Di Giai và hội bạn đã nhập học được một thời gian, cũng đã dần quen với môi trường đại học.
Cuộc sống mỗi ngày cứ êm ả trôi qua, đi học, đi hẹn hò. Di Giai cảm thấy cô đã dần có được tự do mà mình muốn có từ trước đến nay. Một cuộc sống thoải mái, không ràng buộc, không áp lực.
Nhưng sự yên bình đó lại bị phá vỡ bởi một sự việc chấn động.
Buổi sáng, Di Giai như thường lệ đến trường. Thế nhưng hôm nay cô cảm thấy hình như mọi người nhìn cô hơi khác lạ so với ngày thường, đặc biệt là cứ chỉ chỉ trỏ trỏ vào cô rồi thì thầm bàn tán.
Di Giai còn đang thắc mắc chuyện gì đang xảy ra, thì Hàn Tuấn đã từ đâu hớt hải chạy đến lớp tìm cô.
“Chị dâu, có chuyện rồi!”
Di Giai đã linh cảm được là đã có điều không ổn, cho nên không ngạc nhiên khi Hàn Tuấn nói.
“Có chuyện gì cậu từ từ nói.” Cô hết sức bình tĩnh đón nhận tin tức từ Hàn Tuấn.
Hàn Tuấn đưa điện thoại cho Di Giai xem, nói qua một lượt tin tức anh nghe được.
“Là vậy đó chị dâu.”
Hàn Tuấn và Hiểu Tâm lo lắng Di Giai sẽ sốc, vô cùng để tâm đến sắc mặt của cô.
Tuy nhiên trái ngược với tưởng tượng của mọi người, Di Giai vô cùng bình tĩnh nhìn những tấm hình thân mật của “cô” với Tiêu Lãm.
Di Giai trả điện thoại lại cho Hàn Tuấn, thản nhiên cười: “Hình ghép tệ thế này mà cũng có người tin?”
Hàn Tuấn và Hiểu Tâm nhìn nhau rồi lại quay sang nhìn Di Giai.
“Mày… thật sự không sao?” Hiểu Tâm e dè hỏi.
“Mày nghĩ tao sẽ khóc lóc?” Di Giai cười, nếu là cô của trước kia có khi sẽ bị sốc, rồi trở nên hoảng loạn, nhưng bây giờ thì không. Cô không còn một mình, bên cạnh cô đã có anh, sóng to gió lớn thế nào cô cũng không sợ nữa. Huống chi việc cô không làm, tại sao cô phải bận tâm?
“Nhưng… mọi người đang đồn ầm lên…” Còn chửi bới chị dâu là đồ bắt cá hai tay, đồ xấu xa, không biết xấu hổ trên diễn đàn trường. Hàn Tuấn cảm thấy tức giận thay cô.
“Mặc kệ họ, ai muốn nghĩ sao thì tùy, bản thân tôi biết mình không làm điều gì hổ thẹn với lòng là được. Cũng đừng nói gì với Lâm Phong, tôi không muốn anh ấy khó chịu.” Là lời đồn đãi thì một thời gian cũng tự khắc im ắng thôi. Không cần thiết phải khiến anh bận lòng đến.
Hàn Tuấn thấy Di Giai không sao, cũng bớt chút lo lắng, đi về lớp của mình. Còn chuyện sẽ giấu Phong ca thì anh không chắc. Phải để Phong ca làm cho ra lẽ chuyện này, nếu không thanh danh chị dâu sẽ bị bôi nhọa.
Dù cho mọi người bàn tán sau lưng mình, Di Giai vẫn tỉnh như không, tập trung vào việc học. Việc cô quan tâm bây giờ là lát nữa sẽ được gặp bạn trai mình.
Tan học, Di Giai lúi húi thu dọn đồ đạc ra về, thì có đàn chị Hà Nhi cùng mấy cô bạn hùng hổ tiến vào lớp cô.
