Thanh Xuân Nở Hoa Vừa Lúc Yêu Anh

Chương 12: Đồng bệnh tương lân



Đối mặt với Lâm Phong đang nhìn mình bằng ánh mắt có chút mâu thuẫn, Di Giai cười khổ.

Mà Lâm Phong lại im lặng.

Di Giai đột nhiên hỏi: “Lâm Phong, cậu cũng có nhiều tâm sự đúng không?”

Anh thoáng giật mình. Cô có thể nhìn ra nơi sâu thẳm của anh? Nơi mà anh đã rào chắn phòng ngự, không cho ai đi đến?

“Sao cậu lại hỏi vậy?” Anh vẫn điềm nhiên hỏi lại.

“Chắc là đồng bệnh tương lân. Chúng ta ở cùng hoàn cảnh, cho nên tôi có thể nhìn ra được.”

Nhìn ra được, đằng sau vẻ ngoài cứng rắn bất cần kia, có lẽ cũng là một trái tim yếu đuối, từng chịu thương tổn.

Anh khẽ cười, không phản bác.

Thật ra anh và cô có chút giống nhau.

Có việc gì đều ôm hết vào mình, không thể nói ra với ai.

Ba mẹ anh không tạo gánh nặng lớn cho anh, không bắt anh phải thế này thế kia.

Nhưng bản thân anh cũng tự biết trách nhiệm của mình.

Anh là con trai lớn, sau này gánh vác gia tộc.

Bác hai lại muốn anh đi theo con đường của bác ấy, từ nhỏ đã định hướng cho anh. Bởi vì bác không có con trai, chỉ có hai cô con gái, cho nên xem anh và em trai như con ruột, hết lòng bồi đắp.

Thằng nhóc Lâm Vĩnh kia có vẻ không thể trông chờ, rốt cuộc cũng chỉ còn mỗi anh!

Trong khi bản thân anh, lại muốn đi con đường khác, không phải là Lâm thị, cũng không phải nơi bác hai anh muốn.

Đó là con đường của riêng anh, là ước mơ, hoài bão của anh.

Nhưng cũng chưa có ai hỏi anh thật sự muốn gì, cần gì.

Anh cũng không muốn nói, cứ thế một mình chịu đựng.

Lại thêm trước đó, khi anh vẫn còn nhỏ, gia đình anh gặp nhiều chuyện lục đục không vui.

Bà nội anh rất hay khó dễ mẹ anh, mà ba anh lại đứng về phía mẹ, cho nên mối quan hệ trong gia đình từng có thời gian mất hòa khí.

Sau này, mọi việc mời dần ổn, bà nội anh hiện cũng ở một mình, vì không thích phiền hà con cháu.

Mọi chuyện cũng coi như ổn định, nhưng mà trong lòng anh vẫn luôn canh cánh.

Chỉ là, cất nó vào một góc trong lòng, không muốn động đến nữa mà thôi.

“Lâm Phong này, dù chúng ta giống nhau, nhưng suy cho cùng, cậu vẫn mạnh mẽ hơn tôi nhiều!”

Chí ít anh vẫn có một tuổi trẻ đáng nhớ với những lần tụ tập vui chơi với bạn bè.

Anh cũng dám làm những gì anh muốn, không như cô, thật lòng chỉ sống cho người khác, mà không màng đến bản thân.

Di Giai nói xong câu đấy, cả hai lại chìm vào khoảng không tĩnh lặng.

Không biết qua bao lâu, Lâm Phong mới lên tiếng: “Thế thì sao? Một số thứ trước sau cũng vẫn không thể thay đổi!”

Chẳng hạn như, thân phận cháu trai đích tôn của dòng họ Lâm.

Chẳng hạn như, anh phải làm một người thừa kế, sống cuộc đời được định sẵn, không thể kháng cự.

Chẳng hạn như, ước mơ của anh có thể mãi mãi chỉ là ước mơ!

Di Giai cũng ngẩn ra một lúc.

Đúng vậy, trên đời có một số việc không thể thay đổi.

Ví như, tính tình quá mẫn cảm của cô, luôn sợ người khác buồn lòng, luôn sợ mình không đủ tốt.

Ví như, cô là con một, bằng mọi giá phải trở thành niềm kiêu hãnh của ba mẹ.

Cô không lên tiếng, anh cũng không nói nữa.

Sự im lặng bao trùm cả hai, nhưng lại không có chút khó chịu nào.

Ngược lại, cả hai dường như cảm thấy khoảng thời gian ngắn ngủi này, lại yên bình hơn bao giờ hết.

Yên bình vì có người thấu hiểu tâm tư mình.

Yên bình vì một lần trút hết những phiền muộn của mình ra.

Yên bình vì, cuối cùng tâm hồn cũng nhẹ nhõm hơn.

Bỗng chốc, Di Giai lại thấy ngạc nhiên về chính mình.

Từ lúc nào cô lại tâm sự nhiều như vậy với một người không thể coi là thân thiết quá.

Thậm chí, thân như Hiểu Tâm với Giai Ý, cô cũng chưa bao giờ kể hết những buồn khổ của mình.

