Thanh Xuân Em Bắt Đầu Là Khi Gặp Anh

Chương 30: Ăn khế rồi thì giờ trả vàng



Ngày hẹn cuối tháng đã đến khi Hạo Thiên đã nộp dự án, Nhật Hạ cũng hoàn thành xong một học kỳ. Nhật Hạ đã dậy từ sớm, cô chọn một chiếc đầm màu xanh nhẹ, chiếc túi nhỏ đeo chéo cùng cặp vớ trắng và đôi converse đơn giản. Một ít má hồng, thoa nhẹ một lớp son, thắt thêm một bím tóc nhỏ. Tổng thể cho một cô gái không biết trang điểm như vậy là okey.

Ba mẹ Nhật Hạ ra ngoài từ sớm. Thời gian lại còn dư khá nhiều mới đến giờ hẹn. Nhật Hạ không biết làm gì nên mở tivi ngoài phòng khách để giải quyết thời gian còn lại. Nhưng dường như không có tâm trạng mà xem, cô chuyển hết gần 100 kênh trong vòng 10 phút. Cuối cùng vẫn là đứng dậy ra ngoài đợi.

Cẩn thận khóa cửa xong, Nhật Hạ cũng nhận ra chiếc xe quen thuộc đang dựng trước cổng. Từ bất ngờ cô chuyển sang bật cười. Đi nhanh đến cổng, vờ đưa điện thoại lên xem đồng hồ.

“ Là em nhớ nhầm giờ hẹn sao? Còn tận hơn 1 tiếng nữa mới 10 giờ mà thầy?”

Hạo Thiên cất tai phone, rất tự nhiên đáp

“ Không phải em hẹn 9 giờ sao?”

Nhật Hạ tiêu hao 5s để nhận ra là mình không sai. Phối hợp đáp trả

“ Vẫn chưa đến 9h. Sao thầy đến sớm vậy?”

“ Sợ em đợi lâu.”

Nhật Hạ rất đắc ý hỏi thẳng

“ Không phải thầy nôn đến gặp em sao? Tận hơn 1 tiếng nữa mới đến giờ hẹn đấy.”

Hạo Thiên đặt thẳng nón bảo hiểm lên đầu cô, cần thận cài nút.

“ Không xem lại mình. Không phải giờ này em cũng đã có mặt ở đây rồi sao?

“ Em…”

“ Còn chưa lên xe. Hay để thầy bế em lên.”

Nhật Hạ thật không phục mà. Nhưng vẫn phải chấp nhận yên vị phía sau.

“ Giờ mình đi đâu vậy ạ?”

“ Nhà sách.”

“ Dạ???? Không phải đến quán bác Tôn sao??”

“ Quán đã đến giờ mở cửa đâu mà em định vào.”

“ Ohhhhhh.”

“ Không phải em nói muốn thi IETLS sao? Mua cho em vài quyển sách”

Kết quả vài quyển sách của thầy chính là bước vào tay không nhưng bước ra là hơn 10 quyển trên tay. Khi đó, cô chỉ định nói qua thôi, vẫn đợi gần ra trường mới thi. Nhưng hiện tại cô mới năm 3 mà còn hơn 1 năm lận. Ấy vậy mà thầy đã tống cho cô cả chục quyển lại còn tốt bụng lên lịch học từng ngày. Sau này nhất định phải cẩn thận, không nên lỡ lời nói gì với thầy, nếu không hậu quả sẽ khó lường như hiện tại đây.

“ Em nhớ làm bài tập đấy. Mỗi ngày thầy sẽ kiểm tra.”

Nhật Hạ gượng cười

“ Dạ em biết rồi.”

Hạo Thiên nhìn ra nội tâm đang không mấy hài lòng của Nhật Hạ. Một tay xoa nhẹ mái tóc, tay còn lại cầm lấy đóng sách từ tay cô.

“ Sớm hay muộn cũng phải học. Nhân lúc còn rãnh em học sớm một tí cũng không thiệt gì mà. Thầy giúp em.”

Thầy đã có lòng thì Nhật Hạ cùng đành nhận. Vì cơ bản có từ chối cùng không được. Gật đầu thể hiện sự đồng ý vậy.

Cả hai đến quán bác Tôn cũng hơn 12h trưa. Quán cũng khá đông, anh Nhân đang bận rộn oder cho khách, chỉ kịp gật đầu chào cả hai một cái. Nhưng nụ cười không mấy bình thường nha. Hạo Thiên cúi đầu nói nhỏ

“ Đi theo thầy.”

