- Mày có vẻ không vui lắm?
- Thật ra thì, tao cảm thấy những điều chúng mày làm quá sức trẻ con.
Bảo nghiêng mình, lách khỏi người Cường. Ái Lạp vừa được Quỳnh Giao đỡ đi vệ sinh, còn Oanh thì đang đứng ở hành lang tầng 1 bên kia nhìn về phía này.
Cường mới rơi từ trên cây xuống, tóc còn vướng vài cọng lá cây xanh. Bảo vừa trông thấy cậu ta trêu gì đó khiến cho Ái Lạp cười khanh khách, tâm trạng nhanh chóng trở nên mờ mịt.
Đây là câu chuyện đã xảy ra từ mấy ngày trước.
***
Nhật kí đi học của Bảo.
Được ngắm Trịnh Gia Ái Lạp trong bộ đồng phục thuỷ thủ đen khá vui, nhưng cũng rất sầu.
Từ ngày nhảy sang bên này học, cảm giác sự quan tâm của Ái Lạp dành cho Bảo ít hẳn đi. Một ngày 24 tiếng, đi ngủ 8 tiếng, 5 tiếng ngồi nghịch tóc Ái Lạp hoặc tiếp tục ngủ. Thi thoảng lại thấy con bé đăm chiêu nhìn ra cửa sổ, hỏi gì nó cũng không nói, chỉ nũng nịu dụi đầu vào vai cậu.
Trịnh Gia Ái Lạp trước kia không có thế này. Trịnh Gia Ái Lạp của vài ngày trước là một con bé tung tăng chạy nhảy quanh lớp, suốt ngày rủ rê Bảo đi trốn học, rủ cậu tan tiết ra ăn nem chua rán ngoài cổng trường. Mặc dù Bảo ghét ghê gớm cái món ăn được chế biến ngay giữa lề đường bụi bặm ấy, nhưng được Ái Lạp đút tận mõm cho ăn, thôi cũng tạm.
Tủ lạnh nhà Bảo luôn chất đầy những gói KitKat, mỗi ngày đi học tiện thể mang theo một nắm bồi bạn cùng bàn. Bạn cùng bàn ăn mãi chả hiểu có ngán hay không, nhưng riêng Bảo nhìn nó ăn thôi cũng đã ngấy đến tận cổ.
- Nhìn gì thế? Thèm à? Này cho nửa này.
Bảo nhìn Ái Lạp ăn tập trung đến mức bị nó phát giác, chìa nốt một mẩu bánh bé xíu ra nhường cậu. Bảo há miệng, đợi nó đút vào miệng mình xong mới bắt đầu giở thói trêu ghẹo con bé:
- Eo, mày không sợ tao có bầu à?
- Tí nước dãi, đằng nào mày chả bị vô sinh.
Sau bao nhiêu ngày tháng dài đằng đẵng, Trịnh Gia Ái Lạp vẫn ngây thơ tin lời cậu. Cậu nói gì nó cũng sẽ tin, cho dù đấy là điều phi lí nhất.
- Tao muốn dứa mày một cái quá.
- Gì?
Ái Lạp ngờ nghệch hỏi, Bảo thở dài, xoay đầu nhìn về một cái cây nào đó phía bên ngoài.
Quả dứa ở miền nam người ta gọi là trái thơm. Thật ra chỉ là mày đáng yêu quá, tao muốn thơm mày một cái, nhưng mày không hiểu.
Từ ngày tham gia vào cái project dở hơi chết tiệt này, thứ duy nhất mày quan tâm chỉ là đám 8E, 8E, và 8E.
Chúng nó không cho mày KitKat, không làm chỗ dựa cho mày ngủ, cũng không lẽo đẽo đi theo sau mày như hộ vệ. Vì cớ gì mà lấy được sự quan tâm của mày nhiều đến thế? Nghe phản logic cứ như là việc tao bị bệnh vô sinh di truyền ấy.
Bảo tức, suốt ngày hầm hừ gầm ghè với đám 8E, mà bản thân chúng nó cũng chẳng hiểu lí do vì đâu mà mình bị ghét.
Suốt mấy tuần trời, Bảo ngồi nghe mọi người bàn bạc kế hoạch dạy 8E học, kế hoạch xử lí 8A, đủ mọi kế hoạch trên đời này. Bảo chán lắm, bao nhiêu là phiền phức, cậu chẳng muốn tham gia vào mấy cái hoạt động dở người của chúng nó tí nào. Nhưng nếu không tham gia, Bảo sẽ bị bỏ lại trong cái vòng những người xoay quanh Ái Lạp, mà cậu không muốn như thế.
