Thanh Xuân Nở Hoa Vừa Lúc Yêu Anh

Chương 5: Anh hùng cứu mỹ nhân



Sáng hôm sau, Di Giai tranh thủ thức sớm để tránh không gặp Lâm Phong.

Ăn sáng xong, cô liền nói tạm biệt ba mẹ rồi nhanh chóng xách xe ra cổng.

Xui khiến thế nào, vừa ra cổng đã lập tức gặp Lâm Phong, còn có mẹ của anh.

Tình huống này, Di Giai có muốn quay đầu bỏ chạy cũng không được, đành nặn ra nụ cười chào hỏi mẹ Lâm cho phải phép.

Thấy đã đủ lễ phép ngoan ngoãn rồi, Di Giai định thoát thân, ai ngờ lại bị mẹ Lâm gọi lạị.

“A khoan đã Tiểu Giai, hai đứa đi học cùng nhau đi!”

“Con… con định tranh thủ đi sớm để làm trực nhật ạ!”

Di Giai vừa nói vừa liếc sang Lâm Phong, chỉ mong anh hiểu ý cô là không muốn đi cùng anh.

Ai ngờ anh lại dửng dưng bóc phốt cô: “Hôm nay không phải tổ một trực nhật sao? Cậu đâu phải tổ một, gấp làm gì?”

Di Giai nghẹn một họng, ấp úng nói do mình quên mất.

Cuối cùng, cô cũng phải đi học cùng Lâm Phong.

Không thể hiểu nổi, tại sao anh cứ muốn dây dưa với cô để làm gì?

Chuyện tối qua mất mặt muốn chết, giờ cô chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui, có tâm tình nào đối diện với anh?

Đang lung tung nghĩ ngợi thì anh đã đạp xe đến cạnh cô, hỏi: “Đại tiểu thư không đi xe hơi à?”

“Vậy cho hỏi tại sao Lâm đại thiếu gia cũng chạy xe đạp vậy?” Cô không trả lời mà hỏi lại anh.

“Không thích gò bó, rèn luyện thể lực!” Anh đáp.

Di Giai nhìn về phía anh, chầm chậm đánh giá, đúng là người có vận động, người có vẻ cường tráng, vạm vỡ, không như mấy tên công tử bột trói gà không chặt.

“Cậu vẫn chưa trả lời tôi!” Lâm Phong lại hỏi.

“Tôi thích tự do, không thích ép mình trên chiếc xe đó mỗi ngày!”

Di Giai trả lời xong, lập tức vặn tay ga để xe đạp điện đi nhanh hơn.

Gần đến trường học rồi, lỡ đâu bị Hiểu Tâm và Giai Ý bắt gặp cô đi cùng Lâm Phong thì sao.

Hôm nay Di Giai đến hơi sớm, sân trường cũng còn khá vắng vẻ.

Cô đem xe đậu đúng vị trí, sau đó chậm rãi thả từng bước chân đi đến lớp.

Đột nhiên, có một tên chặn trước mặt Di Giai: “Di Giai, cậu đến lớp sớm vậy sao? Cậu đã ăn sáng chưa?”

Tần Cảnh vô cùng vui vẻ vì gặp được Di Giai. Ngày thường cậu ta đi học rất trễ, hôm nay trong nhà có việc, cho nên ba cậu ta thuận đường đưa cậu ta đến lớp sớm. Ai ngờ lại may mắn gặp nữ thần cũng đến sớm.

Di Giai nhìn thấy Tần Cảnh, trong lòng vô cùng bực dọc phiền muộn. Cái tên này năm lớp mười có học chung với cô, từ đó cứ thích quấy rầy cô, còn dám tuyên bố cô là bạn gái của cậu ta, cảnh cáo mọi người không được đến gần cô.

Gia đình cậu ta xem như cũng có chút tiếng tăm đi, cho nên cậu ta suốt ngày ngạo mạn, học hành không ra gì, lại hay tụ tập với mấy tên nịnh nọt bơ đỡ, dùng tiếng đại ca để lấy lòng. Cậu ta vì điều này còn rất huênh hoang, hay chèn ép người khác. Bản thân còn thích trêu chọc con gái người ta khắp nơi. Tóm lại, là nhân cách vô cùng tồi.

