Tối đó, Di Giai và Hiểu Tâm đến nhà Giai Ý chơi rồi ngủ lại luôn.
Cả ba cô nàng cùng nhau chăm sóc da, đắp mặt nạ, sau đó lại lên giường nằm tám chuyện trên trời dưới đất.
Giai Ý vẫn còn mãi canh cánh trong lòng chuyện Di Giai và Lâm Phong.
Cô nàng cảm thấy giữa hai người chắc chắn là có gì đó không bình thường. Vì thế, quyết định phải tra rõ ngọn ngành: “Nè Di Giai, mày mau khai thật, rốt cuộc mày và Lâm Phong là sao?”
Di Giai suýt ho khan khi chủ đề câu chuyện lại chuyển lên người cô.
“Sao là sao? Thì là bạn bè thôi!” Cô mạnh miệng nói.
“Không đúng, chả có bạn bè nào mà lại ôm ôm níu níu như vậy cả? Mày thấy có đúng không Hiểu Tâm?”
Hiểu Tâm vốn rất ngốc trong chuyện này, cô bày ra biểu tình không biết gì cả.
Giai Ý cảm thấy bất lực trước con mọt sách này, không thèm để ý tới nữa, tiếp tục đào bới góc nhà Di Giai, giọng điệu như điều tra viên: “Này nhé, tao nghe nói Lâm Phong rất không thích đụng chạm với con gái. Mày có lẽ là người đầu tiên thân thiết tới mức độ đó! Tao cũng thấy hai đứa mày dính nhau hôm hội thao rồi nhé! Tao không tin giữa hai người không có gì đó mờ ám!”
Di Giai cố gắng chống chế đến cùng: “Mày… mày nghĩ nhiều rồi. Cũng đâu có đụng chạm thân mật gì đâu chứ! Tao chỉ… tao chỉ… sợ Lâm Phong sẽ lại đánh nhau nên mới có hành động như vậy. Còn ở hội thao, là vì thấy cậu ấy bị thương nên tao mới quan tâm thôi. Tao vốn dĩ không có nghĩ nhiều, có lẽ cậu ấy cũng không nghĩ gì đâu!”
Lúc hội thao, là do cô lo lắng khi thấy anh té ngã, lại còn bị thương ở chân nên mới chạy đến chỗ anh.
Còn lúc chạm mặt Tần Cảnh, cô không nghĩ gì nhiều cả, đơn giản muốn ngăn Lâm Phong lại mà thôi.
Mà anh cũng hẳn là không cảm thấy gì đâu, tình hình lúc đó căng thẳng, anh cũng không có tâm trí mà nghĩ chuyện khác.
“Mày thật sự không có ý gì với cậu ấy?” Giai Ý lại hỏi.
Lúc này Di Giai bắt đầu không giữ được sự bình tâm của mình nữa rồi, giật thót một cái. Đây là vấn đề khiến cô thấy khó nghĩ nhất thời gian này.
Cô cũng hay tự hỏi mình rốt cuộc đối với Lâm Phong là thế nào?
Là thích hay chỉ là cảm kích khi anh luôn giúp cô khi khó khăn?
Nhưng mà đôi khi đối diện với anh, cô lại có cảm giác rất lạ, có khi tim đập rất nhanh, cũng có chút khó chịu khi thấy mấy cô gái khác vây quanh anh, cũng bứt rứt không vui khi anh đột nhiên không để ý đến cô nữa.
Nhất là hôm hội thao, nhìn dáng vẻ cool ngầu của anh, cô dường như bị hút mất hồn. Rồi khi anh bị thương, trong lòng cô cứ bồn chồn không yên.
Cô như vậy là có tình cảm với anh rồi đúng không?
Thấy Di Giai cứ mãi nghĩ ngợi miên man mà không lên tiếng, đến cả Hiểu Tâm ngày thường không quan tâm chuyện yêu đương cũng phải lên tiếng thúc giục, muốn được nghe câu trả lời: “Sao mày cứ im lặng mãi thế?”
“Đúng vậy, rốt cuộc là thích hay không thích, yêu hay không yêu, mau nói một lời?”
Di Giai cố gắng chống chế đến cùng: “Tao… tao… không biết… tụi mày đừng hỏi…”
Giai Ý và Hiểu Tâm nào dễ dàng buông tha cho cô như vậy, lôi lôi kéo kéo cô tiếp tục vào công cuộc điều tra phá án tình này.
