Nhìn Di Giai bước ra khỏi lớp, Lâm Phong vội níu tay cô lại: “Anh đi với em.”
Di Giai lắc đầu, mỉm cười với Lâm Phong để anh yên tâm: “Em sẽ không sao. Anh mau về chỗ làm bài tiếp đi.”
Lâm Phong nào nghe lọt những gì Di Giai nói, ngay khi cô vừa rời đi, anh cũng lập tức chạy theo. Anh không thể nào bỏ mặc cô một mình đối mặt với những chuyện thế này.
Cả lớp còn đang xôn xao, thì giáo viên khác đã xuống thiết lập lại trật tự và cho cả lớp tiếp tục làm bài.
Trong phòng giám thị, thầy Tống rất khó xử khi phải giải quyết chuyện của Di Giai. Ông là bạn thân của ba cô, cũng hiểu rõ tính tình cô thế nào, tuyệt đối không tin sẽ có chuyện cô gian lận. Có điều, chứng cứ rõ ràng thế này, ông không thể không xử lý.
“Em mau giải thích xem, chuyện này là thế nào.”
Giáo viên kia căn bản không muốn để Di Giai giải thích gì đó, cô ta xen lời: “Chứng cứ rõ ràng thế kia rồi, còn giải thích cái gì nữa chứ thầy giám thị.”
Thầy Tống không hài lòng: “Có thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải nghe học sinh nói rõ ràng, không thể cứ thế buộc tội chúng được.” Ông lại quay sang nói với Di Giai: “Em nói đi.”
Di Giai từ nãy giờ đã xâu chuỗi lại mọi chuyện. Cô nhận ra mình đã bị ai đó hãm hại. Không thể có việc cô giáo lại biết chính xác vị trí miếng phao kia, trong khi chính cô còn không phát hiện ra. Vì miếng phao đó được dán lên mặt trên của hộc tủ chứ không phải để ở vị trí bình thường dễ tìm. Chắc chắn phải có ai đó cố tình hại cô, sau đó lại đi mách với giáo viên về vị trí để tài liệu để cô bị khép vào tội gian lận.
Di Giai bình tĩnh nói lên suy nghĩ của mình: “Là vậy ạ, em nghi ngờ có người cố tình đổ tội cho em. Bản thân em không hề biết có miếng phao này trong hộc bàn mình.”
Cô giáo kia cười mỉa: “Lý do hay quá cơ, ai có thể hãm hại em chứ? Tự mình dùng tài liệu, lại còn viện cớ đổ cho người khác, em làm tôi phải nhìn em với cặp mắt khác đấy.”
Lâm Phong nãy giờ ở bên ngoài chần chừ không vào trong. Thứ nhất, anh tin Di Giai có thể đủ tỉnh táo để đối chất với giáo viên, thứ hai anh sợ mình vào trong thì giáo viên sẽ nghi ngờ về mối quan hệ của cả hai.
Tuy nhiên, anh cảm giác cô giáo kia chính là cố ý khiêu khích, cố ý muốn làm cho Di Giai bẽ mặt. Lời lẽ cô ta nói ra hoàn toàn là buộc tội Di Giai, chứ không hề nghe những gì cô giải thích.
Cho nên, anh không nhịn được nữa, cũng không màng đến việc giáo viên phát hiện gì đó, trực tiếp đẩy cửa vào trong: “Thưa cô, em cảm thấy cô chính là một lòng muốn bắt tội Cố Di Giai thì phải. Tại sao một hai cứ là bạn ấy có tội? Phải chăng cô đã được nghe ai đó nói điều gì, cho nên mới một lòng chắc chắn vậy?”
Cô giáo kia nghe vậy tức giận đến đỏ mặt tía tai: “Lại là em? Tôi thấy em mới chính là luôn miệng bênh vực cho Cố Di Giai đấy. Hai em chắc chắn là yêu đương đúng không?”
Di Giai muốn lên tiếng nói gì đó, thì Lâm Phong đã nói trước: “Thưa cô, thưa thầy, chuyện em và Di Giai có yêu đương hay không không phải vấn đề cần nói tới bây giờ. Chuyện chính là, thanh danh của Di Giai đang bị bôi nhọa, mà em không muốn bạn ấy chịu oan ức như vậy.”
Thầy Tống đương nhiên cũng biết qua Lâm Phong sau mấy chuyện liên quan đến Tần Cảnh, cũng có nghi ngờ về việc yêu đương của Lâm Phong và Di Giai, nhưng ông cũng đồng tình với Lâm Phong, trước mắt vẫn giải quyết chuyện Di Giai bị vu oan trước.
