Thanh Sơn

Chương 24



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẫu Đơn Sắc.









Thanh âm Trần Kha thanh thúy: “Lần trước đội trưởng Lục nằm ở bệnh viện tổng khu, em với chị họ đã qua đó thăm hỏi.”

Quảng cáo



REPORT THIS AD

“Được, quen biết một chút cũng tốt, nên cùng với đội trưởng danh dự của trung đội chúng ta học tập một chút.”

Trần Kha mỉm cười, sờ sờ cái mũi, liếc mắt nhìn Lục Thanh Nhai một cái, nói với Từ Hải: “Chị bảo em hôm nay về nhà ăn cơm, nói anh rể anh ở bên này mở họp, bảo em thuận tiện đến đây cho anh đi nhờ một đoạn đường.”

“Chị em lại làm món ngon cho em à? Gần đây được hưởng ké ánh sáng của em, anh cũng sắp béo theo rồi.” Từ Hải nhìn về phía ba người bên cạnh: “Mọi người nể mặt chút, dứt khoát tất cả về nhà tôi ăn bữa cơm đi?”

Lý Chiêu Bình cười nói: “Tôi không đi được, về chi đội còn có việc phải làm đây, để Lục Thanh Nhai và Thẩm Duệ hai người bọn họ cùng cậu đi đi.

Trần Kha lại nhìn về phía Lục Thanh Nhai, lúc này nét tươi cười chờ mong hoàn toàn không che giấu được.

Lục Thanh Nhai trầm giọng nói: “Nếu không phải hôm nay tình huống có đặc thù, tôi nhất định đến nếm thử tay nghề của cô Trần.”

Từ Hải: “Tình huống đặc thù?”

“Chính ủy Từ, thật không dám giấu giếm, hôm nay bạn gái tôi vừa lúc đến đây thăm tôi, ngày mai phải chuẩn bị tác chiến chấp hành nhiệm vụ, hôm nay dù thế nào cũng phải ở bên cô ấy rồi.”

“Ồ? Có bạn gái khi nào thế, sao lại không soạn một cái báo cáo cho tổ chức hả?”

“Mới vừa xác định không bao lâu.”

Từ Hải cười nói: “Tốc độ này được đấy! Tôi đã nói mà, chi đội của chúng ta toàn những người đàn ông năm tốt, sao có thể không có cô gái nào thưởng thức chứ.”

Trần Kha đang đứng ở bên giật mình, hơi mím môi, rũ ánh mắt xuống.

“Đồng chí Thẩm Duệ, vậy còn cậu?”

Thẩm Duệ cười nói: “Tôi còn phải về nghiên cứu sắp xếp lực lượng phòng thủ của hành động lần nữa nữa, chờ lần sau có cơ hội, nhất định sẽ đến quấy rầy ngài và cô Trần.”

Cuối cùng, Từ Hải lên xe của Trần Kha xe rời đi.

Xe đã lái đến phía trước, Trần Kha quay đầu, lại cách cửa sổ xe liếc mắt nhìn Lục Thanh Nhai một cái, bên trong ánh mắt toàn bộ đều là mất mát không thể che lấp và ý muốn nói lại thôi. 

Thẩm Duệ lái xe, đưa Lục Thanh Nhai quay về hoa viên Hồ Đồng.

“Cậu khi nào thì có bạn gái chứ? Tôi đây là chỉ đạo viên mà còn không biết đấy.”

Lục Thanh Nhai đốt một điếu thước, mở cửa sổ xe ra, khuỷu tay chống ở trên thành cửa sổ xe, lười nhác mà hút hai hơi: “Mới buổi sáng nay thôi, còn thế nào cũng phải chiêu cáo thiên hạ hả? Đến khi nào báo cáo cho toàn thể thì anh cũng sẽ biết thôi.”

Thẩm Duệ nhìn anh: “Cô Lâm?”

“Ừ, chính là cô ấy, còn có thể là ai.”

“Hai người cuối cùng là vẫn làm hả.”

“Nói chuyện văn minh chút đi.”

“Bây giờ xem như cậu đã đắc tội với cô Trần rồi.”

Lục Thanh Nhai hít một ngụm khói, không để ý lắm: “Đắc tội thì đắc tội thôi, lời tôi nói chính là sự thật.”

“Có thấy ánh mắt cuối cùng của cô gái kia không, cậu thật đúng là làm bậy.”

“Bây giờ lừa gạt cô ta thì không tạo nghiệp à? Chúng tôi vốn cũng không thân thiết gì, thêm bạn trên WeChat một câu cũng chưa từng nhắn, có lẽ cô ta nghe được một số chuyện xưa, sinh ra một chút ảo tưởng, có thể nghiêm túc đến nào chứ, quay đầu là tốt rồi.”

Thẩm Duệ nói: “Suy nghĩ thực sự của cô Trần, cậu thật sự không nhìn ra?”





Lâm Mị buổi sáng 10 giờ đã tỉnh, ném quần áo bẩn ở trong vali vào máy giặt, gọi một cuộc điện thoại hình ảnh cho Lâm Ngôn Cẩn.

Lâm Ngôn Cẩn đã nghỉ hè, mỗi ngày ở nhà trông ngóng hy vọng Lâm Mị về nhà, sau đó sẽ dẫn nhóc đi Disneyland Hong Kong. Lâm Mị ở bên này chậm trễ lâu như vậy, trong lòng áy náy, hứa hẹn muộn nhất là ngày mai sẽ trở về.

Đang trò chuyện hàn huyên, thanh âm mở cửa vang lên.

Lâm Mị quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, Lục Thanh Nhai đi vào, đang cất giày vào tủ, cúi đầu tìm dép lê.

Ngôn Cẩn hỏi: “Mẹ, ai vậy ạ?”

