Sau mấy ngày yên ả ở quê ngoại Lâm Phong, thì Di Giai cũng về lại nhà.
Sau đó, cũng rất nhanh đã đến ngày vào học lại.
Cũng là lúc, phải đối diện với kỳ thi giữa kỳ sắp tới.
Không như Hiểu Tâm và Di Giai luôn đứng đầu lớp, Giai Ý học hành chỉ ở mức trung trung mà thôi, cho nên đối diện với mấy kỳ thi kiểu này có cảm giác hoa mắt chóng mặt.
Lại thêm thời gian rồi cũng chỉ lo chơi, không ôn tập, ngày thi càng đến gần, trong lòng càng rối loạn.
Cô nàng ngày nào cũng khóc than với Hiểu Tâm và Giai Ý. Hôm nay cũng không ngoại lệ, vừa gục mặt trên bàn vừa khóc lóc kể lể: “Hu hu phải làm sao đây? Tao vẫn còn nhiều thứ phải học quá…”
Điệp khúc hoang mang này Di Giai và Hiểu Tâm đã nghe đến chán rồi.
Cả hai lắc đầu thở dài, tự hỏi bao giờ con bé này mới thôi ca cẩm.
“Thay vì mày cứ ngồi kêu ca khóc lóc, thì mau học bài đi!” Hiểu Tâm vừa đọc sách vừa nói.
“Đúng vậy, mày cứ than mãi cũng chẳng được gì, chi bằng cứ cố gắng hết sức, tập trung vào bài vở đi!” Di Giai cũng vỗ vỗ lưng Giai Ý nói.
Giai Ý nghe vậy, càng thêm kêu gào.
Cô cũng muốn học tập nghiêm túc chăm chỉ lắm chứ, ngặt nổi cô đối với bài vở thật sự là như đánh trận. Xem một lúc cô liền bại trận ngã nhoài.
Tại sao ở cạnh hai con bạn học bá này, mà cô chẳng thể hưởng lấy chút hào quang, đầu óc không có, mà chỉ số siêng năng cũng không được bao nhiêu?
Cao Vĩnh Gia, cái người học hành thảm bại, thế mà lại vô cùng ung dung nhàn nhã, đã vậy còn bày đặt đi đả thông tư tưởng người khác: “Cậu khóc lóc cái gì, tôi đây nằm ở top 5 từ dưới đếm lên mà còn chẳng thèm quan tâm đây này! Cứ lo thì được gì, chuyện gì đến thì đến, cậu phải học cách đối mặt!”
Giai Ý bày ra vẻ mặt khinh bỉ: “Từ dưới đếm lên mà tự hào thế nhỉ? Giọng điệu của cậu, tôi còn tưởng cậu là top đầu lớp đấy! Còn ở đó nói đạo lý với tôi hả?”
Cao Vĩnh Gia có lòng tốt muốn an ủi mấy câu, còn bị cắn ngược lại, vô cùng tức giận: “Thì sao? Cuối lớp thì không được lên tiếng à? Ông đây tốt bụng muốn nói tốt mấy câu với cậu, cậu còn lên mặt coi thường?”
“Còn không phải sao? Vừa nãy tự tin lắm mà, sao giờ đột nhiên tự ái vậy?”
“Cậu…”
Hai người người một câu, kẻ một câu, bắt đầu ầm ĩ một trận.
Hiểu Tâm và Di Giai với tình cảnh này, thấy rất quen thuộc, cũng rất chán nản.
Hai người này chính là yêu nhau lắm cắn nhau đau à? Rõ ràng là thích nhau, mà suốt ngày tìm cách móc xỉa, rồi cãi vã ầm ĩ lên!
Bên chỗ Di Giai thì ồn ào náo loạn, ngược lại bên chỗ Lâm Phong lại vô cùng yên tĩnh.
Mấy kỳ thi này, đối với Lâm Phong không hề có chút sức ép nào.