Cho nên, cô gặp cậu ta là thấy khó chịu. Tự hỏi vận xui của cô sao cứ liên tục tới vậy? Hết Lâm Phong, giờ lại thêm tên điên này!

“Ăn hay chưa ăn là việc của tôi, không phiền cậu quản!”

Cô lạnh nhạt lên tiếng, rồi né sang một bên mà đi tiếp, không muốn để ý tới cậu ta nữa.

Nào ngờ cái tên này đúng là dai như đỉa, nhất quyết không cho cô đi, một hai chạy theo lôi kéo cô: “Sao lại không quản, chuyện của cậu là chuyện của mình!”

“Mau tránh ra!” Di Giai tức giận hét to.

Nhưng sức lực của cô căn bản không thể đấu lại với Tần Cảnh, cả hai cứ thế một bên kéo một bên vùng ra.

Đúng lúc đó, có một cánh tay rất to lớn lực lưỡng kéo mạnh tay Tần Cảnh ra, lại đem Di Giai kéo về phía sau mình.

Di Giai hoảng hồn nhìn lên, thì ra là Lâm Phong. Anh đang đứng chắn trước cô để bảo vệ. Cô đột nhiên cảm giác an toàn, núp sau lưng của anh, còn níu níu vạt áo của anh.

So với cái tên Tần Cảnh đó, thì cô cảm thấy Lâm Phong có vẻ đáng tin cậy hơn nhiều. Anh chỉ trêu cô, chứ chưa làm gì quá đáng với cô như Tần Cảnh.

Mà giờ khắc này, giống như mấy cảnh trong phim, cái gì mà… anh hùng cứu mỹ nhân gì đó!

Tần Cảnh bị sức lực của Lâm Phong làm cho đau nhói cánh tay, vô cùng tức giận trừng mắt với Lâm Phong.

“Mày là thằng nào? Dám xen vào chuyện của ông đây?”

“Tao là ai không quan trọng, chỉ là ngứa mắt mày, con trai lại đi bắt nạt con gái!” Lâm Phong cho hai tay vào túi quần, nhàn nhã đáp.

“Khôn hồn thì tránh ra, chuyện của tao và nữ thần, cấm mày xen vào!” Tần Cảnh ra vẻ hùng hồn.

“Nếu tao cứ thích xen vào?” Lâm Phong cười lạnh.

Tần Cảnh bị cái nhìn cùng thần thái của Lâm Phong làm cho rét lạnh, nhưng bản tính thiếu gia khiến cậu ta có chết cũng không để mình mất mặt.

Cậu ta liền nhào tới, giơ nắm đấm lên định khiêu chiến với Lâm Phong.

Nào ngờ, thân thủ của cậu ta quá tệ, chưa kịp làm gì, đã bị Lâm Phong bẻ ngoặt cánh tay.

Cậu ta kêu la oai oái, không mừng chửi mắng Lâm Phong: “Mày… mày dám đánh tao? Mày chán sống rồi, có biết tao là ai không?”

Lâm Phong chẳng những không bị hù dọa, mà còn giở giọng chế nhạo: “Mày là đống phân nào, sao ngửi thối vậy?”

Tần Cảnh tức đến đỏ cả mặt, nhưng tay vẫn còn bị Lâm Phong chế ngự, không thể làm gì được.

Di Giai sợ dây dưa thêm sẽ lớn chuyện, huống hồ cô cũng biết nhà Tần Cảnh có chút bối cảnh, chỉ sợ Lâm Phong bị cô liên lụy.

Cô liền nắm lấy cánh tay của anh lắc lắc: “Bỏ đi Lâm Phong, chúng ta mau đi thôi! Hạng người này không nên để tâm đến!”

Cô vừa nói vừa nhìn Lâm Phong bằng ánh mắt van nài.

Cô thật sự sợ lát nữa học sinh đến đông, nhất là đám đàn em của Tần Cảnh đến, sẽ phiền phức thêm. Cho nên, cô chỉ muốn nhanh chóng kéo Lâm Phong đi khỏi.

Lâm Phong vốn định cho Tần Cảnh bài học để chừa cái thói ta đây, nhưng nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Di Giai, không hiểu sao lại mềm lòng.