Ông cũng cảm thấy chuyện này đáng nghi. Thông thường, giáo viên sẽ không bao giờ đến chỗ Di Giai mà bắt gian lận, bởi vì ai cũng rõ năng lực của Di Giai. Đằng này cô giáo kia biết rõ Di Giai để tài liệu ở chỗ nào để xuống bắt.
Ông suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Tôi cũng thắc mắc, tại sao cô lại biết chính xác nơi Di Giai để tài liệu, trong khi đó là vị trí rất khó thấy.”
Cô giáo kia ấp úng: “Tôi... tôi cũng chỉ sinh lòng nghi ngờ, xuống kiểm tra, nào ngờ phát hiện ra em ấy giấu tài liệu...”
Thầy Tống càng thêm không tin tưởng trước lời giải thích lắp ba lắp bắp của cô giáo kia: “Thật sự là vậy? Không phải có ai chỉ điểm cho cô sao? Chuyện này cô nên nói cho thật rõ ràng, vì nó ảnh hưởng đến danh dự của em Cố Di Giai.”
Lâm Phong ở một bên cũng lên tiếng: “Trước sau em vẫn thấy chuyện này không bình thường.”
Cô giáo kia ra vẻ tức giận: “Ý thầy và em đây là tôi cố ý dựng chuyện lên để đặt điều vu khống Cố Di Giai?”
Thầy Tống thở dài: “Tôi không nói như vậy. Chỉ là ở lập trường của tôi, đều phải tra hỏi rõ ràng hai bên, không thể chỉ nghe mỗi cô nói mà đã trách tội học sinh được.”
Di Giai tự mình đòi lại công đạo: “Thưa cô, trước nay thành tích của em đều là dựa vào thực lực mà có. Em không nhất thiết làm mấy chuyện ảnh hưởng đến danh dự của mình thế này. Còn nếu cô cho rằng em là do gian lận mới có thành tích cao, vậy em chấp nhận làm lại một bài kiểm tra khác hoàn toàn. Em tự tin mình sẽ làm tốt.”
Thầy Tống đang định cho rằng ý của Di Giai cũng rất hay, chỉ cần làm lại bài kiểm tra mới có thể đánh giá được năng lực của Di Giai, nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị một nữ sinh cắt ngang: “Thưa thầy, em là Chung Hiểu học chung lớp với Cố Di Giai, em có bằng chứng chứng minh Di Giai trong sạch ạ.”
Cô giáo kia nghe vậy thì có vẻ bất bình: “Em đừng có nói nhăng nói cuội đấy, bằng chứng rõ ràng thế kia còn nói là em ấy trong sạch?”
Thầy Tống ôn tồn: “Nghe em học sinh này nói trước đã.”
Cô giáo kia đành phải ngậm miệng, chờ xem Chung Hiểu nói gì.
Chung Hiểu lấy điện thoại mở lên đoạn phim mà mình đã quay trước đó cho mọi người xem.
Trong đoạn phim có thể thấy rõ ràng có người cố tình lợi dụng lúc các bạn học khác đều ra khỏi lớp, lén lút đến chỗ của Di Giai làm gì đó. Người trong đoạn phim không ai khác chính là Trần Tiểu Kiều. Có điều, góc quay đó không quay rõ việc Tiểu Kiều giấu tài liệu vào hộc bàn của Di Giai.
Lâm Phong và Di Giai đều không bất ngờ, bởi vì họ đã nghĩ đến Trần Tiểu Kiều. Không có ai căm ghét Di Giai bằng Trần Tiểu Kiều.
Thầy Tống nhìn thấy đoạn phim thì cơ mặt giãn ra, chỉ có cô giáo kia là vẫn chống chế: “Đoạn phim này chỉ cho thấy Tiểu Kiều đi đến chỗ của Di Giai thôi, không thể xác định là tài liệu có phải em ấy giấu không?”
Chung Hiểu cũng không ngờ sự việc lại như vậy. Lúc đó cô ta đi về lớp, nhưng lại thấy Tiểu Kiều cứ lén la lén lút làm gì đó mới nảy ra ý định quay phim lại hòng làm chứng cứ. Nhưng cô ta cứ nghĩ Tiểu Kiều lén lút bỏ gì đó vào hộc bàn để dọa Di Giai mà thôi. Nào ngờ vào học một lúc mà Di Giai không có phản ứng gì. Đến khi phát sinh việc Di Giai bị cô giáo bắt tài liệu trong hộc bàn, cô ta mới nghĩ đến đoạn phim này.
