Năm cuối cùng của trung học, không khí có chút khác lạ.
Chỉ còn một năm để cố gắng, cho nên mấy cô cậu học sinh cũng dường như nghiêm túc hơn, có ý thức hơn, và ra dáng người lớn hơn.
Nhưng mà nghiêm túc gì đó, cũng nên để sau, trước mắt vẫn nên tận hưởng mấy ngày còn thảnh thơi.
Trung học T hôm nay không khí khá rộn ràng, mấy em nhỏ vừa vào lớp mười vẫn còn ngây ngô yêu đời, nhìn đông ngó tây, khắp nơi đều là mới mẻ vui thú. Mấy học sinh cuối cấp thì đang vô cùng hồi hộp xem danh sách lớp, trong lòng thầm cầu mong được học cùng với mấy tâm can huynh đệ của mình năm cuối này.
Lại nói một chút về việc chia lớp này. Mỗi năm học Trung học T đều tổ chức sắp lớp lại, mục đích là để học sinh có thể giao lưu quen biết thêm nhiều bạn mới.
Cố Di Giai cũng ra vẻ căng thẳng nhìn mấy danh sách trên bảng thông báo, thấy tên của cô nằm ở lớp 7.
Mười hai năm nay có nhiều học sinh, mà để đảm bảo cho việc có thể quản lý tốt học sinh, sỉ số một lớp không quá nhiều, chỉ tầm ba mươi học sinh, cho nên chia ra đến bảy lớp, mà cố Di Giai lại ở lớp cuối cùng.
Cô tìm tên mình xong, lại quay sang hỏi Chu Hiểu Tâm và Hàn Giai Ý. Hai người họ là bạn thân từ cấp hai của cô. Lúc trước ở trường cấp hai không bị tách lớp, cho nên cả ba cô học chung với nhau suốt, tình cảm khắn khít.
“Bọn mày đã tìm thấy tên mình chưa?” Cố Di Giai ung dung nhàn nhã hỏi hai cô bạn.
Chu Hiểu Tâm và Hàn Giai Ý vẫn đang loay hoay dò tìm tên mình, lơ đãng nói: “Vẫn đang dò đây, chờ chút… xem nào…”
“Aaaa tao cũng ở lớp 7 này!” Trong lúc Chu Hiểu Tâm vẫn còn đang chỉnh chỉnh cái gọng kính của mình để nhìn cho rõ, thì Hàn Giai Ý đã dò xong tên, phấn khích hét lớn.
Nhìn thấy Chu Hiểu Tâm vẫn còn đang dò dò, Cố Di Giai thương xót, liền trực tiếp nói luôn kết quả.
Đương nhiên Chu Hiểu Tâm cũng sẽ vào lớp 7, đây chính là sự dàn xếp của cô.
Ba cô chính là hiệu trưởng trường, cho nên cô muốn vào lớp nào, với ai, là chuyện rất dễ dàng. Có điều, trước nay, cô ở trước mặt hai cô bạn thân vẫn huênh hoang rằng không hề nhờ ba mình nhúng tay vào chuyện xếp lớp, chính là do cả ba người bọn cô có duyên phận, cho nên mới luôn được học chung với nhau.
Chu Hiểu Tâm và Hàn Giai Ý biết cả ba bọn cô lại học chung với nhau, không giấu được vui sướng, cùng ôm nhau nhảy cẫng lên.
Vui sướng qua đi, Giai Ý lại ném cho Di Giai cái nhìn nghi hoặc: “Nè! Tao vẫn hoài nghi mày nhờ ba mày dàn xếp cả đấy!”
Lần này Di Giai không chối nữa, trực tiếp thừa nhận. “Đúng vậy á, lần này tao không giấu hai đứa mày nữa, tao đúng là có nhờ ba đấy hì!”
Cuối cấp rồi, cô cũng không thèm giấu giếm làm gì, công khai bí mật nhỏ này luôn.
“Mày chịu thừa nhận sớm không phải sẽ khỏe cho hai đứa tao à? Trước đây giả bộ hùa theo mày diễn cảnh ngạc nhiên kinh độ khi được học chung mệt chết được!” Hiểu Tâm hừ lạnh một tiếng.
