn nhường cho con bé để trả ơn cứu Ngọc Anh nên nó vẫn được sử dụng. Trí đương nhiên càng không có suất, nhưng anh ta cứ thích ăn bám đại tỷ đấy, nàm thao?
Chủ nhân của phòng tự học lần này lần lượt là Lân, Bảo, Quỳnh Giao, một chị khối trên và một em khối dưới. Chị khối trên thì không sử dụng cái phòng nhiều, em khối dưới thì nghe nói thi vào trường xong liền mất hút không thấy đến trường, nên phòng của em vẫn đang bỏ trống.
Ái Lạp nhìn cái phòng bỏ kia, cảm tưởng mình đã quên mất điều gì.
- Lớp trưởng xếp thứ 3 toàn trường luôn, giỏi quá!
- Ừ, còn các cậu thì mải mê lo vụ này vụ nọ, chả học hành gì cả!
Quỳnh Giao ngồi trong phòng tự học gọt táo, trách mắng cả đám một trận. Xem xem, toàn những người bận này bận nọ, chuyên gia đi gây phiền phức khắp nơi, sách vở để mới tinh không bao giờ động đến thế mà ngang nhiên chiếm được cái phòng. Cứ không chịu học rồi đến lúc lại có đứa phốt, lúc ấy muốn thanh minh cũng không nổi.
- Nếu không vì bị sai chính tả thì điểm văn của anh đã cao rồi.
Cường tháo tai nghe xuống, điềm nhiên giải thích. Quỳnh Giao đương nhiên không chấp nhận lí do này, tức giận nhồi thêm một đống vào mồm Cường, xong lại hối hận đi gọt quả khác.
- Những người kém cỏi nguỵ biện cho bản thân thường đưa ra lí do rất buồn cười.
Bảo giả vờ bâng quơ nói, làm dáng xoa đầu Ái Lạp. Ánh mắt màu xanh lạnh của Cường lập tức chuyển sang phía này, nụ cười miễn cưỡng mang theo mấy phần địch ý:
- Buồn cười bằng cái mặt mày không?
- Hai đứa chúng mày, thôiii!
Ái Lạp miệng ngậm đầy KitKat, nhổm dậy lúng búng phân bua. Sao hai thằng ranh này hay cãi nhau thế nhỉ, cứ như chó với mèo! Bản thân nó và Vinh ở nhà cũng hay cãi nhau, nhưng ít ra không gây sự vô lí bằng Bảo với Cường.
- Tao còn chưa hỏi tội mày không chịu động thủ đấy!
Bảo bị mắng liền quay sang trách ngược Ái Lạp. Bảo nhớ rõ ràng hôm đấy cậu đã dặn nó phải dí chết lũ kia đi, thế mà con bé chỉ đạp đối phương có ba nhát rồi bỏ về. Ái Lạp khôn ngoan nhanh chóng ngậm miệng, giả vờ đánh trống lảng, cười hì hì nịnh nọt:
- Ơ kìa, mình thuộc diện tình nghi, hành xử phải khiêm tốn chút xíu chứ?
- Em thấy đại tỷ dạo này làm việc cân nhắc phết, lúc oan ức ở phòng hiệu trưởng cũng không làm ầm ĩ như trước. Đại tỷ nhà mình trưởng thành rồi, zui quá đi à!
- Ông trật tự!
Bảo lần nữa lườm Trí, rất không hài lòng với cách suy nghĩ này. Cậu bỏ ra nhiều công sức bao bọc Ái Lạp như vậy chẳng phải vì muốn nó cứ ngổ ngáo vô tư mãi hay sao. Ghét là đánh, không đánh được thì chạy vào gọi cậu ra đánh cùng. Làm con gái phải gớm lên thì người khác mới không dám bắt nạt.
Theo thông lệ hàng năm, 5 người đứng đầu khối sẽ được đưa cho một cái chuyên đề để làm. Ái Lạp và Cường tuy không nằm trong top đầu toàn trường, nhưng không may thay vẫn lọt ở top khối. Vì lớp có đến tận 4 em điểm cao nhất nên cô chủ nhiệm lớp Ái Lạp rất vui tươi hớn hở, mặt mày nở hoa đến tận phòng tự học để thông báo.
- Lời cô vừa nói khác gì trao đổi học sinh hả cô?
Quỳnh Giao nghe thông báo xong liền đưa cho cô giáo đĩa hoa quả, không hài lòng hỏi. Project kiểu gì mà muốn học sinh sang trường khác làm, lại còn bắt khắc phục vấn đề? Sao không bảo thẳng là bắt học sinh giải quyết hộ nhà trường cho nhanh?
- Ừ, vì nội dung lần này liên quan tới "Hành vi nổi loạn của học sinh ở môi trường sư phạm", mà trường ta ngoại trừ đám các em ra, ít người có hành vi như thế!
- .....
- Ban đầu cô cũng kiến nghị cho các em làm tại trường mình rồi. Nhưng nhà trường phản bác, bảo thế thì khác gì để các em tự viết báo cáo về bản thân, nên cô đành chấp thuận.
- .....
- Cô sẽ làm thủ tục và thông báo với phụ huynh hộ cho. Các em có ý kiến gì không?
- .....
Cô à, thật ra bọn em chẳng có ý kiến gì cả. Bọn em chỉ muốn hỏi nhà trường cà khịa người khác như vậy có vui không thôi.
Chứ bọn em cũng ổn mà, trái tim nhỏ này vẫn còn chịu được, chưa tới mức tổn thương lắm đâu.
***