Thanh Xuân Nở Hoa Vừa Lúc Yêu Anh

Chương 7: Một người thích chọc, một người dễ giận



Di Giai sau khi bị mắng oan, liền ấm ức đi về lớp.

Còn chút nữa là hết giờ nghỉ trưa, Hiểu Tâm và Giai Ý liền kéo Di Giai đi ăn cơm.

Cả hai cô gái hào hứng vặn hỏi đủ thứ chuyện, nhưng Di Giai lại không có chút tinh thần nào, đến cơm cũng không muốn ăn.

Cô kể ngắn gọn qua chuyện giữa mình với Lâm Phong, Tần Cảnh, từ chuyện anh là hàng xóm cạnh nhà cô, đến việc bảo vệ cô lúc Tần Cảnh gây rối.

Cô đại khái chỉ nói những điểm chính, cũng không đề cập đến những chuyện xấu hổ giữa hai người.

Giai Ý gật gù, công nhận Lâm Phong là một chàng trai rất ga lăng, không như tên cặn bã Tần Cảnh.

“Nếu nói Tiểu Giai nhà chúng ta là nữ thần trong mắt nam sinh thì Lâm Phong cũng là nam thần trong mắt nữ sinh nha! Bọn mày không biết, cậu ấy được yêu mến lắm đó, mấy năm ngoái luôn đứng đầu lớp, cũng nằm trong top của trường, vẻ ngoài lại đẹp trai lãng tử.”

Giai Ý lại thao thao về mấy thông tin cô tìm hiểu được.

Hiểu Tâm thì không để ý lắm mấy chuyện này, trong đầu cô chỉ có mỗi việc học mà thôi.

Chỉ có Di Giai là ngẩn ra, Lâm Phong đó vậy mà lại học giỏi, lại được yêu mến như vậy?

Lúc đầu cô còn cho rằng cái bộ dáng cà lơ phất phơ của anh hẳn là học hành không ra sao. Đáng nói là người ta nổi tiếng như vậy, cô lại mạnh miệng nói người ta giống như tên ất ơ nào đó vậy.

Nhưng mà mặc kệ đẹp trai học giỏi gì đó thì sao chứ? Đúng là cái đồ khó ưa, đồ xấu xa, đồ ma vương! Đương không nổi giận với cô, còn mắng cô. Cô đã làm sai cái gì chứ? Cô chỉ muốn tốt cho anh thôi mà!

Đúng là tức chết cô rồi, uổng công cô lo lắng!

***

Cả ngày hôm đó, Di Giai và Lâm Phong cũng không nói thêm tiếng nào.

Mà bản thân cô, cũng không tập trung được mấy, cứ lơ lơ đãng đãng.

Trong lòng vừa là lo lắng vừa là tức giận.

Giằng co như vậy, cuối cùng cũng tan học.

Mới những ngày đầu năm, nên nhà trường chưa bắt học sinh đến lớp tự học buổi tối.

Đúng năm giờ chiều, học sinh ùa ra như đàn ong vỡ tổ. Di Giai nói tạm biệt với Giai Ý và Hiểu Tâm xong, cũng thất thểu quay về.

Trên đường về, cô cũng cố tình để ý xung quanh, xem có nhìn thấy Lâm Phong không. Kết quả, không nhìn thấy bóng dáng chàng thanh niên thiếu đòn đó đâu cả.

Di Giai hừ một tiếng, mặc kệ, sống chết thế nào cũng không liên quan đến cô.

Lúc Di Giai về đến nhà, thì dì Hà cũng đã làm xong công việc, chuẩn bị ra về.

Cô lễ phép chào hỏi dì Hà một tiếng, cũng chào ba mẹ, rồi lên lầu tắm rửa.

Dì Hà là giúp việc theo giờ của nhà cô, hàng ngày dì đến từ sáng để dọn dẹp, làm bữa trưa, sau đó đến chiều thì trở về.

Ba mẹ cô không thích có người ngoài ở cùng, lại thêm việc mẹ cô dù bận rộn đến mấy cũng muốn tranh thủ chăm chút cho gia đình. Buổi sáng và buổi tối đều do bà đảm nhiệm, còn lại việc nấu buổi trưa và dọn dẹp nhà mới nhờ đến dì Hà.

Bữa tối đó, Di Giai ăn cũng không ngon miệng mấy, cái cảm giác quan tâm người khác mà còn ăn mắng, khiến cô không tiêu hóa nỗi.

Ăn xong, chuẩn bị lên phòng, thì ba cô gọi lại nói chuyện.

Cô thở dài, khỏi nói cũng biết là chuyện gì. Chắc chắn là liên quan đến ồn ào xoay quanh cô, Tần Cảnh và Lâm Phong. Hôm nay, khi cô quyết định gặp thầy giám thị, đã biết thế nào thầy cũng sẽ nói cho ba cô nghe.