Bọn Hàn Tuấn, Lục Huy thì sức học cũng ở mức trung, từ trước đến nay cũng không mấy quan tâm đến thành tích. Đối với hai người bọn họ, như thế là đủ tốt rồi.
Chẳng mấy chốc cũng đến ngày thi.
Mấy môn tự nhiên sẽ thi trước, sau đó sẽ đến mấy môn xã hội.
Sức học của Di Giai không quá chênh lệch giữa các môn tự nhiên và xã hội. Tuy vậy, cô có thiên phú về Văn và Anh văn hơn, còn đối với mấy môn Toán Lý Hóa có phần vất vả một chút.
Cho nên, cô đặc biệt áp lực với những môn khối tự nhiên này.
Làm bài xong, cô phải xem lại nhiều lần để tránh sai sót.
Đến khi thi mấy môn xã hội, đúng sở trường, cô làm bài rất nhẹ nhàng và thong thả.
Rốt cuộc, cũng thi xong cả.
Có người vui vẻ phấn khởi vì làm bài tốt, cũng có những người mặt mày ủ rũ sầu não vô cùng vì đề quá khó.
Trong đó có Hàn Giai Ý, thi xong cô nàng liền gục mặt xuống bàn khóc không thành tiếng.
Cũng có những người, mặc kệ kết quả ra sao, thi xong coi như được giải thoát, lập tức đi giải trí cho bản thân.
Riêng những học sinh giỏi đứng đầu lớp như Di Giai, Hiểu Tâm thì không đến nỗi áp lực, căn bản là vẫn có thể duy trì thực lực được.
Có điều, thi xong thì cơn ác mộng mới thật sự bắt đầu với Di Giai.
Nếu trước khi thi cô lo sẽ không làm bài tốt, thì thi xong, cô sẽ ngày ngày bị đống bài thi đó giày vò, thậm chí còn ám ảnh đến cả trong giấc ngủ. Cô sẽ luôn nghĩ mãi về chúng, xem xem có sai sót ở đâu không, đã làm đủ hết bài thi chưa, có ghi thông tin chính xác không.
Tình trạng này xảy ra là bởi vì cô luôn mang nặng áp lực điểm số, thứ hạng. Cô rất sợ mình sẽ bị tụt lại, bị những người khác giành lấy hạng nhất của cô. Không phải vì cô ham hư vinh, mà chính là vì cô sợ sẽ làm ba mẹ buồn lòng.
Lúc học cấp một, cấp hai, cô có mấy lần thua các bạn trong lớp, liền bị ba mẹ quở trách. Từ đó liền bị ám ảnh. Dù bây giờ, ba mẹ cô đã không còn tạo quá nhiều sức ép về thành tích, mà chỉ cần cô vào được trường đại học tốt mà thôi, thì cô vẫn không thể thoát ra được hội chứng này.
Tình trạng này sẽ kéo dài, cho đến khi nào cô biết được kết quả mới thôi.
Trên đường về nhà hôm đó, cô cứ nghĩ mãi về những bài thi mình đã làm, nghĩ đến độ thất thần, cứ thế vấp phải đá, cả người lẫn xe ngã sóng xoài trên mặt đất.
Lâm Phong vẫn chạy ở phía sau cô, thấy cô ngã, hốt hoảng cứ thế không màng xe của mình, nhanh chóng chạy đến chỗ cô.
“Có sao không?”
Di Giai lúc này bị ngã đau, đầu óc mới quay về thực tại được, phát hiện tay chân cô đều bị trầy xước, đầu gối còn đâm vào mấy viên đá nhỏ rướm máu.
“Tôi… tôi không sao… chỉ bị trầy…” Cô lí nhí nói, thật ra là đang rất đau.