Bảo có thể chỉ có mình Ái Lạp là bạn, nhưng Ái Lạp lại có rất nhiều người bạn khác.
Ái Lạp lập bao nhiêu bản kế hoạch như thế, sao lại không có lấy một bản dành cho Bảo nhỉ.
Lên kế hoạch với cậu đi?
Tại sao không?
Chơi với Ái Lạp một năm, cũng chưa bao giờ thấy nó vác xác đi mua trà sữa cho người khác. Ấy thế mà lần đầu tiên nó đi mua, lại chẳng phải dành cho Bảo.
Ái Lạp suy nghĩ nhiều thứ, bị mệt mỏi. Bảo ngồi ngay sát cạnh nhìn nó nằm bò ra bàn ngủ, đưa tay mân mê lọn tóc của nó. Trên người nó đắp cái chăn Bảo chuẩn bị, nhưng tóc lại thơm mùi giống đặc Cường và Quỳnh Giao. Bảo nhíu mày, khó chịu dụi đầu vào đầu Ái Lạp, mong tóc nó sẽ ám mùi tóc mình dù chỉ là một chút.
Mày nghiện mùi Quỳnh Giao, còn tao nghiện mùi mày đấy. Thì làm sao? Bố mày ghen bất chấp giới tính.
Khi lớp 8E vượt qua khỏi vòng loại, Bảo thấy Ái Lạp lén cười trộm, sau đó rất nhanh liền giả vờ như không có gì xảy ra.
Ừ, thôi, nó vui, mình cũng vui.
Nhưng hậu quả là nó bị đánh cho gãy chân thì không đáng.
Bảo cầm cái chân của Ái Lạp trên tay, suýt nữa thì mua xăng đi đốt trường.
Tại sao Ái Lạp luôn bị cuốn vào những thứ như thế này?
Cứ nghịch ngợm rồi sống bình thường qua ngày không được hay sao?
- Tại sao người với người cứ phải đối xử với nhau như thế?
Ái Lạp ôm chân thờ dài, Bảo đeo tai nghe, làm như thể mình chẳng nghe thấy gì hết, lặng lẽ sao chép số máy bố Sơn vào máy mình.
Nhân lúc Ái Lạp ôm chân chán chê lăn ra ngủ, lại lén tặng nó một quả dứa.
***
"Alo?"
- Chú Sơn ạ? Con rể tương lai của chú đây.
".... Mày là chồng con lớn nhà tao hay chồng thằng bé nhà tao?"
Khoé miệng Bảo giật giật, nhận ra đấu võ mồm với người này thật sự rất lãng phí thời gian. Ngược lại, lời ông Trịnh nói hoàn toàn không có tí ý tứ đùa cợt nào. Theo như bản báo cáo của cô giáo chủ nhiệm lớp Vinh giao nộp cho ông, người thích thằng bé rất nhiều, có cả nam, cả nữ. Vinh vừa học giỏi, đẹp trai lại biết nấu ăn, có giới tính nào bị bẻ cong vì nó thì cũng là điều hết sức bình thường.
- Chúng ta nói chuyện về bố của chú đi.
"Thằng bố chú làm sao?"
- Thằng bố chú!... hoặc là dẹp cái project đầy tính lợi dụng này đi, hoặc là cháu sẽ đến và trồng hoa vào mông ông ấy.
Biết được ông nội Trịnh Gia Ái Lạp đang toan tính điều gì chẳng phải là chuyện khó khăn. Thật ra nguyên nhân ban đầu dẫn đến hàng loạt những rắc rối này là do ông ta đã quá tự tin vào cháu gái mình, tin nó có thể tự mình xử lí được hết những rắc rối.
Nào đâu có ngờ, Ái Lạp có thể xử lí rắc rối của người khác, nhưng lại chẳng thể xử lí rắc rối của chính bản thân.
"Ôi... chú mày cũng vừa cãi nhau với ông ấy đấy."
Ông Trịnh day day mi tâm, nghe xong cái giọng bố láo bố toét kia liền biết ngay ai đang nói chuyện, sự mệt mỏi lười biếng hoàn toàn bộc lộ.
"Chú điều tra được là ai làm rồi đấy, nhưng tao lớn rồi, chả nhẽ chạy đến đòi sống đòi chết với bọn trẻ con chúng bay?"
- Thôi chú nói nhanh lên đi, trước khi con gái chú dấn thân vào những chuyện trẻ trâu không tưởng nổi!