Đàn chị lúc trước từng coi thường Di Giai khi thấy cô có bạn trai giao gà lớn tiếng mắng cô: “Đàn em, thật không ngờ em lại làm ra chuyện như vậy! Có bạn trai rồi còn giang díu với Tiêu Lãm, đúng là không biết xấu hổ!”
“Đúng vậy, chỉ tội cho Hà Nhi của chúng ta!”
Hà Linh ở bên cạnh ra vẻ giả tạo, vừa khóc vừa nói: “Mọi người đừng trách cứ em ấy, mình và Tiêu Lãm đã là gì đâu… Có điều, em làm vậy thật sự là có lỗi với bạn trai em đấy Di Giai.”
Bạn học trong lớp cũng chưa vội về mà đứng xem kịch. Có người còn hùa vào mắng Di Giai lẳng lơ.
Di Giai kiên nhẫn xem hết tuồng hát này. Đợi bọn họ diễn xong rồi, cô mới lên tiếng: “Thứ nhất, đàn chị cần chất vấn gì đó cứ đến gặp đàn anh Tiêu Lãm, thứ hai tôi có lỗi với bạn trai tôi không, tự tôi biết rõ.” Cô đeo túi xách lên, thong thả bước ra khỏi chỗ: “Làm phiền tránh ra. Tôi còn phải đi gấp, bạn trai tôi đang đợi.”
Đàn chị kia vẫn cố ý ngáng đường, muốn làm khó làm dễ Di Giai: "Đi đâu chứ, giải quyết cho xong chuyện này rồi đi.”
Di Giai không quan tâm, kéo Hiểu Tâm rời đi: “Đi thôi.”
Nhưng bọn người kia căn bản không để cô đi dễ dàng, cứ nhất quyết giữ cô lại, còn cố ý xô ngã cô.
Di Giai không đề phòng, loạng choạng ngã về phía sau, không may đập trúng lưng vào cạnh bàn.
Hiểu Tâm thấy vậy vội đỡ cô đứng dậy: “Mày có sao không?”
Cô còn đang định quay sang mắng cho bọn điên kia một trận, nhưng chưa kịp lên tiếng thì đã nghe giọng nói lạnh lùng vang lên: “Tránh ra hết cho tôi!”
Là Lâm Phong, Hàn Tuấn đã nói cho anh nghe việc Di Giai bị đổ oan, liền đến trường gặp cô. Cũng là Hàn Tuấn dẫn đường cho anh đến đây.
Anh vừa nói vừa đi nhanh về phía Di Giai, sốt sắng: “Em có sao không? Có bị thương không?”
Di Giai lắc đầu, ý không sao. Nhưng Hiểu Tâm đã lên tiếng thay: “Vừa rồi hình như đập lưng vào cạnh bàn rồi.”
Lâm Phong nghe Hiểu Tâm nói, cơn giận trong anh càng bùng lên dữ dội. Anh vừa đỡ lấy Di Giai, vừa quét ánh nhìn chết chóc về phía đám người Hà Linh.
“Là ai làm?” Anh gằn giọng.
Đàn chị vừa rồi xô ngã Di Giai đối diện với ánh nhìn rét lạnh của Lâm Phong, đột nhiên thấy sợ hãi. Nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ ta đây không sợ gì: “Là tự cô ta té ngã, liên quan gì đến bọn này?”
“Là cô đúng không?”
“Thì… thì sao? Tôi chỉ đẩy nhẹ cô ta một cái… là tự cô ta ngã…”
Lâm Phong không nói nhiều, trực tiếp đẩy một cái khiến đàn chị kia ngã nhào.
“Cậu… cậu làm gì vậy?” Hà Linh và đám bạn xúm xít vào chỉ trích Lâm Phong.
Lâm Phong thản nhiên: “Tôi cũng chỉ tiện tay đẩy một cái, ai bảo cô ta yếu quá, tự mình ngã.”
“Đàn ông đánh phụ nữ thì có gì hay ho!”