Nhìn thấy cô trầy xước, còn chảy máu, anh đột nhiên vì lo lắng mà mất kiềm chế, không nhịn được mắng cô: “Rốt cuộc là cậu để hồn phách mình đi đâu vậy? Chạy xe ngoài đường mà không chú ý gì hết à? Xảy ra tai nạn nghiêm trọng thì sao?”
Cảm giác đau rát khắp người, cộng với nỗi ám ảnh lo lắng về bài thi, lại còn bị anh vô duyên vô cớ hùng hổ, cô ấm ức bật khóc: “Cậu thì biết cái gì? Tôi cũng đâu muốn bản thân mình cứ lo lắng căng thẳng mỗi khi thi cử như vậy? Nhưng tôi không cách nào thoát ra được nỗi sợ này! Tôi ngã cũng đau mà, vì sao cậu còn mắng tôi? Tôi cũng đâu mượn cậu lo cho tôi đâu! Cậu đi đi, mặc kệ tôi! Hu hu!”
Di Giai giống như vòi nước bị hư van, nước mắt cứ thế chảy ra như mưa.
Lâm Phong lần đầu tiên thấy cô phản ứng dữ dội như vậy, lại còn khóc đến nỗi ngày mai trời tận thế, khiến cho người đi đường cứ ngoái lại nhìn rồi chỉ trỏ, giống như anh đang ức hiếp cô vậy.
Anh thở dài bất lực, tự trách bản thân mình sao lại nóng nảy với cô làm gì.
Bây giờ anh chính là khi không rước họa đây!
Anh đành phải xuống nước năn nỉ dỗ dành cô thôi khóc: “Là lỗi của tôi, vừa rồi tôi không nên lớn tiếng với cậu như vậy! Má lúm nhỏ, đừng khóc nữa!”
Cô chẳng những không ngừng khóc, mà còn khóc lớn hơn, khiến anh càng thêm bối rối hoang mang.
“Má lúm nhỏ, thiên thần má lúm, cậu làm ơn nín khóc được không? Ở ngoài đường nhiều người nhìn xấu hổ lắm đấy? Hơn nữa, cậu bị thương rồi, mau về nhà băng bó bôi thuốc. Về nhà tôi bồi tội với cậu được không?”
Anh ra sức giúp cô bình tĩnh lại, vừa nói vừa xoa xoa đầu cô như đang dỗ trẻ nhỏ.
Giằng co một lúc, cô mới từ từ an tĩnh lại, tiếng khóc nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn mấy tiếng thút thít đầy tủi thân.
Anh mừng như mở cờ trong bụng, lại tiếp tục hạ giọng: “Đau lắm sao? Để tôi chở cậu về nhé?”
Cô khóc đến khàn cả giọng, gương mặt lấm lem nước mắt nhìn anh: “Nhưng còn… còn xe của tôi?”
“Chờ một lúc!”
Anh vừa nói vừa rút điện thoại ra gọi cho Hàn Tuấn và Lục Huy đến giúp cô chạy xe về nhà, còn cô sẽ ngồi sau xe anh.
Trong lúc chờ bọn Hàn Tuấn, anh đã nhanh chân đi đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua ít đồ.
Trở lại, anh liền đưa khăn giấy cho cô, bảo cô mau lau mặt, cô đã khóc đến nỗi như còn mèo lem nhem rồi.
“Cho cậu! Mau đưa tay ra!” Anh chìa tay ra trước mặt cô.
Cô ngước mắt nhìn anh, rồi cũng từ từ xòe bàn tay ra.
Nhìn thấy mấy viên kẹo trên tay mình, cô đột nhiên mỉm cười: “Cậu muốn dỗ em bé sao?”
Còn cho cô kẹo để dỗ cô nín khóc? Anh thật xem cô như trẻ con à?
Thấy cô còn hơi sức để đùa, anh mới xem như thở phào: “Còn không phải sao? Cậu chính là em bé đấy!”
Còn là một em bé khóc rất to. Vừa rồi đúng là dọa anh một phen.