Bởi vì thầy là một trong số ít người biết được thân phận con gái hiệu trưởng của cô. Thầy cũng rất thương và quan tâm cô, cho nên gặp những chuyện này, nhất định thuật lại với ba cô.

“Chuyện hôm nay ba đã nghe qua thầy Tống giám thị nói. Cái tên nhóc Tần Cảnh đó hay làm phiền con lắm à?” Cố Hàn Thanh vừa húp một ngụm trà vừa hỏi.

“Cũng thỉnh thoảng ạ, tên đó bảo là muốn theo đuổi con, nhưng mà ba yên tâm ạ, con không hề thích, con cũng nhiều lần tỏ thái độ, nhưng tên đó vẫn lì mặt đeo bám. Còn về Lâm Phong, là do cậu ấy thấy con bị quấy rối, lên tiếng giúp con mới gây thù với Tần Cảnh, sau đó dẫn đến chuyện đánh nhau ạ!” Di Giai thành thật giải thích.

Dương Vân nghe đến chuyện này, sắc mặt có chút lo lắng. Chuyện lớn thế này, mà cũng không nghe con gái nhắc đến.

“Có chuyện này nữa à? Vậy Lâm Phong có sao không? Còn nữa, sao con không nói với ba con chuyện con bị quấy rối?”

“Lâm Phong cũng bị thương, nhưng cậu ấy nói không sao ạ. Còn chuyện Tần Cảnh, con nghĩ bản thân con có thể giải quyết được nên mới không nói. Bởi vì nếu con nói ra, ba chắc chắn sẽ ra mặt, như vậy mọi người hẳn sẽ biết con là con gái hiệu trưởng.”

Cả Cố Hàn Thanh và Dương Vân đều thở dài. Con gái họ, bề ngoài yếu đuối, thực chất bên trong rất cố chấp và kiên định, chỉ luôn nói những chuyện tốt, những chuyện có thể khiến ba mẹ buồn lòng, thì luôn giữ kín một mình.

“Chuyện này con yên tâm, ba sẽ tìm cách nói chuyện cho rõ ràng với phụ huynh của Tần Cảnh. Dù cho Tần gia có là hội trưởng hội phụ huynh, hay là đóng góp nhiều cho nhà trường cũng vậy, dám động đến con, ba cũng sẽ không nể mặt.”

Di Giai biết kết cục này, cho nên mới không muốn nói. Cô sợ sẽ làm liên lụy đến ba, sẽ khiến ba bị Tần gia khó dễ.

“Dạ, nhưng ba không cần vì con mà làm mất hòa khí hai bên. Chuyện này cũng không đến nỗi quá nghiêm trọng ạ!”

“Còn nói không? Cái thằng nhóc Tần Cảnh gì đó dám quấy rối con mà còn không nghiêm trọng? Nghe ba con, chuyện này phải làm cho rõ ràng!” Dương Vân không nhịn nổi phải xen vào.

Di Giai cũng không dám nói thêm, cô cũng chỉ vâng dạ, tỏ ý nghe theo ba mẹ cả.

Chuyện đó coi như xong, nhưng còn chuyện Lâm Phong giúp cô mà còn bị Tần Cảnh kéo đến đánh, còn bị thương thì chưa xong được.

Cả ba mẹ cô đều khen Lâm Phong lên ngút trời, nào là cùng là con trai, mà một người thì phá gia tri tử, một người lại tốt bụng nghĩa hiệp như vậy, vẻ ngoài lại xán lạn, cũng là con nhà giàu lại không hề hống hách. Tóm lại, những điều tốt đẹp nhất dường như không xứng để nói về Lâm Phong nữa.

Di Giai ngồi nghe một hồi, không nghe nổi nữa, dứt khoát đi về phòng.

Tốt cái gì chứ?

Một tên xấu xa, nóng giận vô cớ!

Lâm Phong đang ở trong phòng chơi game, không hiểu lý do vì sao lại cứ hắt xì liên tục không ngừng.

Mà anh cũng chẳng thể tập trung, chơi một lúc, dứt khoát thoát ra, đặt điện thoại sang một bên.

Anh đi lại chỗ cửa sổ, muốn nhìn thử xem có bắt gặp hành động bất thường nào từ phòng đối diện nữa không.

Nhưng bên đó vẫn im lìm, không, nói chính xác là do anh không nhìn thấy động tĩnh nào của bên kia nữa.

Từ ngày bị anh phát hiện mấy hành động ngu ngốc, thì nữ ma đầu kia luôn đóng kín cửa sổ, rèm cũng bị kéo lại, tuyệt nhiên không cho anh cơ hội nhìn thấy bên trong phòng cô lần nào nữa.