Từ sau lần đó, Chung Hiểu nhận ra bộ mặt của Tiểu Kiều đã biết trước nay mình bị lợi dụng rồi nghĩ xấu cho Di Giai, trong lòng luôn áy náy. Cho nên, lần này quyết tâm giúp Di Giai lấy lại danh dự. Nhưng mà, cũng đúng là đoạn phim không quay rõ được việc Tiểu Kiều nhét tài liệu vào hộc bàn, chỉ biết cô ta sẽ không tránh được liên can khi cứ lén lút ở chỗ ngồi của Di Giai.
Lâm Phong thật sự không hài lòng với thái độ của cô giáo kia, từ đầu đến cuối một mực nói rằng Di Giai gian lận, dù cho có nhìn được đoạn băng kia rồi, vẫn không thay đổi suy nghĩ.
Anh chau mày: “Cô giáo, em nhìn thấy rõ cô có thành kiến với Di Giai. Từ đầu đến cuối, cô luôn bác bỏ đi khả năng Di Giai bị hại.”
“Tôi... tôi chỉ là thấy sao nói vậy...”
“Được rồi, nếu đã biết Trần Tiểu Kiều có liên can, thì chúng ta tìm em ấy đối chất là được.” Thầy Tống chen ngang khi thấy không khí căng thẳng.
Trần Tiểu Kiều sau đó bị triệu tập lên phòng giám thị. Nhìn thấy đoạn băng ghi hình kia, cô ta có hơi run sợ, nhưng vẫn cố mạnh miệng: “Em thừa nhận mình có đến chỗ của Di Giai, nhưng lúc đó em đang tìm đồ bị rơi. Em đến từng nơi chứ không phải riêng của chỗ Di Giai để tìm, chỉ là Chung Hiểu đúng lúc nhìn thấy em ở chỗ Di Giai mà thôi. Hơn nữa, nét chữ đó cũng không phải của em, nếu cần thầy có thể đối chiếu với tập của em.”
Thầy Tống ra vẻ nghiêm nghị: “Em nói thật chứ? Em nên biết nói dối hãm hại bạn sẽ có hậu quả gì. Bây giờ thầy cho em cơ hội nói thật, thầy sẽ xem xét giảm nhẹ tội cho em.”
Trần Tiểu Kiều trong lòng hoảng loạn nhưng ngoài mặt diễn vẻ uất ức: “Thưa thầy, em không có. Tại sao thầy chăm chăm khẳng định em có tội chứ? Em cũng là học sinh của Tinh Anh, tại sao thầy chỉ bênh vực bạn học Di Giai?”
Cô giáo kia rất thích Tiểu Kiều, thấy học trò cưng như vậy liền lên tiếng: “Đúng vậy, thầy không thể vì ưu ái Di Giai mà lại đổ lỗi lên đầu Tiểu Kiều được.”
Lâm Phong cười khẩy: “Cậu diễn xuất hay thật, sau này nên làm diễn viên nhé. Nếu không sẽ uổng phí tài năng.”
Di Giai nãy giờ im lặng, đến giờ phút này cũng không nhịn được nữa: “Trần Tiểu Kiều, cậu rất thông minh. Đương nhiên cậu sẽ không viết bằng chữ thật của mình rồi, có thể cậu cố tình giả nét chữ.”
Chung Hiểu nghe Di Giai nói vậy, đột nhiên nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, thưa thầy, thưa cô, Trần Tiểu Kiều có thể viết bằng cả hai tay. Biết đâu được bạn ấy cố ý viết bằng tay không thuận để ra nét chữ khác thì sao ạ?”
Trần Tiểu Kiều nghe vậy thì sắc mặt thay đổi: “Đừng nói bậy? Tôi viết được cả hai tay lúc nào?”
Di Giai cười: “Đúng hay không thì bây giờ cậu thử viết ra xem.”
Trần Tiểu Kiều chống chế: “Tại sao chứ... Tôi không làm sai gì, tại sao phải nghe theo ý cậu làm cái này cái kia?”
Thầy Tống thấy đây là cách duy nhất để giải quyết mọi việc, liền lên tiếng: “Tiểu Kiều, việc này cũng chứng tỏ được em có thật sự trong sạch hay không. Nếu thật sự không phải em thì không cần sợ, cứ viết ra xem.”
Trần Tiểu Kiều lúc này thật sự không thể không làm được. Cô ta run rẩy viết từng nét, cố ý viết khác đi so với thường ngày một chút, mong mọi người sẽ không nhận ra.