Bởi vì cô luôn cho rằng, những chuyện vốn dĩ biết nói ra cũng không thể giải quyết được mà chỉ khiến người khác cùng rơi vào tiêu cực như mình, thì nói ra để làm gì?

Một mình cô không vui là đủ, tại sao phải kéo thêm người khác vào hố sâu tâm lý như cô?

Vậy mà hôm nay, cô lại cứ thể dốc hết lòng ra với Lâm Phong?

Cô có chút giật mình, cũng có chút bối rối, liền viện cớ rời đi: “Cậu chờ một chút, tôi đi xem tượng tôi tô đã khô chưa!”

Di Giai đi rồi, còn mình Lâm Phong ở lại.

Anh cũng mang tâm trạng khó lý giải như cô.

Anh vốn không thích nói chuyện quá nhiều, càng không thích tâm sự những chuyện sâu trong lòng mình với bất kỳ ai.

Cô vậy mà lại là ngoại lệ, có thể cùng anh trải qua những khoảnh khắc chùn tâm trạng như vậy?

Không lẽ chỉ vì mắc cùng một chứng bệnh, mà họ có thể dễ dàng chia sẻ với nhau không chút kiêng dè?

***

Cả hai rời khỏi nhà sách cũng đã xế chiều.

Di Giai nghĩ, ba mẹ mình hẳn cũng sắp về, cho nên bảo Lâm Phong đưa cô về nhà.

Biết cô ở một mình vẫn còn sợ, cho nên Lâm Phong lại tiếp tục làm ổ ở nhà cô, chờ cho đến khi ba mẹ cô về.

Cả hai ngồi ở phòng khách, nhưng lại trầm mặc, ai nấy đều vùi mặt vào điện thoại của mình.

Lát sau, lớp trưởng gửi đến thông tin từng học sinh trong lớp, bảo mọi người kiểm tra lại xem có đúng không.

Di Giai kiểm tra của mình một lượt, cảm thấy không có vấn đề, liền báo lại cho lớp trưởng.

Sau đó, cô lại vô thức lướt đến tên của Lâm Phong.

Không hiểu cô xem thấy có gì lạ, mà lại khẽ cong môi.

Cô nghĩ nghĩ gì đó, rồi lại lấy sản phẩm mình làm ở nhà sách ra, chìa trước mặt anh: “Em trai nhỏ, tặng cậu này! Dù sinh nhật cậu đã qua, nhưng cậu nhận tạm nhé, xem như cảm ơn vì thời gian này cậu luôn giúp đỡ tôi!”

Lâm Phong đang nhìn vào màn hình điện thoại, bất ngờ ngẩng lên, lông mày nhíu chặt, tỏ vẻ không hài lòng: “Cậu vừa nói gì?”

“Tôi nói tặng cho cậu bức tượng này!”

“Không phải câu này, trước đó kìa, cậu gọi tôi là gì?” Giọng điệu anh có chút mất kiên nhẫn.

“Em trai nhỏ, thì sao?”

Cô gọi anh là em trai nhỏ cũng có lý do mà. Vừa nãy cô xem thông tin, phát hiện anh vậy mà lại sinh sau cô những hơn một tháng.

Nhỏ hơn cô, thì chính là em trai nhỏ rồi!

Có điều, hình như Lâm Phong không vui với tên gọi này.

Anh mang theo sát khí, từng chút tiến sát lại gần chỗ cô ngồi. Cô có chút sợ, cứ nhích người sát lại một góc, đến khi đụng phải tay vịn của sofa, không còn đường lùi nữa.

Cô đã không còn nơi để trốn, mà anh vẫn không có ý dừng lại. Cứ thế, dồn cô ngã người về sau.

“Cậu… cậu làm gì thế?” Di Giai hoảng sợ vội kêu lên.

Lâm Phong chống tay lên sofa, từ trên cao cúi người xuống nhìn Di Giai, gằn giọng: “Ai cho cậu gọi tôi như vậy?”

“Cậu… cậu sinh sau tôi một tháng mười ngày đấy! Tôi… tôi gọi cậu như vậy có gì sai…”

“Tôi cảnh cáo cậu, không được gọi tôi như vậy nữa. Còn nghe một tiếng em trai nhỏ, tôi không tha cho cậu!”

Mấy tiếng cuối, anh cố ý nhấn mạnh, khiến cho cô thật sự sợ, cứ gật gật đầu như giã tỏi.

Thời khắc này, cô không dám chống lại anh.

Nhận được câu trả lời như mình mong muốn, anh mới ngồi thẳng người dậy, coi như tha cho cô.

Được đặc xá, cô mừng rỡ, nhanh chóng ngồi lên ngay ngắn.

Mặt cô ửng đỏ, nhịp tim còn đập rất phô trương. Không hiểu là do sợ, hay do… nguyên nhân khác…

Hừ chỉ là gọi vui một chút, có cần phải hung dữ như vậy không?

Cô do dự một lát, lại hỏi anh: “Vậy… vậy cậu có nhận món quà này không?”

Anh hờ hững: “Không nhận, quá xấu.”

“…”

Đồ chết tiệt! Di Giai nghiến răng nghiến lợi mắng chửi trong lòng.

Dọa sợ người ta, còn chê quà người ta xấu xí, có ai cư xử kiểu hỗn đản như anh không?