Thành Phần Cá Biệt

Chương 45: C45



Thầy chủ nhiệm 8A vốn dĩ là người có năng lực nên mới làm chủ nhiệm lớp 8A. Từ xưa đến nay, thầy luôn nhận được những ánh mắt tán dương và tín nhiệm, học trò của thầy chưa bao giờ làm thầy thất vọng hay ngược lại, thầy cũng chưa bao giờ làm học trò thất vọng cả.

Luôn luôn đứng nhất là thành tích mà cả thầy, cả trò, cả phụ huynh 8A lấy làm tự hào. Mọi người đều xem đó là truyền thống của lớp A, vậy mà nay nó lại sắp có nguy cơ bị phá bỏ. Chẳng nhẽ lần đầu tiên truyền thống đáng tự hào kia trở thành sự nhục nhã, lại là do lớp thầy chủ nhiệm sao?

Chuyện này vớ vẩn thật. Lớp thầy bị lớp đứng bét khối đánh bại, người ta sẽ cười vào mặt thầy và niềm kiêu hãnh của thầy. Thầy phải làm gì đó để ngăn chặn chuyện này xảy ra.

Thế là vị chủ nhiệm đáng kính của 8A liền tự chủ trương lồng Tiếng Anh vào đề bài. Lí do của thầy cũng rất chính đáng, bởi Tiếng Anh là kĩ năng giúp ích rất nhiều cho học sinh sau này. Thầy làm vậy để các em hiểu chỉ học là chưa đủ, còn phải trau dồi và hội nhập.

Song thầy không biết, vì cái chủ trương ấy mà học sinh lớp thầy phải ăn bao nhiêu khổ.

Lớp thầy thi tổ hợp môn chính Toán - Văn - Anh, không bao gồm môn khác, nhưng tổ hợp khác lại bao gồm môn của tổ hợp lớp thầy. Việc thầy đang làm rõ ràng gian lận, giờ kể cả 8A có thắng cũng chỉ là trên mặt hình thức, chứ toàn trường không ai phục.

Việc học sinh lớp 8A tôn trọng mình cũng là do thầy tự suy diễn. Chúng nó hận thầy chả hết, thêm chuyện này vào lại càng hận. Hận quá mà không phát tác được, đành tìm đối tượng để gây sự khiêu khích.

Hậu quả của lần gây sự này quá thảm, bị cho ăn hành sấp mặt rồi bị ném vào nồi ngâm với rượu mận.

Ái Lạp đánh người xong còn rất vui vẻ mà nói: "Ái chà, nồi thịt chó này có vẻ to!", đoạn lia mắt qua đống người nằm chất thành đống ở dưới đất, lạnh lùng nhìn.

Chưa ăn đòn chưa biết sợ, câu này ắt hẳn dùng để chỉ 8A. Sau khi nếm mùi rồi, ai nấy đều rén đám "ngoại lai" một phép, dù không phục vẫn phải nghe lời răm rắp, tránh cho lại ăn hành.

Mà việc 8A bị thu phục này truyền tai rất nhiều người. Vài đứa ngu bắt đầu nảy sinh hứng thú với bọn Ái Lạp, thế nên từng cử chỉ của Ái Lạp bây giờ đều được giám sát rất kĩ.

Song mọi sự giám sát đều chỉ diễn ra trong âm thầm.

***
Trên bảng lớp học ghi mấy chữ to đùng: "Kết nối với wifi "123alqgcb", rồi chuyển điện thoại sang chế độ rung".

Bọn trong lớp không rõ Ái Lạp định bày trò gì, song vẫn nhanh nhẹn làm theo. Phải mất một lúc mọi người mới đồng loạt thao tác xong, sau đấy vài giây thì điện thoại của cả lớp liền rung lên, những mẩu tin nhắn ngắn ngủi lần lượt xuất hiện:

"Rung 1 lần, chọn A."

"Rung 2 lần, chọn B."