Phe xanh mới chả phe đỏ, toàn là trò ảo tưởng sức mạnh của một lũ nhà giàu rỗi hơi. Bảo mà làm hiệu trưởng trường này, cậu thà phá mẹ trường đi xây cái bệnh viện chuyên trị ảo tưởng tâm lí còn hơn.
Lúc Bảo biết được chính xác kẻ đánh gãy chân Ái Lạp là ai, cũng là lúc Cường cõng Ái Lạp đi vòng vòng quanh sân trường. Bảo không có chứng cứ, chỉ có thể thở dài thườn thượt chạy theo cái kế hoạch của Quỳnh Giao.
Lần đầu tiên Bảo muốn chạy ra cảm ơn Cường vì đã giúp cậu vả chết chim vàng "oanh" khuyết tật nhân phẩm làm tổ ở cái trường này. Nếu biết được một con giun trắng có thể kì diệu mà phát triển thành cái loại súc vật như chị ta, chắc các nhà di truyền học sẽ phải bật khóc mất.
Người ta sản xuất ra bao cao su không phải để thổi bong bóng có biết không?
Bố mẹ Oanh nghe thấy không?
Trước khi liên hoan phải đeo vào đi chứ?
Cố tình không đeo, xong đẻ ra cái hậu quả này cho ai dọn đây.
Lại được cả cái thằng giày đỏ kia nữa. Anh là chàng trai mang giày đỏ, bỏ cả thế giới nhỏ để yêu em à? Yêu đương thì đéo thấy, chỉ thấy một lũ toàn yêu nghiệt. Khốn!
Ra lệnh cho một đám con trai đè một đứa con gái xuống sàn, Bảo mà không vào kịp, có khi Ái Lạp bị đè đến bẹp dí không thở nổi. Tới lúc chạy ra ôm nó vào lòng, hai tay con bé vẫn còn phát run.
Ái Lạp được bố mẹ giáo dục theo kiểu dạy con gái vẽ hoa vẽ lá, hoàn toàn trong trắng về mặt tình cảm và rất nhạy cảm khi tiếp xúc với con trai. Nó rèn cho bản thân đánh thắng lũ con trai chẳng qua để tránh cho chúng có cơ hội trêu ghẹo mình. Nó tỏ ra ổn thế thôi, nhưng khi bị vây trong một phòng toàn những tên con trai xa lạ, còn đồng loạt nhảy vồ vào người mình, nó cũng biết sợ chứ.
Trước khi thân quen, nó rất ngại thân mật với cậu và Cường. Chẳng qua bây giờ có cảm giác an toàn rồi, mới chịu ngờ nghệch cho cậu lợi dụng như thế.
Bố nó dạy nó ôm nhau là có thai, lại chẳng dạy nó người ta sẽ thực sự làm gì để có thai.
Bố nó dạy nó cách tự bảo vệ chính mình, lại không dạy nó cách cầu cứu khi quá sức và sợ hãi.
Bảo cõng Ái Lạp trên vai, tầm mắt hướng về cái chân đau đang đung đưa lắc lư của Ái Lạp, hỏi nó:
- Trông mày vui nhỉ?
- Tất nhiên, xong project, không phải ở đây xem chúng nó bày trò nữa mà! Nếu biết làm thủ lĩnh đen tiện thế thì tao đã vác chuỳ đi đánh ông giày đỏ từ sớm, chẳng cần mất công dạy 8E học làm gì.
- Nhưng mày vẫn muốn dạy 8E học hành đàng hoàng, đúng không?
- Không, phiền chết đi được.
Ái Lạp gục đầu vào vai Bảo, mặc dù chân đau, nhưng trông vẫn rất vui.
Khi đau con người ta có thể cười vui vẻ như thế được hả?
Trịnh Gia Ái Lạp, mày vừa làm một việc tốt mà không thu phí của người ta đấy.
Bảo thả Ái Lạp vào xe, gật đầu chào ông Trịnh rồi xách cặp bỏ về.
Không biết từ lúc nào, đối với Bảo, Ái Lạp không còn chỉ là một người mà cậu rất quan tâm nữa.
- Ah, không được rồi deep quá, đừng nghĩ đến nó nữa!
Bảo bực dọc đá bay cái chai người ta vứt ở trên đường, chai xoay vòng, rơi vào đúng thùng rác.
Những lời còn lại, nên đợi hai đứa lớn hơn một chút rồi nói sau.
***
Hết phần 1.
***