Anh dứt khoát bỏ tay Tần Cảnh ra.

Chỉ chờ có vậy, Di Giai liền lôi kéo anh đi khỏi trước vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống của Tần Cảnh.

Lớp học lúc này cũng chưa có nhiều người, chủ yếu là học sinh tổ một, vì trực nhật mà đến sớm.

Di Giai quay người xuống bàn của Lâm Phong, khẽ nói cảm ơn anh.

“Không có gì, tôi cũng ngứa mắt tên đó từ lâu.”– Lâm Phong nói.

“Tên đó ỷ vào gia đình nên hống hách, tôi chỉ sợ sẽ tìm cậu trả thù!”

“Nó dám, thì tôi tiếp!” Lâm Phong thản nhiên nói.

Di Giai không thể bình thản được như Lâm Phong, cô quả thật đang rất lo. Tính tình của tên Tần Cảnh kia tệ như vậy, lại bị Lâm Phong làm cho mất hết mặt mũi, e là sẽ không dễ dàng để yên.

“Thằng đó quấy nhiễu cậu bao lâu rồi?” Lâm Phong lại hỏi.

“Từ năm lớp mười, thỉnh thoảng lại phiền tôi!”

“Sao cậu không nói cho hiệu trưởng Cố?” Lâm Phong làm ra vẻ thắc mắc, ba cô là hiệu trưởng trường, tại sao cô lại không chịu nhờ ông ấy can thiệp.

Nghe Lâm Phong nhắc đến ba mình, Di Giai liền ra hiệu cho anh nhỏ tiếng chút.

“Tôi không muốn ai biết ba tôi là hiệu trưởng cả. Như vậy họ sẽ nói tôi dựa hơi ba, không công nhận nỗ lực của tôi. Cho nên… có việc gì tôi cũng thường tự giải quyết…”

Lâm Phong “ừm” một tiếng, ra vẻ đã hiểu.

Anh lại nhìn Di Giai một lượt, đột nhiên có cảm giác cô gái này mạnh mẽ gai góc hơn anh nghĩ.

Cô không để ai biết thân phận của mình, tự mình cố gắng, cho dù có gặp chuyện khó khăn cũng kiên quyết giữ vững lập trường, tự mình đương đầu.

Mà tính tình này, cũng khá giống anh.

Anh cũng không muốn dùng thân thế của mình để đổi lấy sự nịnh bợ của mọi người.

Chỉ có mấy người bạn thân thiết là Hàn Tuấn và Lục Huy biết.

Cho nên, cái tên Tần Cảnh đó không hề biết được, là gia cảnh của anh, đủ sức đè bẹp cậu ta.

Tần gia đúng là có chút danh tiếng, nhưng so với Lâm gia của anh, thì cũng chẳng là gì.

Cô gái Di Giai ngốc kia cũng không biết, mới ở đó mà lo lắng dư thừa cho anh.

Đang nghĩ ngợi, Lâm Phong đã nghe Di Giai nói: “Đừng lo, là cậu giúp tôi, cho nên tôi sẽ bảo vệ cậu!”

Lâm Phong như ngốc ra, lúc nào anh lại cần một cô gái nhỏ bé yếu ớt như cô lên tiếng bảo vệ mình?

Cái danh Phong ca của anh chẳng lẽ chỉ để gọi cho vui à?

Anh thấp giọng, cũng không biết cô có nghe được không: “Ai mượn cậu bảo vệ, ngốc chết được!”

Có lẽ cô không nghe, cho nên cũng không có biểu tình gì.

Lúc này, Hiểu Tâm và Giai Ý cũng đã đến, Di Giai liền nhập bọn tám chuyện này chuyện kia với hai cô bạn.

Lâm Phong lại vô thức nhìn sang, thấy cô cứ cười cười nói nói, anh còn phát hiện, cô có một cái má lúm bên phải.

Đúng, chỉ có một cái bên má phải mà thôi, nhưng cũng rất sâu, cô tùy tiện mở miệng là có thể thấy được má lúm đó ẩn ẩn hiện hiện.

Chẳng bù với anh, có những hai cái đây này!