Lâm Phong thi xong thì Di Giai cũng nghỉ hè, nhưng thay vì trở về nhà thì cô quyết định ở lại tham gia câu lạc bộ ngoại khóa. Một phần vì cô muốn tranh thủ thời gian học hỏi mọi thứ, mà thật ra phần nhiều là vì cô không muốn lại cùng Lâm Phong yêu xa.
Mẹ Cố chỉ cần là việc tốt cho Di Giai sẽ đồng ý mà không nghi ngờ gì. Chỉ có ba Cố là nghĩ ngợi, vì ông biết việc Di Giai muốn ở lại thành phố C ít nhiều có liên quan đến Lâm Phong.
Nhưng mà cuối cùng ông cũng thôi không phản bác cô, suy cho cùng, con gái lớn rồi ông cũng không thể giữ nổi.
Vậy là Di Giai thành công, tiếp tục ở lại cùng với Lâm Phong.
Về chuyện này, cô luôn thấy rất áy náy với ba mẹ. Nhưng cuối cùng vì không nỡ xa anh, đành phải làm chuyện có lỗi này.
Nhiều lúc cô thấy bản thân rất không có tiền đồ, anh luôn là ưu tiên lớn nhất của cô.
Mấy tháng hè cũng nhanh chóng trôi qua, Lâm Phong cũng chính thức nhập học TH. Bây giờ thì không ai có thể coi thường anh, cũng không ai dám nói ra nói vào về việc cô có bạn trai giao gà, không tương lai, không học thức.
Ngày đầu tiên nhập học, Lâm Phong bất ngờ được gọi lên phòng hiệu trưởng.
Nhìn thấy anh, hiệu trưởng Lê vô cùng vui mừng, không chỉ vì anh là thủ khoa của đợt thi này, mà còn vì anh là cháu của bạn học ông.
“Ngồi đi.” Hiệu trưởng Lê ra hiệu cho Lâm Phong ngồi xuống phía đối diện mình.
Lâm Phong theo lời ngồi xuống, lễ phép: “Chào thầy, thầy gọi em đến có việc gì không ạ?”
Hiệu trưởng Lê cười: “Nếu chỉ có hai ta, con cứ gọi ta là chú Lê, chú cháu ta gặp nhau đâu phải ít.”
Lâm Phong biết rất rõ người trước mặt. Ông chính là bạn thân của bác hai anh. Ngày trước dù bác hai đi đâu cũng thường đưa anh theo, cho nên hầu như bạn bè ông, anh đều biết mặt.
Có điều, đây là trường học, anh không muốn phô trương mối quan hệ, cho nên vẫn quy củ gọi một tiếng thầy Lê.
Hiệu trưởng Lê đánh giá chàng trai ngồi trước mặt mình. Với ông, Lâm Phong là một chàng trai rất có tài, ăn nói lại bộc trực, rất đáng tin cậy.
Ông húp một ngụm trà rồi lại tiếp tục câu chuyện: “Bây giờ gặp con ở đây, xem ra bác hai con đã thua cuộc rồi đúng không?” Ông biết chuyện bác hai anh định hướng cho anh vào học viện cảnh sát.
Lâm Phong khiêm tốn đáp: “Không dám nói ai thắng ai thua, con chỉ là đấu tranh cho sự tự do của mình.”
Hiệu trưởng Lê: “Cái giá của sự đấu tranh chính là hi sinh một năm?”
“Đúng ạ. Nhưng con không thấy tiếc. Ngược lại còn cảm thấy là cơ hội cho con học cách trưởng thành hơn.”
Hiệu trưởng Lê gật gù: “Rất bản lĩnh. Ta thích chỗ đó ở con. Thật ra ta đã từng nói với bác hai con, nên thay đổi tính cách bảo thủ, độc đoán của ông ấy. Nếu không, sớm muộn cũng có ngày ông ấy hối hận. Nhưng con nên hiểu, ông ấy chung quy cũng muốn tốt cho con, chỉ là ông ấy quên mất, điều đó chỉ tốt với ông ấy, không phải điều con muốn.”