Di Giai cười hề hề: “Vậy thì xin cảm tạ hai huynh đài đây đã nể mặt ta diễn tròn vai diễn này!”
Cô cũng biết hai đứa bạn này diễn theo cô, chứ làm gì tin vào sự trùng hợp đó chứ.
Hiểu Tâm và Giai Ý không nhịn được cười trước sự làm trò của Di Giai. Cả ba cô là vậy, chơi với nhau từ trước đến nay, chỉ cần tụ tập lại là trêu chọc cười đùa không ngớt.
Đùa một lúc, Di Giai cũng lên tiếng nhắc nhở hai người bạn của mình sau này đừng nhắc đến việc liên quan đến ba cô, để ai nghe thấy ba cô là hiệu trưởng thì toang.
Việc ba cô là hiệu trưởng, cũng chỉ có hai cô bạn thân Hiểu Tâm và Giai Ý biết mà thôi. Cô không muốn mọi người nói cô là có người chống lưng rồi cứ thế xem nhẹ sự cố gắng của cô.
Hiểu Tâm và Giai Ý biểu tình đã rõ, sau đó lại quay sang nói về MV mới ra của nam ca sĩ thần tượng Vương Lạc Hi mà cả ba cùng yêu thích. “Vương ca đúng là soái chết đi được!”
“Còn phải nói sao, Vương ca là ai chứ!”
Cả ba cô gái vừa đi vừa bàn luận rôm rả, chẳng mấy chốc vào đến lớp.
Di Giai nhìn quanh, có một số người cô quen biết từ mấy năm trước, nhưng cũng có một số người hoàn toàn lạ lẫm.
Cũng không có vấn đề gì, chỉ cần cô có hai người chị em tốt ở bên cạnh là được rồi, những người khác quen hay không, không quan trọng, có thể từ từ kết giao.
Đầu năm học này vẫn chưa có xếp chỗ ngồi, cho nên cô cùng mấy cô bạn thân thiết ngồi gần nhau.
Trong lớp có bốn dãy bàn, cô ngồi ở dãy thứ ba, bàn thứ ba từ trên xuống, ngồi bên cạnh cô là người anh họ đội sổ Cao Vĩnh Gia, dì cô đã nhờ cô quản thúc giúp. Dì ở đây cũng chỉ là chị em họ với mẹ cô, không phải chị em ruột.
Cho nên, cô và Cao Vĩnh Gia, cũng coi như họ hàng hơi xa rồi.
Vào năm lớp mười một, cô mới biết hai người có họ hàng, thế là chơi thân với nhau đến nay. Anh họ xa luôn bảo vệ và cưng chiều cô, bù đắp lại sự thiếu vắng anh trai của cô.
Phía trước cô là Hiểu Tâm kính cận và Giai Ý. Phía sau cô là Hà Nhi, một cô bạn quen từ năm trước, nhưng không quá thân.
Đột nhiên, cô lơ đãng nhìn về phía cửa, thì nhìn thấy một thân ảnh cao ráo, làn da bánh mật hơi ngâm chuẩn đàn ông, một tay vác balo trên vai, một tay hờ hững để vào túi quần chậm rãi đi vào chỗ ngồi.
Di Giai thầm nghĩ, trông dáng vẻ này, chắc là học hành cũng không kém gì anh họ xa đội sổ của cô.
Chỗ của cậu bạn này là ở dãy thứ hai, bàn thứ tư, tức là xéo một góc với chỗ ngồi của Di Giai.
Di Giai chỉ nhìn một chút rồi lại quay sang nói chuyện với bạn bè, không hề bận tâm đến anh chàng vừa nãy.
Một lúc sau, cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp. Cả lớp nghiêm túc đứng lên chào cô, đợi đến khi cô khoát tay bảo ngồi thì mới ngồi xuống, im lặng chờ nghe cô trao đổi.
Hôm nay chỉ đơn giản vào biết lớp, biết mặt giáo viên chủ nhiệm, phân phó một số việc, cũng như bầu ra ban cán sự lớp.
Lớp trưởng là một cô bạn nhìn bề ngoài rất lanh lẹ xông xáo, tên là Trần Tiểu Kiều.
Năm nay cũng như bao năm khác, Di Giai lại được bầu làm lớp phó học tập. Thứ nhất, do cô có thành tích tốt, thứ hai, là do nhìn cô quá hiền, sợ là không quản được lớp nên không thể làm lớp trưởng.