Mẹ nó, anh thầm mắng một câu!
Kiếp trước anh nợ nần cô à?
Kiếp này liên tục va vào cô đến dở khóc dở cưởi!
Thằng nhóc Lâm Vĩnh còn chưa được anh dỗ dành bao giờ đâu.
Anh cứ để cho nó khóc đến khi không khóc nổi nữa thì thôi, làm gì có hơi sức đi dỗ như dỗ cô thế này!
Cô bị anh gọi là con nít, còn bị nhắc đến chuyện mất mặt vừa rồi, có chút xấu hổ, không dám ngẩng mặt nhìn anh.
Đúng lúc đó, Hàn Tuấn và Lục Huy cũng vừa đến.
Lâm Phong vội đứng chắn trước mặt Di Giai, cô thì cứ cúi mặt xuống, mượn tấm lưng rộng lớn của anh để che đi gương mặt vẫn còn sưng vì khóc lớn lúc nãy.
Anh cao một mét tám mươi lăm, cô lại chỉ có một mét sáu, cho nên khi cô đứng sau lưng anh, anh hoàn toàn có thể che chắn tốt cho cô khỏi bọn Hàn Tuấn, Lục Huy.
“Có chuyện gì vậy?” Hàn Tuấn cố gắng nhìn Di Giai nhưng chỉ thấy thân hình cao to của Lâm Phong, trong lòng vô cùng tò mò vì sao mà cô lại phải trốn sau lưng anh.
Lục Huy bên này cũng nhướn người muốn tìm ra chút manh mối, liền bị Lâm Phong đẩy ra xa.
“Đừng nhiều chuyện nữa, bảo các cậu đến chạy xe của Má lúm nhỏ về giúp thì các cậu cứ làm đi!”
Má lúm nhỏ? Má ơi, còn kêu cả biệt danh như thế nữa hả?
Hàn Tuấn và Lục Huy bị Lâm Phong dọa cho giật mình.
Lần đầu tiên bọn họ nghe Lâm Phong gọi một cô gái bằng biệt danh ngọt ngào đáng yêu như vậy!
Bọn họ rất muốn hỏi, rốt cuộc mối quan hệ giữa hai người Lâm Phong và Di Giai là gì, nhưng nhìn gương mặt kiểu “chớ có hỏi nhiều” của Lâm Phong, thì cũng ráng nuốt ngược lại kinh ngạc lẫn tò mò của mình.
“Nhưng lớp phó bị làm sao mà không chạy xe được vậy?” Lục Huy hỏi.
“Bị ngã, tay chân đều trầy xước cả, cho nên mới nhờ tới hai cậu.”
Hàn Tuấn, Lục Huy coi như đã hiểu, liền quan tâm hỏi han Di Giai vài câu rồi nhanh chóng chạy xe của cô về.
Hai người họ chạy ở phía trước, còn Lâm Phong chở Di Giai chạy ở đằng sau.
Cô rất muốn thử vòng tay ôm eo anh, nhưng lại không đủ can đảm, rốt cuộc chỉ dám níu lấy góc áo của anh, ngượng ngùng nói tiếng cảm ơn.
“Cảm ơn cái gì?” Anh hỏi.
“Vì tất cả!”
Cảm ơn anh đã luôn có mặt khi cô chật vật nhất.
Cảm ơn anh đã kiên nhẫn với cô, còn vì để cô vui hơn mà mua cả kẹo dỗ ngọt.
Cảm ơn anh đã giúp cô giữ lại mặt mũi, không để bọn Hàn Tuấn, Lục Huy nhìn thấy dáng vẻ đáng thương hiện tại của cô.
Cảm ơn anh vì nhiều, nhiều thứ nữa!
Nhìn bóng lưng của anh, ngửi thấy hương thơm nam tính trên người anh, cô có cảm giác mình đã thêm nhiều chút thích anh rồi!