Lâm Phong cười khẩy: “Vốn dĩ tôi không thích động tay với phụ nữ, nhưng mà những người động đến bạn gái tôi, tôi đều không xem là phụ nữ. Tôi cũng nói rõ, tất cả những người ở đây ghi nhớ cho tôi, bất cứ ai dám làm bạn gái nhà tôi tổn thương, tôi nhất định khiến người đó trả lại gấp bội. Tôi Lâm Phong, từ trước đến nay nói được làm được.”
Mọi người xung quanh tự nhiên bị khí thế của Lâm Phong làm cho không rét mà run. Ai cũng im thin thít không dám lên tiếng.
Lâm Phong đang nói thì Tiêu Lãm ở đâu chạy đến. Anh ta vừa xong việc liền chạy sang tìm Di Giai, nào ngờ lại gặp cả Lâm Phong ở đây.
“Di Giai, anh xin lỗi em về những tấm ảnh. Anh không biết có người chụp lén.” Tiêu Lãm cố ý nói sai lệch đi sự thật, muốn chia rẽ Lâm Phong và Di Giai.
Lời giải thích của Tiêu Lãm nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người. Không biết có người chụp lén? Vậy có nghĩa là giữa hai người họ thật sự có mờ ám rồi.
Tội nghiệp anh bạn trai kia quá, bị cắm sừng mà còn hêt lòng bênh vực bạn gái mình.
Di Giai chuyện gì cũng có thể cho qua, riêng chuyện này thì cô không im lặng được nữa: “Anh nói bậy gì đó? Tôi với anh có chuyện gì xảy ra mà để bị chụp lén?”
“Anh… anh biết là có bạn trai em ở đây… nhưng mà… anh không muốn làm người tình bí mật của em.”
Quần chúng xung quanh lại có thêm đề tài để hóng hớt. Qủa đúng là tin chấn động!
Di Giai đã không giữ được bình tĩnh, nhưng Lâm Phong trước sau không biến sắc. Anh đối với mấy chuyện này mà nói, hoàn toàn không bị tác động.
Anh nắm chặt tay Di Giai, lắc đầu bảo cô không cần nói. Mọi chuyện đã có anh lo.
Anh nhếch môi, không nói không rằng tặng cho Tiêu Lãm một cú đấm. Tiêu Lãm ngã nhào xuống đất, khóe miệng rỉ máu.
Mọi người xung quanh hoảng sợ vô cùng, đành đứng ở một góc xa, sợ lại gần chính mình cũng bị vạ lây.
Hà Linh thấy Tiêu Lãm bị đánh, liền lo lắng chạy đến đỡ anh, còn mắng: “Cậu làm gì thế? Có trách thì trách bạn gái nhà cậu kìa!”
Tiêu Lãm ôm mặt máu, cố gắng đứng lên, “Tôi biết cậu khó chấp nhận, nhưng xin cậu tác thành cho chúng tôi.”
Lâm Phong bật cười: “Anh có nghĩ nhiều quá rồi không? Anh nghĩ tôi đánh anh vì ghen tuông? Xin lỗi, anh là cái thứ gì để tôi bận tâm? Tôi đánh anh đơn giản là vì anh dám đặt điều vu oan cho bạn gái tôi.”
Tiêu Lãm còn muốn nói gì đó, Lâm Phong đã chặn lời: “Chưa đến lượt anh nói. Anh cứ bình tĩnh chờ đi, tôi cho anh xem cái này đã. Lâm Phong cầm trong tay một cái USB nhỏ, đi đến kết nối với máy chiếu.
Màn hình máy chiếu hiện lên hình ảnh một chàng trai và một cô gái đang ôm hôn nhau. Nhưng người trong ảnh thay vì là Di Giai thì lại biến thành Hà Linh.
Mọi người bắt đầu hoang mang, tự hỏi rốt cuộc là đang được xem drama gì đây? Sao cứ đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác vậy?
Chuyện này thật sự còn gay cấn hơn phim truyền hình dài tập nữa nha!