Thánh Vệ Giả

Chương 1: Viễn Cổ Mộ Địa



Thiên Nguyên Hoang Lâm.

Tràng diện lúc này cực độ hỗn loạn. Cả một vùng sâm lâm khói lửa trùng thiên, lôi đình nộ hàng bất tận, đất đá xám xịt xen lẫn gỉ sắt đâm ngang xẻ dọc.. Và một thứ gì đó tựa như dịch thể đen đen đỏ đỏ, đang không ngừng lan tràn, nuốt chửng mọi thứ.

Cách đó khá xa, nơi mặt đất nứt nẻ cằn cỗi màu gỉ đỏ, đưa mắt không một vật sống. Sâu trong hoang địa cằn cỗi, sừng sững lấy một gốc cổ thụ khổng lồ, trơ trọi trông như đã chết, mặt ngoài nhàn nhạt tỏa kim quang.

Cao trên đỉnh, bên trong cổ thụ, một giọng nói gấp gáp, bồn chồn truyền ra: "Khỉ thật! Nhanh lên, nhanh lên coi! Sao lại chậm như vậy!" Tiểu vương giả chủng Naniite - Linh Động Naniite, ngôn hành cử chỉ toát lên sự sợ hãi tột độ; loại run rẩy, bất an tận linh hồn.

"Tiểu vương tử, trốn nơi nao rồi! Đến gặp cha nào!" Âm thanh nhễu nhão, nhóp nhép rợn tóc gáy từ bên dưới không ngừng vang lên: "Tao đói quá! Ehehe!" Thứ âm thanh ghê tởm, đứt quãng truyền đến lúc gần lúc xa.

Linh Động vốn đã thấp thỏm không yên, lại càng vong hồn đại mạo, điên cuồng thô bạo tống lượng lớn lôi điện vào bóng đa năng, phóng tới một mảnh nhộn nhạo trước mặt: "Aaa.."

Không đến chớp mắt, toàn thân Linh Động phát sáng, kéo theo bóng đa năng cùng sáng. Bùm một tiếng xuyên vào gợn sóng vô hình, biến mất!

Cũng trong sát na, từ khoảng u tối ngay phía sau có thứ gì đó mơ hồ vồ ra. Dưới ánh sáng xuyên thấu từ lỗ hổng phía trên, hai hàng răng nanh sắc bén ớn lạnh "mọc" ra từ bóng tối, chớp mắt va đập liên tiếp, phát ra âm thanh ngấu nghiến không khác gì tát vào mang tai.

"Khôngg! Khốn kiếp!" Tiếng ken két điếng tai không duy trì bao lâu liền ngưng lại, thay vào đó là thanh âm bức bối gào thét phẫn nộ. Nó chậm một nhịp, để vuột mất con mồi.

"Grr!" Điển hình sửu nhi làm liều, một đạo bóng mờ cả gan tự ý xông lên hòng lôi Linh Động từ trong ra. Nào ngờ vừa đâm đầu vào liền bị xoắn tung toé thành dịch nước đen ngòm.

Đám đồng bọn phía sau trực chờ đã lâu, thấy thế liền đói khát khó nhịn, như ngựa hoang thoát cương lao vào gặm liếm tới tấp; không tới chớp mắt, dịch nước trở nên ít ỏi không đủ thỏa mãn, cả bọn trực tiếp quay sang cắn xé lẫn nhau, loạn thành một bầy!

Cặp đồng tử dựng ngược đột ngột hiện ra trên hàng răng nanh, tựa như bóng tối sống dậy, quỷ dị cười, thời điểm cặp mắt biến mất cũng là lúc miệng rộng chậm rãi kéo căng, vài ba lần đóng mở liền nuốt gọn toàn bộ đồng bọn đi theo, phần đỉnh cổ thụ cũng theo đó bị phá ra một lỗ to tướng. Dưới ánh sáng chiếu đến, thân hình đen kịt của con đại tướng từ một quả cầu nhỏ trướng to ra, mồm nhai nhóp nhép; từng tiếng đâm thọt rột roẹt văng vẳng quanh không gian vắng lặng nơi này.



Qua một hồi, tiếng rột roẹt, xoạt xẹt nhỏ dần, nhỏ dần cùng với hình thể. Đại tướng tà tà bay lên. Nó tức giận thầm mắng đám Nonost chết tiệt vậy mà vẫn còn thủ đoạn ẩn giấu. Loại không gian trùng hợp thời khắc nhiễu động này, D'Naniite Nocxit bọn chúng chạm vào căn bản là tìm đường chết.

"Nói lại với Vương thế nào đây? Sẽ bị ăn mất.. hay là ăn luôn Vương? Không, không được!" Đầu Nocxit đại tướng này một bên suy tư, một bên tức tốc bay về phương xa.

Địa Cầu.

Xích Huyền Cương Vực, hạt khu Quảng Bình.

Sâu thẳm trong Son Doong động quật, nơi mê trướng bao phủ quanh năm, ẩn hiện một thung lũng nham thứ nhìn tựa như lồng ngực của loài quái thú khổng lồ nào đó; khí tức nguyên thuỷ man mác, loại không khí tươi mát, dễ chịu không thể tìm thấy ở bất cứ chốn ô nhiễm nào.

Hoa mắt giữa đống nham thứ mọc lởm chởm, một tòa tiểu sơn kỳ hình dị dạng, đường rãnh xoắn ốc triền thân, đỉnh không nhọn mà bằng phẳng, vết tích để lại như nhát chém của ai đó. Trung tâm tiểu sơn, tồn tại một lỗ nhỏ đường kính tầm 10cm, thỉnh thoảng lại nhè nhẹ nhả ra chút hơi nước, đưa lưỡi nếm thậm chí có thể cảm nhận được vị ngọt thanh kèm theo chút vị tanh mơ hồ.