Lâm Mị dừng một chút: “Con từng nhắc đến đội trưởng Lục, muốn nói chuyện với chú ấy một chút không?”

Lục Thanh Nhai sửng sốt, thấy Lâm Mị vẫy vẫy tay với anh.

Trong nháy mắt anh thế mà lại cảm thấy khẩn trương.

Thầm mắng bản thân không tiền đồ, khi còn nhỏ bắt nạt bạn cùng lớp bị gọi phụ huynh, cũng còn bình tĩnh hơn so với bây giờ, hiện tại muốn chào hỏi với con trai một cái, còn hồi hộp hơn việc bảo anh lên chiến trường nữa.

Lục Thanh Nhai đi qua ngồi xuống trên ghế sô pha, dừng một chút, tiếp nhận điện thoại.

Trên màn hình là khuôn mặt nhỏ nhắn siêu đẹp trai của nhóc mắt kính, đang cười cười gọi anh: “Đội trưởng Lục!”

Lục Thanh Nhai “Ừ” một tiếng, nghiêm trang mà nói: “Đồng chí Lâm Ngôn Cẩn, chào nhóc.”

Khuôn mặt của Ngôn Cẩn đang cách rất gần, giống như muốn đem nhìn thật cẩn thận khuôn mặt của Lục Thanh Nhai vậy: “Đội trưởng Lục, chú thật đẹp trai.”

Lục Thanh Nhai cười: “Nhóc cũng rất đẹp trai mà.”

Hai người đều rất ăn ý mà không đề cập đến chuyện lần trước nhìn thấy trong video call.

Lâm Mị không biết vì sao mà trái tim chợt cảm thấy chua xót, quay người đi, chờ hồi lâu, mới làm cảm xúc trở nên bình tĩnh.

Lục Thanh Nhai và Ngôn Cẩn cũng không nói chuyện bao lâu, lung tung rối loạn thổi phồng nhau lên một trận, sau đó thì trả điện thoại lại cho Lâm Mị, anh đứng dậy đi qua ban công.

Ngôn Cẩn nói mấy câu ngắn ngủi tổng kết lại cuộc trò chuyện hôm nay: “Mẹ, còn cảm thấy người này OK.”

Lâm Mị cười:, “Con là thích chú ấy, hay là thích người tham gia quân ngũ.”

“Đội trưởng Lục còn không phải là người tham gia quân ngũ sao, con không biết vì cái gì, nhìn chú ấy cảm giác cực kỳ thân thiết……”

Trái tim giống như bị nhéo một cái.

Lâm Mị cười nhẹ: “…… Vậy chờ khi trở lại từ Hong Kong, đến đây xem thử được không?”

“Có dạy bắn súng không ạ?”

“Con bảo chú ấy dạy con, chú ấy nhất định sẽ đồng ý.”

Ngôn Cẩn vui mừng khôn xiết mà đồng ý với cô, Lâm Mị cúp điện thoại, đi về phía ban công.

Lục Thanh Nhai cúi người, đang hút thuốc, nghe thấy tiếng bước chân, anh nâng cánh tay lên, làm một động tác cực kỳ rõ ràng, dường như là đang lau đôi mắt.

“Lục Thanh Nhai.”

Lâm Mị vươn cánh tay ra, từ sau lưng vòng lấy eo anh: “…… Em biết là em vĩ đại rồi, anh cũng không cần phải khóc chứ.”

Lục Thanh Nhai phi một tiếng, đổi tay cầm thuốc lá, nghiêng người, duỗi tay nắm chặt lấy eo cô: “Cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói bậy nha, cô giáo Lâm.”

Lâm Mị nhìn anh cười.

Lục Thanh Nhai nhìn cô: “Muốn gặp Edmond một lần không?”

Lâm Mị sửng sốt.

“Ngày mai anh phải đi chấp hành nhiệm vụ, chờ nhiệm vụ này kết thúc, anh sẽ xin nghỉ phép thăm người thân, anh đưa em đi xem nó.”

“Nó còn……”

“Vẫn ở chỗ của Đơn Đông Đình, là một con chó già rồi, sống một thêm năm là ít đi một năm.”

Lồng ngực của Lâm Mị đột nhiên đau đến hoảng hốt, an tĩnh một hồi lâu mới nói: “…… Mắt kính rất thích anh, chờ sau này hai người gặp mặt, nói hết chân tướng cho thằng bé đi.”

Lục Thanh Nhai cười cười, gạt tàn thuốc vào trong chậu hoa: “Nếu như thằng bé đánh anh, em sẽ giúp ai.”

“Đương nhiên giúp nó rồi, mười người bọn em cũng đánh không lại anh mà.”

“Chuyện đó thì nói không chừng, dù sao thì anh khẳng định sẽ không đánh trả.”

Lâm Mị cười nói: “Kỳ thật nó đánh người rất đau, giống như em vậy, ra tay tàn nhẫn.”

“Em tàn nhẫn? Sao anh lại không biết nhỉ? Lục Thanh Nhai bắt hai cánh tay của cô lại, quơ quơ: “Em đánh anh thử một lần.”

“Không đánh.”

Lục Thanh Nhai nhéo nhéo bàn tay cô, đột nhiên vung lên.

“Bốp” một tiếng, một bàn tay cứ như vậy dừng trên mặt anh.

Mắt anh chớp cũng không chớp.

Lâm Mị ngây người, vội vàng muốn rút tay ra, nhưng lại bị Lục Thanh Nhai nắm chặt lấy.

Anh ném điếu thuốc đi, nắm tay cô thành nắm đấm, đặt ở trên ngực mình, thần sắc phá lệ mà bình tĩnh: “…… Đây là điều em nên làm.”