Thay vì chọn một bàn trống để ngồi, Hạo Thiên dẵn thẳng Nhật Hạ lên tầng trên. Mà tầng trên là nơi ở của chủ quán, không phải nơi dành cho khách. Nhật Hạ ngần ngại kéo tay áo thầy

“ Được lên luôn hả thầy?”

Hạo Thiên nắm lấy tay cô

“ Không sao, cứ đi theo thầy.”

Vừa đến không gian trên lầu, Nhật Hạ có chút bất ngờ. Nếu ở dưới quán màu đen đỏ là chủ đạo thì phía trên này là màu trắng nâu. Nếu ở dưới chỉ theo hơi hướng Nhật Bản thì trên này chính là ngôi nhà truyền thống của người Nhật mà cô vẫn thường thấy trên phim. Nếu ở dưới đa số diện tích là bàn ghế thì trên này chỉ có đúng một chiếc bàn nhỏ ở giữa không gian phòng khách. Không gian rất rộng rãi, mọi thứ đều gọn gàng.

Hạo Thiên nói Nhật Hạ ngồi ở chiếc bàn giữ ngay phòng khách chờ. Nhật Hạ đang còn ngơ ngác nhìn xung quanh. Hạo Thiên rót cho cô ly nước, xoa nhẹ đầu cô nói

“ Em chờ ở đây, thầy đi lấy đồ ăn.”

Nhật Hạ mơ màng gật đầu. Nhật Hạ ngơ hẳn 3 phút để nắm kịp tình hình hiện tại.

Lúc này Nhật Hạ mới bắt đầu tò mò về mối quan hệ của thầy và bác Tôn. Nhìn cách thầy để đồ đạc và áo khoác rất tự nhiên, như là ở đây khá lâu rồi vậy. Tuy cô cũng khá thân với bác Tôn nhưng chỉ có thể dừng ở mức khách quen, nhưng thầy dường như là người nhà với nơi này vậy.

Nhật Hạ một lần nữa quan sát kỹ căn phòng. Đúng cảm giác rất dễ chịu, rất thoáng mát. Phòng khách nơi cô đang ngồi chỉ có chiếc bàn kiểu nhật này với một chiếc tivi phía đối diện. Các cánh cửa của phòng đều là các cửa kéo theo phong cách Nhật. Nhật Hạ bắt đầu thoải mái hơn, đung đưa chân phía dưới, cảm giác rất thích phong cách nơi này.

Nhưng có phải hơi lâu rồi không? Cô ngồi yên một chỗ nhìn xung quanh cũng nhìn xong rồi. Vì bản chất đâu có nhiều thứ để nhìn. Nhật Hạ buồn chán không biết làm gì nhìn sang đống sách mới mua. Thở dài đứng dậy lấy đại một quyển ra xem vậy. Thầy lựa sách cực kỳ hữu ích nha. Vừa đọc được hai ba chữ ở trang đầu, đặt bút khoanh được 2 3 câu, Nhật Hạ đã ngã đầu xuống sách, mắt hướng ra bầu trời trước ngay cửa, yên lặng, thả hồn theo trời mây.

Hạo Thiên từ trên tầng chạy vội xuống bếp xem nguyên liệu. Dù đã chuẩn bị trước, nhưng anh vẫn tất bật nấu nướng, mất hơn 30 phút. Bác Tôn bên cạnh nhìn anh loay hoay, liền được dịp trêu chọc.

“ Nhớ lần đầu dẫn anh vào bếp cũng không thấy anh chú tâm như vậy.”

“ Làm sao mà chú tâm được, con run đến nỗi cắt vào tay mà.”

“ Vậy lần này đặt nhiều tâm quyết như vậy, bác có nên hy vọng sắp đc đón tin vui chưa?”

“ Còn phải chờ vào tô mỳ này nữa”

“ Giời, được hay không được là do bản lĩnh của anh thôi. Đừng có kiếm cớ đỗ qua cho tô mỳ ở tiệm tôi.”

“ Áp lực chết con.”

Bác Tôn cười lớn

“ Xem nước được chưa rồi cho ra tô đi. Bát mỳ của cậu nãy giờ hơi lâu rồi đấy.”