Lâm Phong cũng hiểu điều này, cho nên mới không muốn kéo dài sự thù hằn với ông ấy. Từ nhỏ anh đã biết, bác hai xem anh như con trai ruột, một lòng muốn hướng anh đi con đường mà ông ấy xem là lựa chọn không thể tốt hơn.
Trước khi có cô, anh không quan tâm nhiều đến tương lai của mình, anh đã từng nghĩ có ra sao cũng được, dù gì thân phận cháu trai đích tôn nhà họ Lâm cũng không thể thay đổi được.
Nhưng sau khi gặp cô, anh đột nhiên cảm thấy, mình thật sự không bình tâm đến vậy, anh cũng muốn có sự tự do, muốn sống cuộc đời của chính mình, có ước mơ của mình, có hoài bão của mình. Điều quan trọng là, anh muốn cho cô tự do, thì bản thân anh cũng phải có tự do. Cho nên, bất chấp tất cả, anh vẫn quyết chống đối lại định mệnh vốn đã được sắp đặt sẵn.
Ngồi nói chuyện với hiệu trưởng Lê thêm chút nữa, thì anh cũng ra về.
Di Giai vẫn đợi anh ở bên ngoài, thấy anh ra cô liền hỏi: “Hiệu trưởng Lê gọi anh đến có việc gì vậy anh?”
Lâm Phong đùa: “Còn gì ngoài chuyện ông ấy tung hô anh là thủ khoa toàn quốc.”
Di Giai bật cười: “Cũng đúng, thủ khoa toàn quốc đến TH mà lại. Chỉ vậy thôi à, em thấy hai người nói chuyện lâu lắm?”
Lâm Phong vừa nắm tay Di Giai đi vừa kể lại cho cô nghe cuộc nói chuyện của anh và hiệu trưởng Lê.
“Không ngờ hiệu trưởng Lê lại chính là bạn thân của bác hai.”
“Ừ. Hai người họ là bạn thân, nhưng tính cách rất khác nhau.” Một người bảo thủ, cứng đầu, một người lại mềm dẻo, rất hiểu lòng người. Cũng có khi vì họ bù trừ cho nhau, nên mới có thể thân thiết bao năm qua.
Hai người đã ra khỏi cổng trường, Lâm Phong hỏi: “Chuyện anh đề nghi với em tối qua, em đã quyết định chưa?”
Nhắc đến chuyện này, Di Giai lại có hơi do dự: “Em… em cũng không biết nên làm thế nào…”
“Em lo lắng ba mẹ sẽ đến bất ngờ?”
Di Giai gật đầu: “Đúng vậy.”
Lâm Phong xoa đầu cô trấn an: “Bên đó vẫn còn Hiểu Tâm và Hà Nhi, đồ đạc của em chúng ta cũng để lại, ba mẹ em đến vẫn ứng biến được.”
Di Giai thở dài, cô không phải không muốn dọn đến ở cùng với anh, dù gì cô và anh cũng đã trải qua chuyện đó rồi, cũng ở cùng nhau nhiều lần. Cô chỉ sợ ba mẹ mà biết cô dọn ra ngoài cùng anh, thì xong đời. Đánh mắng cô thì thôi đi, cô chỉ lo ấn tượng tốt đẹp về anh sẽ biến mất vì họ cho rằng anh dụ dỗ lại dạy hư cô.
Thấy Di Giai cứ trầm tư, Lâm Phong cũng không ép cô nữa: “Được rồi, nếu em vẫn không muốn thì thôi, đừng nghĩ nhiều.”
Mặc dù anh nói với quãng giọng bình thường, nhưng Di Giai lại nghe ra sự hờn trách trong đó, lại thêm quả mặt như bong bóng xì hơi của anh, làm cho cô không nỡ.
