Chương này bắt đầu đổi cách xưng hô sang anh – em cho ngọt ngào luôn nha ~
Chuyện Tần Cảnh qua một thời gian, bắt đầu cũng nguội dần, không ai còn quan tâm đến nữa.
Khoảng thời gian này, Di Giai cũng vui vẻ mỗi ngày bên bạn trai mình, đều đặn phát cẩu lương cho chúng bạn.
Thành phố B giữa tháng ba, mùa xuân, thời tiết ấm áp, vạn vật khoác lên mình chiếc áo mới, tươi trẻ và tràn đầy sức sống. Di Giai thích nhất mùa này, không chỉ là vì cảnh đẹp khí trời tốt, mà ngày 16 – 3 còn là sinh nhật của cô.
Sinh nhật năm nay càng thêm đặc biệt, vì là sinh nhật mười tám tuổi, đánh dấu cho sự trưởng thành của cô.
Mọi năm cô sẽ đón sinh nhật cùng ba mẹ, ông bà, năm nay cô càng thêm háo hức, mong chờ đón sinh nhật cùng Lâm Phong.
Sáng chủ nhật, cô cùng người thân ăn mừng, sau đó còn nhận được mấy bao lì xì to của người lớn trong nhà, còn có quà mừng của mấy đứa nhỏ.
Nhưng mà cô vẫn thấy có gì đó chưa trọn vẹn, sự mong chờ hào hứng của cô dần như bong bóng xì hơi, cứ thế biến mất, chỉ vì từ sáng cô vẫn chưa nhận được sự chúc mừng nào của Lâm Phong, cũng không thấy anh có động thái gì.
Đến chiều, tâm tình của Di Giai vô cùng tệ, nhìn điện thoại chằm chằm không thấy có tin nhắn hay cuộc gọi nào.
“Đáng ghét, đồ xấu xa Lâm Phong!” Cô giận dỗi đánh đánh vào gấu bông như trút giận.
Đột nhiên, màn hình điện thoại sáng lên, cô mừng rỡ vội mở lên xem, ai ngờ một lần nữa rơi vào hụt hẫng. Người gọi đến là Giai Ý, không phải Lâm Phong.
Cô ỉu xìu: “Có chuyện gì vậy?”
“Còn có chuyện gì, rủ mày ra ngoài chơi, hôm nay là sinh nhật mày cơ mà!” Giai Ý vui vẻ nói.
Di Giai nghe mấy lời này càng thêm hậm hực, nhìn mà xem vẫn là chị em đáng tin cậy nhất, không quên hôm nay là sinh nhật cô.
Cô có chút không muốn đi, nhưng lại không muốn để Giai Ý và mấy cô bạn mất vui, nên miễn cường đồng ý cùng ra ngoài.
Mặc dù trong lòng không vui, nhưng cô vẫn chọn chiếc váy thật đẹp, trang điểm thật xinh để ra ngoài. Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật, cô phải thật xinh đẹp, rạng rỡ.
Sửa soạn xong, Giai Ý cũng đến đón cô, cả hai cô gái nhanh chân đến điểm hẹn để tụ họp với Hiểu Tâm và Hà Nhi.
Giai Ý bảo đã đặt trước ở nhà hàng, nên Di Giai cũng không nghi ngờ gì, cứ thế đi theo.
Bước vào bên trong, nhân viên nhà hàng liền tặng cô một đóa hoa được bó từ hoa hồng và hoa baby trắng thật xinh, còn nói chúc mừng sinh nhật cô, khiến tâm tình cô vui lên đôi chút. Trong lòng cũng thầm cảm thán, cho rằng nhà hàng này thật có tâm.
Sau đó cô cùng Giai Ý đến phòng riêng, nhưng cửa lại khóa chặt, không mở được.
Giai Ý hừ một cái: “Bọn này làm gì mà lại thần bí thế, còn khóa cửa, đợi đấy tao gọi cho Hiểu Tâm.”
Di Giai vẫn không chút nghi ngờ nào, đứng bên cạnh đợi Giai Ý bảo Hiểu Tâm mở cửa.
Cánh cửa liền được mở ra, nhưng bên trong lại tối om, cô chậc lưỡi: “Bọn mày còn định bày trò gì nữa đấy hả?”