Mỗi lần nghe giáo viên bảo mình hiền lành, Di Giai cùng mấy cô bạn thân đều nín cười. Cô đây chính là quậy ngầm á, lúc nào cần dữ vẫn biết dữ nha, chỉ tại cô mang một vẻ mặt thánh thiện dễ thương, nên ai cũng lầm tưởng.
Nhưng mà Di Giai thật ra cũng không quậy phá cái gì, cô trong mắt mọi người là học sinh ba tốt, chăm chỉ ngoan ngoãn, là con cưng của giáo viên.
Sau khi được bầu cử, Di Giai đứng lên tự giới thiệu bản thân.
Mấy nam sinh trong lớp bỗng bị hớp hồn trước dáng vẻ xinh xắn, trong trẻo như thiên thần của cô.
Cuối cùng, cô còn nở một nụ cười má lúm ngọt ngào càng làm cho mấy cậu chàng đứng ngồi không yên.
Lục Huy - bạn thân của Lâm Phong ngồi bên cạnh không ngừng xuýt xoa. “Nè nè Phong ca, anh xem đúng là nữ thần nha!”
Thật ra Di Giai khá nổi tiếng trong trường, vừa học giỏi, vừa xinh đẹp. Cả hội bạn thân đi cùng cũng khá ưa nhìn. Bây giờ nhìn gần thế này, Lục Huy càng thêm cảm khái trước vẻ đẹp của Di Giai.
“Đúng vậy, năm cuối được học chung với nữ thần, may mắn quá!” Hàn Tuấn – cũng là bạn chơi thân với Lâm Phong và Lục Huy, năm nay cả ba may mắn lại được chung lớp. Anh chàng ngồi sau lưng hai người họ, cũng chồm người lên góp vui.
“Nhưng mà cái tên ngồi bên cạnh là sao vậy? Sao có vẻ thân thiết với nữ thần quá?”
“Là anh em họ đấy!”
Hàn Tuấn và Lục Huy trước đây bị bắt nạt, được Lâm Phong ra tay nghĩa hiệp, cho nên từ đó đều gọi Lâm Phong là Phong ca vô cùng kính nể.
Lâm Phong từ đầu đến cuối, vẫn bày ra bộ dáng nhàn nhạt, không quan tâm sự đời của mình, ném cho Hàn Tuấn Lục Huy cái nhìn ghét bỏ.
“Ồn ào!” Anh chau mày nói, biểu tình không vui.
Lục Huy và Hàn Tuấn không thèm nói chuyện với cái tên mặt lạnh như băng kế bên mình nữa, ánh mắt vẫn tiếp tục dán lên người nữ thần.
Lâm Phong không hiểu có cái gì mà Hàn Tuấn, Lục Huy và đám nam sinh trong lớp phải à ồ lên như vậy?
Ừ thì cũng xinh, nhưng có gì ghê gớm đâu!
Trước đây đã có không ít cô nàng xinh đẹp tỏ tình với anh, cho nên nhan sắc của cô đẹp thì có đẹp, nhưng cũng bình thường đối với anh.
Sau một hồi ồn ào, thì lớp tiếp tục bầu những thành viên ban cán sự tiếp theo.
Giai Ý được bầu làm thủ quỹ vì các bạn học đều cho rằng gia đình cô giàu có, sẽ không thèm đến chút tiền quỹ nhỏ lẻ này. Hơn nữa, lỡ có không may mất mát, thì vẫn đủ sức bù lại.
Hiểu Tâm làm tổ trưởng tổ một.
Mà Lục Huy lại bất đắc dĩ bị bầu làm lớp phó vệ sinh, là do Hàn Tuấn và Lâm Phong đề cử.
Sắc mặt cậu ta xám xịt, mà Hàn Tuấn và Lâm Phong ngồi bên cạnh lại không ngừng cười.
Ồn ào náo nhiệt cả buổi, xem như ngày đầu tiên đến lớp đã kết thúc.
Từ ngày mai, tất cả học sinh cuối cấp sẽ bước vào thời kỳ huấn luyện khó khăn gian khổ, để chuẩn bị cho trận chiến thi đại học sắp tới.