“Vậy tao hỏi mày, mày có thích Tần Cảnh không?” Giai Ý nghiêm túc hỏi.
“Không! Tao có điên mới thích cái thằng khốn đó!” Di Giai trả lời không chút chần chừ.
“Tốt, vậy còn Lưu Kha? Mày có thích cậu ấy không?”
“Đương nhiên không! Mày cũng đừng nói nhảm, kẻo bạn gái cậu ta lại ghen với tao thì khổ!”
Giai Ý búng tay, làm ra vẻ mặt chuyên nghiệp: “Đây chính là mấu chốt vấn đề. Tại sao với những người khác mày có thể nhanh chóng xác định là thích hay không thích, mà đến lượt Lâm Phong mày lại không nói được tình cảm trong lòng mình? Thế này có nghĩa là, mày chính xác có để Lâm Phong trong lòng, chỉ là mày còn ngu ngốc chưa hiểu ra thôi!”
Di Giai ngơ ngác, cảm thấy Giai Ý nói rất có đạo lý.
Với Tần Cảnh, Lưu Kha, cô liền nói không thích, không chút do dự, không chút lúng túng.
Nhưng với Lâm Phong, cô thế mà lại không nói lên được tình cảm của mình là thế nào. Thích hay không, sao lại trở nên khó như vậy?
Không lẽ, cô đối với Lâm Phong thật sự là khác biệt với những người con trai khác?
Nhưng như thế thì sao, Lâm Phong cũng đâu thích cô, anh còn nói cô không phải gu của anh nữa cơ mà!
Nghĩ đến đây, Di Giai có chút ảo nảo, chẳng lẽ tình đầu vừa chớm nở đã phải dâp tắt như vậy?
“Tao thích hay không cũng có nghĩa lí gì, quan trọng là người ta cũng đâu có tình cảm gì với tao…”
“Mày ngốc à, tao cá là cậu ấy cũng thích mày. Nếu không một người nổi tiếng lạnh lùng mà lại có lúc ân cần dịu dàng với mày như vậy, còn không hề khó chịu khi mày gần gũi với cậu ta nữa!”
Hiểu Tâm nghe Giai Ý phân tích như vậy, cảm thấy có chút đúng đắn, gật gật đầu tán đồng.
Di Giai thì nhìn Giai Ý đầy nghi hoặc, thật như vậy sao?
Anh đã nói anh không thích kiểu như cô còn gì?
Người ta thích mấy em gái vòng nào chuẩn vòng đó nha!
Cô rất muốn nói với Giai Ý và Hiểu Tâm, nhưng vấn đề này có chút không thích hợp, cuối cùng đành nhịn xuống.
Cô khẽ liếc ngang vòng một của mình, rồi lại nhìn sang Giai Ý, chậc lưỡi một cái.
Người với người sao lại khác biệt như thế?
Giai Ý tiếp tục huyên thuyên: “Sao rồi, tao nói đúng quá nên mày không thể nói gì được nữa à? Tao đây chính là chuyên gia đấy, hai bọn mày phải nghe tao!”
“Tao nói này, cái đứa chưa từng hề yêu đương như mày lấy đâu ra kinh nghiệm mà nói như đúng rồi vậy?” Di Giai không nhịn được mà hỏi.
Cả ba cô chưa hề yêu đương, nhưng cái con bé Giai Ý này lúc nào cũng tỏ ra là mình rất dày dặn kinh nghiệm!
Giai Ý bị đánh trúng vết thương lòng, bĩu môi: “Hừ đâu cần phải tự mình yêu đương mới có kinh nghiệm! Tao đây tích lũy được trong quá trình coi phim và đọc tiểu thuyết ngôn tình nha!”
Hiểu Tâm và Di Giai khẽ hừ lạnh, nếu nói thế thì hai đứa bọn cô đây mới gọi là chuyên nghiệp nè! Thể loại ngôn tình nào mà cả hai chưa từng cày qua chứ!
Nói đi phải nói lại, Di Giai cảm thấy giữa anh họ mình và Giai Ý cũng có chút mập mờ nha. Anh họ cô rất thích chọc ghẹo Giai Ý, sau đó cả hai lại náo loạn một trận. Mà dường như Giai Ý không mấy khó chịu, nhiều lúc Di Giai bắt gặp Giai Ý đỏ mặt thẹn thùng. Tiểu thuyết ngôn tình đều không phải bắt đầu như vậy sao? Nam chính trêu nữ chính, sau đó ghét của nào trời trao của đó, cuối cùng cũng dính nhau mà thôi!