"Rung 3 lần, chọn C."

"Rung 4 lần, chọn D."


"Thử nhé?"

"Xóa"

"Bảng"

"Đi"

- Hả? Con này điên à, đang nói dở mà?

Đứa vừa thắc mắc liền bị cốc cho một cái vào đầu, cậu ta gãi đầu chạy lên xóa sạch bảng, tiếp đến vội vã quay về nghe giải thích:

- Nó gửi 3 chữ thành 3 tin nhắn, tức là rung 3 lần, chọn C đó thằng ngu!

- Ơ... tự nhiên chọn C với D cái gì?

- ....

- À, rồi, hiểu hiểu, được đấy, được đấy.......

Cả lũ trầm ngâm, đoạn nhìn nhau cười đầy nguy hiểm. Ngay sau đó 2 giây, chúng nó lập tức phá lên những tràng cười đầy man rợ, đút điện thoại vào túi quần, nghênh ngang bước tới sân thi.

Song bọn lớp 8E phát hiện ra, tin nhắn chỉ nhảy tới khi câu hỏi hiện lên bằng Tiếng Anh, những câu còn lại chúng nó vẫn phải tự túc. Dù vậy, với lượng kiến thức đã nắm chắc trong tay, 8E vô cùng tự tin đánh phá hết những câu hỏi còn sót lại. Mặc cho vẻ mặt của các thầy cô lúc này đang tỏ ra không thể tin nổi, chúng nó vẫn rất tự tin mà giơ bảng đáp án của mình lên.

Phía trên hàng ghế khán giả, Quỳnh Giao cùng Lân nhỏ giọng thảo luận đáp án, Cường ngồi bên cạnh làm nhiệm vụ vietsub câu hỏi. Ai cũng bận rộn, chỉ có đội trưởng và đội phó đội Bảo Vệ Chính Nghĩa là rảnh hết cỡ. Đội phó ngắm nghĩa khuôn mặt cau có của đội trường, dùng tay vuốt cho hai hàng lông mày của đối phương giãn ra rồi nói:

- Đừng quạu, ban nãy đánh chưa đã à? Hay tí nữa tao ra giữ cho mày đánh tiếp nhé?

- Đừng chạm vào người tao.

Bàn tay quý báu của Bảo bị hất ra, khuôn mặt vàng bạc nhanh chóng trở nên sa sẩm không vui. Vốn dĩ ban đầu đây chỉ là một cái project, nhưng càng ngày sự quan tâm của Ái Lạp dành cho nó càng nhiều, đến mức khiến Bảo không hề vui chút nào. Mồm Bảo cười nhưng tâm không hề cười, mắt cậu nheo lại, lặng lẽ ghim.

Không chỉ thầy cô, toàn bộ khối 8 đều như đang ngồi trên đống lửa. Thầy chủ nhiệm lớp 8A là lo nhất, bởi thầy không ngờ mình cố tình chuyển câu hỏi sang Tiếng Anh rồi mà lũ học sinh vẫn giải được. Cứ cái đà này, lớp thầy sẽ bị đám kia cướp giải mất thôi.


Mà không, cái đám nít ranh ấy giỏi như vậy từ bao giờ?

Thầy chủ nhiệm hướng ánh mắt về phía Ái Lạp ngồi trên hàng ghế khán giả, men theo nắng chiều tập trung sự chú ý vào mái tóc có màu sắc kì lạ của nó. Tóc Ái Lạp xoăn rong biển, màu nâu, nhưng khi được nắng chiếu vào thì những sợi tóc bỗng dưng trở thành màu vàng lấp lánh đến chói mắt. Một thằng bé với khuôn mặt hằm hằm đang mân mê những lọn tóc đó, khi ánh mắt của thầy và nó vô tình chạm nhau, tia đỏ ẩn hiện trong đôi mắt thằng bé kia khiến thầy tự nhiên run rẩy.