Đáp lại cô là tiếng hát mừng sinh nhật, không chỉ có giọng của mấy cô bạn, mà còn có giọng nam nữa. Tim cô liền thình thịch mấy cái.
Đúng lúc đó, đèn trong phòng sáng lên, cô nhìn thấy một chàng trai mặc một chiếc áo sơ mi trắng ôm sát cơ thể hoàn hảo, nửa phía trước sơ vin gọn gàng trong chiếc quần jean bụi bậm, nửa sau lại tùy tiện bỏ bên ngoài. Trên tay anh còn cầm một chiếc bánh kem dâu tây, trên có dòng chữ: “Sinh nhật vui vẻ, bạn gái má lúm”.
Cô có chút bất ngờ, cũng có chút uất ức, cảm giác buồn bực từ sáng tích tụ, đến thời điểm này đột nhiên tuôn trào, ngước đôi mắt to tròn đang ngân ngấn nước nhìn anh.
“Anh… anh…” Cô nghẹn ngào nói mãi không thành câu.
Lâm Phong cười, đưa bánh kem sang cho Hàn Tuấn cầm giúp. Tay không còn vướng bận, anh ôm người vào lòng dỗ dành, còn không quên lau nước mắt cho cô.
Anh cất giọng ấm áp: “Tủi thân? Nghĩ anh không quan tâm em, bỏ rơi em trong ngày sinh nhật à?”
Cô nức nở không nên lời, khẽ gật gật đầu. Đúng là cô đã nghĩ anh không quan tâm đến cô, cả ngày sinh nhật cũng không có lấy một lời chúc, hại cô buồn lòng từ sáng đến giờ.
Ai mà ngờ được, anh chính là âm thầm tạo cho cô một bất ngờ.
Anh vỗ vỗ lưng cô dỗ dành: “Ngốc, sinh nhật em sao anh có thể phớt lờ, huống gì còn là ngày sinh nhật trưởng thành của em!”
“Anh đáng ghét, hại em khóc xấu thế này!” Di Giai thút thít.
“Được rồi, đừng khóc, phải cười lên mới xinh đẹp.”
Hai người cứ đứng đó ôm nhau, tán tỉnh nhau, khiến cho tất cả những người còn lại trong phòng chưa ăn sinh nhật đã ăn một họng cẩu lương, ăn muốn nghẹn luôn!
Qua một lúc, mấy người họ không chịu nổi nữa, phải lên tiếng nhắc nhở.
“Hai người có thể đừng anh anh em em nữa được không, bánh kem trên tay tôi sắp chảy ra vì sự sến súa này rồi…” Hàn Tuấn thở dài.
“Bọn này đến để ăn sinh nhật, không phải đến để xem hai người phát đường…” Lục Huy cũng nghẹn họng.
“Có cần bọn này rút trước không đây?” Hà Nhi trêu chọc.
Di Giai bị trêu, càng thêm xấu hổ, trốn ở một bên không dám ló mặt ra ngoài.
Mãi đến khi Lâm Phong bảo cô mau đến cầu nguyện rồi thổi nến, cô mới ngượng ngùng đi qua.
Làm xong nghi thức, lần lượt mọi người lên tặng quà.
Lâm Phong đột nhiên quỳ xuống trước mặt Di Giai, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, dịu dàng nhìn cô nói: “Chúng ta quen nhau cũng quá không có nghi thức rồi, hôm nay anh muốn chính thức tỏ tình em, chiếc nhẫn này em đeo vào thì xem như đồng ý làm bạn gái anh nhé!”
Nói rồi, anh lấy cặp nhẫn từ trong chiếc hộp, chìa trước mặt cô. Cặp nhẫn phát ra ánh sáng chói lóa, được viền xung quanh như kiểu dây đồng hồ, ở giữa còn có một viên đá nhỏ, mặt trong mỗi chiếc còn có khắc chữ cái đầu tên cô và anh, còn có cả ngày quen nhau.
Cô lúc này đã không còn điều khiển được cảm xúc của mình nữa, nước mắt lại lần nữa rơi, nhưng lần này là những giọt nước mắt ngọt ngào.
Người con trai cô yêu thương đã cho cô từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, đã cất công cho cô một sinh nhật tuyệt vời, bây giờ còn đang quỳ dưới chân cô, nói những lời yêu thương.