Anh đột nhiên thở dài, không hiểu trong lòng mình đến cùng là làm sao?

Sao cứ thấy khó chịu, không vui, sao cứ nghĩ mãi về gương mặt ấm ức, lại cơ hồ như muốn khóc kia?

Chẳng lẽ anh đã quá lời?

Con gái thật là, mới nói vài câu đã mít ướt rồi!

Anh không thèm đứng ở nơi cửa sổ làm gì nữa, dù sao cũng không thu hoạch được gì, liền phóng lên giường nằm ườn ra đó.

Nghĩ nghĩ một hồi, anh lại mở điện thoại ra, vào WeChat, gửi đi lời mời kết bạn.

Năm phút, mười phút, nửa tiếng trôi qua, vẫn không có thông báo mới.

Anh bắt đầu mất kiên nhẫn, trực tiếp ấn gọi đi.

Bên kia, Di Giai nhìn thấy cái tên “HỖN THẾ MA VƯƠNG” gọi đến, vô cùng buồn bực, muốn dập máy.

Nhưng nghĩ đến việc anh đã giúp cô, còn vì chuyện của cô mà bị thương, có chút không đành lòng, đấu tranh do dự một hồi, cũng nhấn nút nghe.

“Có chuyện gì?” Cô không vui lên tiếng.

“Tại sao không đồng ý kết bạn? Không nhìn thấy? Hay là không thích?” Anh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Di Giai vốn muốn xuống nước, nhưng cái giọng điệu ta đây kia khiến cô thêm tức tối, hừ nghĩ cũng đừng nghĩ cô sẽ quan tâm anh!

“Không thích, thì sao nào? Không phải cậu chê tôi phiền? Còn muốn kết bạn để làm gì? Tôi hay chia sẻ này nọ vu vơ lắm, sợ làm phiền đại thiếu gia cậu!” Cô giận dỗi đáp.

“Vẫn còn hậm hực chuyện lúc sáng?”

“Ai thèm? Chỉ là cậu vì tôi mà dính đến chuyện không hay này, cho nên tôi cũng vì phép tắc muốn quan tâm cậu. Cậu không thích thì thôi, không ảnh hưởng đến tôi!”

Lâm Phong khẽ cười, nghe cái giọng điệu kia biết ngay là cô đang giận lẫy rồi.

Anh cũng không buồn tranh cãi với cô, chỉ bảo cô mau thêm bạn.

“Vì sao tôi phải thêm?” Di Giai vẫn không muốn làm theo lời Lâm Phong.

“Một là thêm bạn, hai là tôi sẽ công bố những bí mật của cậu!”

Di Giai nghiến răng nghiên lợi, giỏi lắm, còn biết uy hiếp cô nữa cơ!

Khốn kiếp thật mà, cái tên hỗn thế kia vậy mà lại nắm giữ nhiều bí mật của cô, từ chuyện ba cô là hiệu trưởng, đến những trò khùng điên cô đã làm.

Nhưng không phải cũng chỉ là nói miệng thôi sao? Ai tin chứ!

Thông suốt chuyện này, cô cảm thấy không cần sợ anh nữa.

Ai ngờ, tự tin chưa được mấy giây, liền nghe anh nói: “À hôm qua có vô tình quay lại được một số thứ hay ho!”

Anh nói nhẹ như không, nhưng cô lại nghe ra chính là một bụng uy hiếp.

Vẫn là câu nói đó, tên hỗn đản, tên khốn kiếp! Nghiệt duyên, duyên phận giữa cô và anh chính là nghiệt duyên! Nếu không, sao ông trời lại phái anh đến đây làm khổ cô thế này?

“Cậu vậy mà lại dám quay phim tôi? Lâm Phong, cậu có đúng là đàn ông không?”

Anh nhếch môi mỏng, ngữ khí đầy trêu chọc: “Đàn ông hay không, có rất nhiều cách để thử, cậu có muốn cùng tôi thử không?”

“Lưu manh!” Cô không nhịn được mắng anh, sau đó cúp máy luôn.

Gương mặt cô đã đỏ như quả cà chua, còn rất nóng nữa!

Cái tên khốn đó còn có thể lưu manh được như vậy?

Lời thoại này sao lại giống mấy nam chính bá đạo trong truyện ngôn tình đến vậy?

Nghe là biết không đứng đắn!

Đàn ông hay không, cô cũng đâu nói muốn biết! Thử cái gì chứ! Thử cái đầu nhà ngươi ấy, tên hỗn thế ma vương Lâm Phong!

Trong lòng Di Giai mắng chửi Lâm Phong tám trăm lần. Cô còn muốn đưa số anh vào danh sách đen luôn.