Thời tiết lúc này cực kỳ khắc nghiệt. Hãy còn ban sáng nhưng đưa mắt chỉ thấy xám xịt, ảm đạm một màu. Nhiệt độ lạnh dần theo từng hơi thở ra, chỉ một chuyển động đột ngột bất chợt, động thực vật trong bất tri bất giác liền bị gặm nhấm từng chút một. May mắn, có khi còn giữ được chỉnh thể; kém mà nói, cũng chả sót lại mấy mà xem.

Không trung lôi vân chen chúc, âm trầm mà táo bạo, sấm âm trận trận đinh tai nhức óc, tần suất ngày một tăng. Từng hạt mưa gác lại bản chất nhu hòa, vội vã như mất đi lý trí. Bất cẩn lộ mặt dưới làn mưa, thương mắt, rách môi là điều quá đỗi bình thường lúc này.

Tất nhiên cũng chỉ có như vậy, huyễn ảnh mê vụ mới trở nên trong suốt, mới miễn cưỡng chiêm ngưỡng đến nham thứ kỳ cảnh.

Nhưng tiên quyết vẫn là đầy đủ trang bị. Đặc biệt là loại thuỷ kính hỗ trợ quan trắc màn đêm, đủ sức chống chọi lại ảnh hưởng của các xung từ "sống", các giọt phá quang nhiễu động. Và đấy chỉ mới ở mức "miễn cưỡng nhìn thấy". Bằng không, trong trường hợp trang thiết bị không đủ tiện ích, hiện đại, tối tân, nhưng vẫn ngoan cố, gắng nhìn. Hoặc là bùm! Nhãn cầu nổ tung, nức toác như thuỷ tinh hay chảy xệ xuống; kém nhất cũng là mù lòa, hệ thần kinh tất nhiên không tốt đẹp đi nơi nào.

Về phần lỗ nhỏ trung tâm của tiểu sơn. Mặt ngoài bình thường không có gì lạ, nhưng men theo lỗ nhỏ xuyên xuống rất sâu dưới lòng đất. Xuyên qua một đầu sông ngầm rộng lớn, ánh lam sắc thỉnh thoảng hiện lên, du động bên trong. Đi đến nơi đã từng xuất hiện bóng dáng của loài người cổ xưa. Nơi đây quanh năm u tối, tầm mắt chỉ nhìn được một đoạn ngắn, xương cốt rải rác xiên xỏ mặt đất.



Không gian mộ trủng hoang vắng đã lâu đột nhiên nhiễu động.

Póc một tiếng! Không gian thông đạo bạo lực phun ra một quang đoàn. Lực đạo tống xuất quá mức mãnh liệt, quang đoàn liên tiếp xông vỡ một đường xương cốt, cát bụi mới ổn thỏa hãm lại; thanh âm vỡ vụn vang vọng, đột phá khí tức chết chóc nơi đây.

Gần mười lăm phút sau.

Chôn vùi bên dưới lớp đất bụi, một xung sáng trong suốt tỏa ra, bán kính ước lượng 500m, chớp mắt đã tiêu biến.

"Dịch chuyển thành công! Nơi đến - Địa Cầu. Xung quanh tạm thời không nhận thấy dấu hiệu nguy hiểm! Huỷ bỏ nguỵ trang. Vị trí hiện tại - Viễn Cổ Mộ Địa, xác nhận! Bắt đầu giao thức khẩn." Điện tử hợp thanh chi âm từ bóng đa năng phát ra.

Dưới lớp bụi đất, quang đoàn nhanh chóng biến mất. Xuất hiện lần nữa, đã nhắm tới một lổ hổng không gian kì dị khói nước không ngừng trút xuống, chui tọt vào trong.

Chỗ khác sâu bên trong mộ trủng, gục lấy một lão đầu râu tóc trắng xóa. Tóc dài tuỳ tiện xõa trên mặt đất, bám đầy bụi bặm. Tai phải khẽ nhúc nhích, lão bắt cảm giác nghiêng đầu nhìn phương xa, cử động bất chợt kích thích xiềng xích trên cổ lão ẩn hiện mơ hồ.

Lão ngẩn ngơ trầm tư, chẳng buồn bận tâm lấy lực siết chặt dần của xích cổ. Đôi mắt xa xăm ngược dòng từ hiện tại về lại ký ức năm xưa.

Nụ cười đã lâu không thấy xuất hiện trên gương mặt lão; rất giải thoát, rất rạng rỡ một nụ cười. Lão lắc đầu, phất ống tay áo; xích tứ chi hiện lên. Chỉ một động tác đơn giản nhưng khiến lão mất lực ngã khuỵ xuống, đau nhe răng trợn mắt, toàn thân run bần bật.

".. aha, haha.." Bất chấp đau đớn còn chưa kịp dịu, lão ngửa mặt điên điên khùng khùng cười lớn, nước mắt chạy dài rồi bỗng nhiên dụng sức dập đầu: "Cha, sư phụ! Được rồi, con làm được rồi!" Hai bàn tay nhẹ chạm vào nhau rồi nhanh chóng giương cao, nắm quyền thủ thế, đầu hơi cúi, lão lẩm bẩm: "Tự hào dòng giống!"

Bạch phát lão đầu liên tục lặp lại câu cuối cho đến khi chạm tới giới hạn. Cảm giác thanh thản xa xưa xen lẫn cùng cơn đau ngày một tăng trực kích tinh thần.

Cuối cùng uỵch một tiếng, lão trực tiếp lăn ra đất bất tỉnh.