Cuối cùng vẫn là đưa ra quyết định: “Được rồi, được rồi, em dọn đến sống cùng anh là được chứ gì!”
Lâm Phong cuối cùng đã nghe được lời mình muốn nghe, tâm tình đang ỉu xìu, đột nhiên hăng hái lên: “Được, vậy anh đưa em về nhà xem có cần lấy thêm gì không.”
Di Giai đã chuẩn bị tinh thần về đến nhà sẽ nghe bài thuyết giảng dài mấy trang A4 của Hiểu Tâm và Hà Nhi. Lần trước, Giai Ý dọn ra ở cùng Cao Vĩnh Gia, cũng bị hai đứa nó nói cho một trận.
Thôi vậy, ai bảo cô mê trai làm gì!
Đúng như Di Giai dự đoán, trước khi được rời khỏi nhà, thì cô đã phải vảnh tai lên mà nghe câu chuyện không hồi kết của Hiểu Tâm và Hà Nhi.
Cuối cùng thì cuộc điện thoại của Lâm Phong đã giải cứu cô. Ít nhiều thì hai đứa nó cũng nể sợ Lâm Phong.
Thu dọn xong xuôi, Di Giai theo Lâm Phong về nhà anh, à không bây giờ là nhà của bọn cô.
Anh giúp cô cất đồ đạc, đặt quả cầu tuyết 3D mà anh đã từng tặng cô lên kệ ở phòng khách, cũng đặt chiếc cốc tình yêu của cô cạnh bên chiếc cốc của mình rồi mỉm cười. Trái tim đã được ghép lại hoàn chỉnh rồi.
Dọn dẹp, tắm rửa xong xuôi, cả hai cùng nhau ra ban công hóng gió.
Di Giai rất thích không khí ngoài này, gió thổi, hoa thơm, cảnh đẹp, còn có tình.
Lâm Phong ôm lấy Di Giai từ phía sau, đầu tựa vào hõm vai cô mà hít hà hương thơm trên người cô.
“Anh có vui không?” Cô khẽ hỏi.
“Đương nhiên vui rồi. Em không biết, những đêm em không ở đây, một mình anh không tài nào ngủ ngon.” Tâm trạng anh bây giờ vô cùng tốt, bởi vì cuối cùng điều anh mong muốn được cùng cô sớm tối bên nhau, cùng nhau gầy dựng cuộc sống riêng đã thành hiện thực rồi.
Di Giai giả vờ dỗi: “Vậy ra em chỉ là công cụ giúp anh ngủ ngon thôi?”
Lâm Phong khẽ cười, khẽ trêu vào tai cô: “Không chỉ vậy, em còn là công cụ ấm giường nữa.”
Di Giai biết anh đang nói đến điều gì, cô xấu hổ vội đấy anh ra một bên: “Anh lại không đứng đắn.”
Lâm Phong không đáp, bất ngờ cúi người bế bổng Di Giai lên.
“Anh… anh thả em xuống…”
Lâm Phong nhếch môi: “Ở ngoài này gió lạnh, chúng ta làm chút vận động cho ấm người rồi đi ngủ.”
Di Giai biết ngay con người này lại thế mà. Từ lúc anh được ăn mặn, thì anh giống như lúc nào cũng đói khát, cứ như sói đói luôn đòi ăn thịt cừu.
Cô e thẹn nấp vào ngực anh, che giấu khuôn mặt đã đỏ ửng của mình.
Vào phòng, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, rồi phủ thân mình lên trên.
Ánh mắt anh nhìn cô tràn ngập ý xuân, cúi người tìm môi cô để bắt đầu. Cô căng thẳng bấu chặt lấy ga giường.
Đột nhiên, điện thoại cô vang lên. Cô liền đẩy anh ra, muốn với tay lấy điện thoại, nhưng anh không cho, giữ cô lại, muốn tiếp tục chuyện đang làm, không quan tâm đến có ai đó đang gọi.