Sao mắt lại có ánh đỏ được, phản khoa học!

Cường mà đọc được suy nghĩ của chủ nhiệm lớp 8A lúc này hẳn sẽ thấy đồng cảm lắm. Bởi chính cái đêm đầu tiên Cường gặp Bảo, ngoài trời tối đen, ngõ nhỏ chỉ lập lòe vài ánh đèn đường hiu hắt. Bảo đạp người, động tác tuy không rõ ràng nhưng tia đỏ đầy nguy hiểm trong mắt thì lại cực kì rõ.

Cuộc thi đối với người ngồi xem thì lâu mà với người đang dự thi lại diễn ra rất nhanh. Cảm giác điện thoại mới rung có mấy cái, vòng này đã kết thúc rồi.

Tỉ lệ đậu lần nữa được công bố trên màn hình chiếu to đùng. Ngoài dự đoán của mọi người, 8E tuy biểu hiện rất xuất sắc nhưng chỉ vọt lên hạng 2. Điều này cũng dễ hiểu, hiệp ban sáng chúng nó bị loại nhiều như thế, kết quả thế này đã coi như không tệ rồi.

Và tất nhiên với kết quả đó, 8A với 8E nghiễm nhiên trở thành địch thủ, đi vào chung kết.

Sau khi thầy hiệu trưởng nói lời kết xong, đám 8E đang ngồi phải giật bắn mình vì không hiểu thầy cô ở đâu chạy ra đông quá. Quá khích nhất là chủ nhiệm 8E, cô ôm lấy một đứa gần nhất vào lòng, khóc nức nở như vừa trút được gánh nặng. Các thầy cô bộ môn Sử - Địa - Công dân cũng bùi ngùi xúc động, vẻ mặt tự hào chạy ra chúc mừng đám 8E. Thầy dạy Địa còn đùa là may mấy cốc chè thầy mua không bị hoang phí.

Mấy đứa 8E hẵng còn đang trong tình trạng chết lâm sàng, tâm chúng nó liên tục kêu gào sến sẩm, nhưng mặt với người thì cứ đờ ra như con ma-nơ-canh, để mặc cho hết người nọ đến người kia ôm mình. Lần thứ hai, cảm giác tủi thân kì lạ lại trào lên trong người chúng nó, kiểu như tại sao trước đây mình lại không học hành tử tế nhỉ, vì rõ ràng khả năng của mình chẳng hề thua kém bọn lớp 8A.

À, do sự bê tha đó nên lần này đã phải gian lận trong cuộc thi, chứ nếu chăm chỉ và nghiêm túc hơn thì 8A là cái gì? Con muỗi?

Trời đất ơi, tự nhiên muốn ngồi học kinh khủng, muốn vả mặt bọn hống hách lớp 8A.

- Con ranh tóc xoăn ơiiiiii!

Tiếng gào rất lớn bỗng nhiên nổ ra từ phía sân thi, tên con trai đầu tóc bóng bẩy giơ hai tay lên miệng như muốn làm âm thanh to rõ hơn:

- Làm đại tỷ của tao điii....!

- Trịnh Gia Ái Lạp, thu nhận taoooo!

- Đại tỷyyyy.....

Tức thì, cả mất chục cái mồm đều gào hết cả lên. Ái Lạp nhíu mày bịt tai lại, đứng dậy rồi bước đi để tỏ ý từ chối. Nhưng chỉ vậy thì chưa đủ làm đám lên cơn 8E dừng lại, chúng nó hận không thể cho tất cả mọi người biết chính cái bọn "ngoại lai" kia là người có công lớn nhất với chiến thắng này. Cường tặc lưỡi, cùng Quỳnh Giao đang tủm tỉm cười bên cạnh chạy theo Ái Lạp. Lân thản nhiên đeo tai nghe lên để ngăn tiếng tiếng ồn, có mỗi Bảo là mãi sau mới phản ứng.