Trước đây là do cô tỏ tình trước, anh vẫn canh cánh trong lòng, sợ rằng cô tủi thân, nên mới một lần nữa trịnh trọng cho cô nghi thức tỏ tình.
Cô có thể không cảm động sao, cô có thể không khóc sao?
Cô cố gắng gạt đi nghẹn ngào, mỉm cười dịu dàng nói đồng ý.
Rất nhanh, chiếc nhẫn đã được đeo vào tay cô. Anh lại ra hiệu để cô cũng đeo vào tay cho mình. Đây là nhẫn đôi, minh chứng rằng họ là của nhau, một cặp một đôi, không ai có thể xen vào.
Hai chiếc nhẫn đã nằm yên vị ngay ngắn đúng vị trí của nó, Lâm Phong liền đứng lên, nhìn ngắm người con gái trước mắt đầy ôn nhu, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái.
Quần chúng xung quanh: “…”
“Có thể tiết chế một chút không?”
“Đúng vậy đó, làm ơn thương xót hội độc thân chúng tôi điiiiiii…”
“Tôi thấy chúng ta tốt nhất nên ra khỏi chỗ này, tránh cho bị nghẹn chết…” Giai Ý chậc chậc lưỡi cảm thán.
Cao Vĩnh Gia và những người khác cũng đồng tình, bộ dáng chuẩn bị rời khỏi.
Thấy mọi người có vẻ phẫn nộ, còn có ý muốn rời đi, Di Giai nãy giờ xấu hổ nép vào lồng ngực của Lâm Phong cũng ra vẻ đáng thương, níu kéo người ở lại.
“Sinh nhật mình mà, mọi người sao có thể rời đi như vậy…”
“Không thì lại tiếp tục ăn cơm chó à?” Cao Vĩnh Gia hừ lạnh, em gái đã bị bắt đi, còn phải chứng kiến chúng nó ân ân ái ái.
Di Giai trừng mắt nhìn Lâm Phong, oán trách anh ở chỗ đông người, lại còn ngang nhiên hôn cô, làm cho cô xấu hổ muốn chết.
Lâm Phong vẻ mặt thản nhiên, chỉ là hôn lên trán thôi mà, có gì lớn lao đâu, chỉ là do mấy kẻ kia ganh tị nên mới có thái độ như vậy thôi.
Tuy nhiên, để cô gái nhỏ nhà mình không phải bị trêu chọc đến mặt cũng đỏ cả lên, anh phải đứng ra thị uy.
“Các cậu đừng được dịp trêu người của tôi, tập trung ăn sinh nhật đi.”
“Người của tôi…???” Mọi người cũng muốn câm nín rồi, có thể hay không đừng lên tiếng, cứ hễ mở lời là lại nghe ra sự khoe mẽ đáng ghét!
Di Giai khẽ níu níu góc áo người nào đó: “Anh đừng nói nữa…” Trước khi cả đám người kia lên cơn điên.
Trêu chọc qua đi, mọi người lại vui vẻ nhập tiệc.
Ăn chơi chán chê rồi, cả bọn kéo nhau về nhà sớm để sáng mai còn đến trường học.
Lâm Phong cố tình đạp xe thật chậm để anh và cô bạn gái nhỏ nhà mình được bên nhau lâu hơn.
“Hôm nay có vui không?” Anh hỏi.
“Vui chứ… mặc dù lúc đầu có hơi tức giận, ai bảo anh không nói không rằng…” Nhớ đến sự thờ ơ của anh lúc sáng, cô hờn dỗi đánh lên lưng anh một cái.
Bàn tay anh giữ chặt bàn tay nhỏ đang ôm eo mình của cô, khẽ mân mê: “Anh chỉ muốn cho em bất ngờ, sinh nhật bạn gái mình anh có thể không màng đến sao?”
Di Giai nép mình vào tấm lưng rộng của Lâm Phong, trong lòng hưởng thụ ngọt ngào. Cô cũng chỉ là giả vờ dỗi hờn thế thôi, chứ bạn trai đã cất công chuẩn bị mọi thứ như vậy, cô vui sướng còn không hết đây.
Nhưng nghĩ lại, cũng may, chiếc váy trắng cô mặc hôm nay vẫn gọi là phù hợp với khung cảnh đẹp đẽ lãng mạn vừa rồi, nếu không hẳn là cô tiếc nuối chết mất!