“Mày nói chuyện người khác thì hay lắm? Sao chuyện mày và anh họ tao mày lại ngu ngơ như vậy?” Di Giai phản kích.
Nghe nhắc đến Cao Vĩnh Gia, Giai Ý thoáng giật mình.
Cô đúng là đã thích Cao Vĩnh Gia từ năm ngoái rồi.
Tâm tư của cô, không lẽ đã bị Di Giai nhìn thấu? Không thể nào, một đứa ngốc đến tình cảm của mình còn không nhìn ra được sao có thể đoán được chuyện của cô?
Không đúng, chẳng phải cô cũng vậy đó sao? Chuyện của mình thì mù mịt, nhưng chuyện người khác lại sáng rõ như ban ngày!
Giai Ý chột dạ: “Mày đừng có nhăng cuội!”
“Hừ tao có thể ngốc chuyện mình thật, nhưng tao nhìn thấu mày rồi nhé, mày xem mặt mày đỏ hết cả rồi!”
“Có… có sao? Tại… tại trong phòng nóng quá thôi! Đúng không Hiểu Tâm?” Giai Ý đành quay sang cầu cứu Hiểu Tâm.
Nào ngờ, con mọt Hiểu Tâm lại thật thà đáp: “Có nóng sao? Tao còn thấy lạnh nữa!”
Di Giai ngồi một bên cười như được mùa. Ha ha ai đời đi trông cậy vào con mọt sách không hiểu nhân tình thế thái Hiểu Tâm: “Mày không cần chối nữa. Có mày trông chừng anh họ giúp, tao cũng đỡ khổ, “chị dâu” ạ!”
Di Giai cố ý trêu chọc, gọi Giai Ý là chị dâu khiến cho mặt cô nàng càng lúc càng đỏ và nóng lên, bây giờ mà đưa quả trứng vào không chừng có thể rán chín được luôn!
“Mày… mày đừng gọi bậy! Cũng chưa biết anh họ mày có thích tao không mà…”
Cuối cùng, Giai Ý coi như không còn đường để chối cãi, đành ngoan ngoãn thừa nhận tình cảm của mình, nhưng cũng như Di Giai, cô băn khoăn không biết Vĩnh Gia có thích mình không.
Tâm tư tình cảm thiếu nữ mới lớn là một đề tài hấp dẫn vô cùng, dường như cả ba cô gái cứ chuyện trò không có điểm dừng.
Lát sau, đối tượng bị điều tra đã trở thành Hiểu Tâm.
Nhưng rất nhanh, Giai Ý và Di Giai đã công nhận Hiểu Tâm vô tội. Căn bản cô nàng này chỉ biết có học và truyện ngôn tình mà thôi, không có tâm tư khác được.
Hiểu Tâm âm thầm thở phào, may mà lúc chiều cô chỉ níu có góc áo Hàn Tuấn, lại hành động rất nhanh, nên Giai Ý và Di Giai không để ý đến. Nếu không, e là cô sẽ bị bạo hành để khai ra sự thật mất.
Nói thế nào nhỉ, cô… hình như… có chút để tâm đến Hàn Tuấn…
Từ sau khi cả nhóm bọn cô chơi thân với nhóm Lâm Phong, có thời gian tiếp xúc với Hàn Tuấn, cô chợt thấy trong lòng nhen nhóm chút cảm giác lạ với cậu ấy.
Còn chính xác là cảm xúc gì thì cô không lý giải được, dù sao trước giờ cô cũng không có kinh nghiệm mà!
Nhưng hình như theo lời hai con bạn kể, thì có lẽ cô chính là có chút thích Hàn Tuấn rồi!
Thích, cho nên thấy vui vui khi nói chuyện với cậu ấy.
Thích, cho nên mới sợ cậu ấy đánh nhau, mà ngăn cản.
Cả ba cô gái cùng nghĩ đến những chàng trai mình thích.
Tình yêu tuổi mười bảy, đơn thuần ngọt ngào.
Chỉ muốn cùng nhau trải qua những năm tháng cuối cùng của đời học sinh.
Chưa biết phía trước thế nào, chỉ biết tình cảm hiện tại thật đẹp!
Thích một người, có thể được hồi đáp hoặc không.
Được hồi đáp, chính là viên mãn.
Không được hồi đáp, cũng coi như một ký ức đẹp, không uổng phí những năm tháng thanh xuân rực rỡ này.