Đợi đến lúc Hạo Thiên mang bát mỳ lên đã thấy Nhật Hạ từ tư thế thả hồn theo mây trở về hiện tại. Cô nghe tiếng bước chân của anh nên liền hướng mắt về hướng cầu thang.

“Xin lỗi để em đợi lâu rồi.”

Nhật Hạ vội xua tay, mỉn cười

“ Dạ không sao ạ.”

Cô nhìn vào hai tô mỳ trước mặt có phần bị choáng ngộp vì độ hoành tráng của nó. Đôi mắt to tròn đầy ngạc nhiên ngước lên nhìn thầy

“ Quán có bán tô mỳ đặc biệt này luôn hả thẩy?”

“ Là thầy tự nấu.”

Nhật Hạ lại một lần nữa nhận một bất ngờ lớn. Cô nhìn tô mỳ rồi quay sang nhìn thầy, chỉ tay vào tô mỳ, miệng lấp bấp

“ Là thầy nấu????”

Anh bình tĩnh đưa đũa vào tay cô như đoán trước phản ứng này

“ Ăn thử xem vị thế nào?”

Nhật Hạ nhanh tay nhận đũa, khóe miệng không ngừng nở nụ cười, gật đầu ngay

“Dạ.”

Anh cũng rất trông chờ biểu cảm của cô từ đũa đầu tiên. Nhưng không có phản ứng gì. Cô ăn liền đũa thứ hai vẫn không biểu cảm, lấy chiếc muỗng bên cạnh húp một muỗng.

Hạo Thiên là không đoán được phản ứng này của Nhật Hạ liền nóng ruột, căng thẳng. Là anh nêm mặn, hay đã làm sai ở bước nào. Anh lo lắng lên tiếng

“ Có phải không được ngon không? Nếu không ăn được, em không cần ăn nữa đâu.”

Hạo Thiên muốn lấy tô mỳ lại, nhưng bị Nhật Hạ chặn lấy, cô ngước nhìn thầy với vẻ mặt rất tội lỗi

“ Thầy. Có phải em lại làm sai điều gì không?”

Hạo Thiên ngơ ra không hiểu gì

“ Em nói gì vậy? Thầy hỏi em ăn có được không? Không được thì thầy đổi”

Nhật Hạ giơ tay chắn ngang tô mỳ, như muốn bảo vệ

“ Còn không phải? Chẳng lẻ thầy tự nhiên nấu một tô mỳ tuyệt phẩm vậy cho em sao? Nhất định có lý do. Có phải em làm gì sai rồi không thầy?”

Nhật Hạ khi nói đến bát mỳ cả ảnh mắt và âm giọng đều sáng lên, còn đặc biệt nhấn mạnh hai từ tuyệt phẩm rất rõ ràng.

Hạo Thiên nhận ra tình hình, đúng là bị cô dọa cho sợ. Anh cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm. Cầm đôi đũa của mình lên

“ Em đó, bớt suy diễn lung tung lại. Ăn đi”

Nói đến bát mỳ trước mặt Nhật Hạ thật sự bị bất ngờ bởi hình thức cả lẫn mùi vị. Nhìn tổng thể thì các nguyên liệu vẫn rất giống tô mỳ bình thường cô thường ăn. Nhưng lại được sắp xếp và trang trí thêm nhiều topping khác trông rất bắt mắt và hút người nhìn. Ngay từ đũa đầu tiên, Nhật Hạ đã bị đỗ gục bởi các sợi mỳ mềm mỏng đúng sở thích, cùng vị đậm đà của nước dùng. Nhật Hạ không tin là trên đời này có hương vị này lắm, phải thử lại lần nữa. Ăn liền đũa thứ hai, húp một muỗng nước dùng. Xác định mình không thể nào người may mắn có thể nếm mùi vị này. Nhất định thầy có dụng ý. Là định cho mình ăn bữa cơm cuối cùng của tử tù sao.

Thầy bảo ăn đi. Thôi thì dù sắp phải tử hình mà được ăn bát mỳ này thì đều xứng đáng cả. Nhật Hạ ăn rất tập trung nha. Trong chốt lát đã ăn sạch bát mỳ. Nhìn cái bát từ đầy vung đến chẳng còn gì trước mặt, cô bắt đầu thấy tiếc nuối.

“ Ăn xong rồi?”

Nhật Hạ gật đầu. Hạo Thiên rót ly nước đưa tới cho cô, rất tự nhiên nói

“ Ăn khế rồi thì đến giờ trả vàng.”