Bảo để cho đám ở dưới hét hò chán chê, quan sát ánh mắt của tất cả đang dồn hết về phía Ái Lạp. Ổn đấy, bọn đần kia không biết mình đang làm gì đâu, chúng nó làm người ta chú ý đến con chó nhà Bảo nuôi, việc này không vui tí nào.

- Dừng lại đi.

Bảo lầm bầm trong miệng. Đây là chó nhà tao, tao chăm, tao nuôi, chúng mày có cái quyền gì mà cướp hết sự chú ý của nó về phía mình thế? Chúng mày cho nó ăn được ngày nào rồi?

Hai tay Bảo đút túi quần, từng sợi tóc đen lưa thưa xõa xuống trán. Cậu mỉm cười, song nụ cười đó lại mang đến cảm giác nguy hiểm trùng trùng, bất gác rét run.

Nhận Trịnh Gia Ái Lạp làm đại tỷ, có nghĩa xem nó như sếp mà phục tùng. Nhưng trông lũ kia thì chắc không phải là muốn nâng niu thờ phụng nó đâu. Nhận được một chút lợi ích liền tưởng đấy là đồ của mình à?

Muốn làm người thông minh trước tiên phải hiểu rõ, thứ gì xa xỉ cao sang thì sẽ mãi mãi không thuộc về mình, chỉ có thể trưng bày cho tất cả cùng ngắm nghĩa từ xa thôi chứ?

Lũ 8E bỗng dưng phát run vì Bảo lườm mình, chưa kịp hiểu mô tê gì thì cậu đã đi mất rồi. Chúng nó ngơ ngác quay sang nhìn nhau, trong đầu lẳng lặng nảy ra một đáp án:

Thằng kia, nó điên hả?

Tự nhiên lườm các bố?

Đúng là kì lạ.

***
Không ai có thể ngờ rằng, Trịnh Gia Ái Lạp lại là mấu chốt của tất cả những điều kì diệu xảy ra trong trường.

Thật ra mà nói, công lao lớn nhất thuộc về cả 5 đứa "ngoại lai", nhưng tinh ý mới thấy kế hoạch gốc là của Ái Lạp, mấy đứa còn lại chỉ nêu ý kiến, sửa đổi và thực thi thôi. Mà đám Ái Lạp ngoại trừ cảm thấy ngôi trường mình đang học có chút kì lạ ra thì hoàn toàn chẳng quan tâm điều gì ngoài cố hoàn thành project.

Tô Liên là một ngôi trường vô cùng phức tạp, hầu hết học sinh ở đây đều thuộc gia đình có địa vị hoặc tiếng tăm trong xã hội. Các thế lực "đầu gấu" ở đây cũng được tổ chức theo kiểu khá đặc biệt, nghe loáng thoáng thì cũng tựa tựa mấy cái game ảo chó mà bọn con trai hay chơi, nhưng rắc rối hơn nhiều.

Phân chia giai cấp theo level.

Khi bạn bước vào Tô Liên, bạn chính thức trở thành người chơi trong trò chơi này. Có hai nghề nghiệp bạn có thể chọn, đó là học sinh trắng hoặc học sinh đen. Học sinh trắng sẽ đấu tranh theo kiểu so đo địa vị quan hệ, còn học sinh đen thì dùng nắm đấm để giải quyết mọi vấn đề.

Mỗi lớp sẽ có một thủ lĩnh trắng và thủ lĩnh đen, mỗi khối cũng có, rồi đến toàn trường. Cái trò chơi phức tạp này là lí do mọi kế sách và phương án các thầy cô đưa ra đều trở nên vô dụng, mà bọn "ngoại lai" Ái Lạp lại khờ khạo bước một bước vào trò chơi ẩn đó.

Đám "ngoại lai" xào xáo trật tự, vô tình tạo ra một thế lực mới ngoài trắng và đen, thế lực dưới sự ách thống trị của Trịnh Gia Ái Lạp.

Không may thay, vị tân thủ lĩnh đến hiện tại vẫn chả biết cái mẹ gì cả. Trong khi thế cục đang loạn lên thì nó chỉ bình tĩnh ngồi ở bàn, há mồm ngủ.

- Aaaaa, tao đcm cả lò nhà chúng mày luôn Tiếng Anh cái ***nnnnnnn!!!

- Trật tự và học từ mới đi, nếu muốn thắng.


Quỳnh Giao nhắc nhở. Sau khi nhận ra rằng 8E đã ôn hết những kiến thức có thể thì Quỳnh Giao quyết định chuyển mục tiêu sang Anh. 8E ngoài dự đoán vô cùng phối hợp, mặc dù thi thoảng sẽ có vài đứa chịu hết nổi kêu lên như kia nhưng nhìn chung vẫn khá ổn.

- Ê, tao để ý thấy con ranh kia cứ ngủ suốt nhỉ?

- Sao lại con ranh, tôi tưởng mấy cậu nhận Ái Lạp làm đại tỷ rồi?

Quỳnh Giao hỏi, bọn 8E liền tỏ ra ngạc nhiên gãi tai, hỏi ngược lại:

- Thế ở trường chúng mày gọi nó thế nào?

Lân nghe được liền ngước mắt lên một chút. Quỳnh Giao lật sách sang trang tiếp theo, thản nhiên đáp:

- Gọi là đại tỷ chứ còn gì nữa? Nhưng không phải ai cũng gọi vậy đâu, chỉ có đám đàn em của Ái Lạp mới gọi cậu ấy thế thôi.

- Thảo nào thằng tình báo của tao cứ suốt ngày gọi Ái Lạp là "đại tỷ nhà tao", tao cứ tưởng nó trêu trêu mỉa mai thôi, hóa ra làm thật.

- Chả nhẽ cái đám đàn em đấy cứ suốt ngày lẽo đẽo theo con ranh kia rồi í ới "đại tỷ ơi~, đại tỷ à~" à?

Nếu nói đến con người tiêu biểu là Trí thì hình như đúng vậy đấy. Quỳnh Giao chống cằm, gật đầu chắc nịch:

- Ừ.

- Eo, tởm vãi nồi!

- Trường Thanh Lịch có vẻ sùng bái Trịnh Tóc Xoăn thật!

Một thằng con trai ngán ngẩm lắc đầu, cảm thấy cậu ta khó mà gọi được như thế. 8E không hề biết tình cảm của chúng nó dành cho Ái Lạp hoàn toàn chỉ là sự cảm kích. Khác với học sinh Thanh Lịch - những người được chứng kiến tính cách và tác phong làm việc của Ái Lạp hằng ngày, tình cảm của bọn họ ngoài yêu thương thì còn có cả ngưỡng mộ, bội phục và sùng bái nữa.

- Không hẳn, Ái Lạp bị nhiều người ghét lắm.

Cường nhìn thoáng qua con bé đang ngủ há mồm ở bàn dưới, mãi mới chịu phát biểu một câu. Đám 8E không bất ngờ lắm tặc lưỡi, ừ thì rõ ràng, trông cách hành xử đầy thô bạo của ranh con kia là biết, đúng kiểu phục thì sống chống thì chết. Ngay từ hôm đầu 8E đã phải ăn hành rõ thảm rồi, tiếp đến 8A là ví dụ điển hình nhất.

- Luật bất thành văn, nước trong quá thì cá không ở, người siêu việt quá thì dễ bị gato. Ái Lạp dù có làm gì thì vẫn sẽ có người ghét nó thôi.

- Mặc dù con bé này chẳng quan tâm người khác nghĩ gì, nhưng thi thoảng trông nó gồng mình chống chọi, tao cũng đau lòng lắm đấy.

Cường vuốt tóc Ái Lạp, dịu dàng thốt ra một câu như thế.

***