Thanh Xuân Nở Hoa Vừa Lúc Yêu Anh

Chương 88: Vợ sắp cưới



PG thời gian này đã mở rộng thêm nhiều chi nhánh nước ngoài, cho nên Lâm Phong cũng bắt đầu bận rộn đi công tác.

Lần này, vì phải đi một lượt qua nhiều nước, cho nên phải tầm một tháng mới trở về được.

Một tháng phải xa bạn gái nhà mình, anh làm sao chịu đựng nổi. Cho nên, anh nhất quyết phải mang cô đi cùng.

Di Giai mãi đến khi lên máy bay, vẫn không hiểu nổi Lâm Phong làm cách nào có thể thuyết phục được ba mẹ mình.

Cô tò mò: “Anh đã nói thế nào với ba mẹ em vậy?”

Lâm Phong không muốn tiết lộ, anh chỉ nói: “Nhìn mặt anh đáng tin thế này, làm sao ba mẹ em từ chối được.” Thật ra là anh đã nói, chuyến đi này là sự kiện đặc biệt, anh cũng cam đoan, sau khi trở về sẽ bàn tính chuyện kết hôn.

Di Giai bĩu môi, đương nhiên là cô không tin lý do Lâm Phong đưa ra rồi. Cô có phải con nít đâu cơ chứ! Anh là không muốn tiết lộ với cô chứ gì, vậy thì thôi, cô cũng không thèm hỏi nữa.

Di Giai dứt khoát lật tạp chí ra đọc để đánh lạc hướng lòng hiếu kỳ của mình.

Có điều, tối qua bị anh làm rộn, ngủ cũng không được bao nhiêu, sáng ra đã phải dậy sớm chuẩn bị, chưa đọc được bao nhiêu trang, cô đã mệt mỏi lăn ra ngủ.

Lâm Phong nhìn thấy cô gái nhỏ nhà mình đã ngủ thiếp đi, liền bế cô vào buồng bên trong nằm nghỉ cho thoải mái.

Đây là chuyên cơ riêng anh đã đặt mua, tiện cho việc di chuyển tới lui công tác. Trên đây có đủ hết mọi tiện nghi.

Chuyến bay dài, Di Giai tỉnh dậy một lần, sau đó tiếp tục ngủ, tỉnh dậy lần nữa thì đến nơi.

Còn quá sớm, chỉ mới có bốn, năm giờ sáng, nhưng Di Giai vì ngủ quá nhiều trên máy bay nên hoàn toàn tỉnh táo.

Cả hai không ở khách sạn, mà trực tiếp vào một căn biệt thự Lâm Phong đã mua để tiện cho việc ăn ở sinh hoạt mỗi lần đi công tác.

Di Giai nhìn thấy căn nhà, cảm giác rất tiếc tiền, dù sao anh cũng đâu phải thường xuyên ở đây. Nhưng cô lại nghĩ, với vị thế của anh bây giờ, đúng là cần ở những nơi thế này để giữ mặt mũi, chút tiền này coi như cũng đầu tư xứng đáng đi.

Vào nhà, điều đầu tiên phải làm là đi tắm, Di Giai lập tức chuẩn bị đồ dùng để vào tắm.

Ở đây có bồn tắm rất lo, lại có cả hoa hồng để ngâm, Di Giai vô cùng thích thú. Cô nằm trong bồn, nhắm mắt thư giãn.

Đột nhiên, Lâm Phong từ đâu bước vào, trên người anh cũng không mặc gì cả, đoán chừng là cũng muốn tắm.

Di Giai thấy thế, xấu hổ vội đuổi người ra ngoài: “Anh đợi một chút đi, em tắm sắp xong rồi.”

Lâm Phong vẫn không có ý định rời đi, anh thản nhiên đứng tắm dưới vòi sen, sau đó ung dung bước vào bồn định ngâm cùng với cô.

Di Giai biết anh lại nổi hứng muốn tắm uyên ương, vội tình bài chuồn. Nhưng cô vừa mới đứng lên đã bị anh kéo tay lại, cô mất thân bằng ngã nhào vào lòng anh.



“Sợ anh ăn thịt em à?” Lâm Phong thì thầm vào tai Di Giai.

Hai cơ thể trần trụi dính lấy nhau, lại thêm hơi thở anh phả vào tai nhột nhạt, Di Giai cảm giác cả người nóng rực cả lên. Cô lắp bắp: “Em tắm xong rồi… em ra ngoài trước… anh cứ từ từ tắm…”

Nhưng Lâm Phong nào dễ dàng thả người đi, anh vẫn giữ cô thật chặt: “Ở lại với anh.” Anh vừa nói vừa di chuyển môi dọc theo cổ cô, làm cho cô căng cứng người.

Vừa nãy anh hỏi gì cơ, sợ anh ăn thịt cô á? Đúng vậy, cô sợ thật đó. Cái con sói xám nhà anh, cứ mỗi lần tắm chung là lại khiến cô chân mềm nhũn không đứng vững, phải phó mặc cho anh bế ra ngoài.

Lần này cũng không ngoại lệ, tắm xong cô cũng chẳng thể tự mình đi nổi, để anh phải bế lên giường. Lúc nãy còn tỉnh táo, nhưng bây giờ cô lại mệt mỏi rã rời, quyết định dính chặt với cái giường.

Thấy cô như cọng bún thiu, anh trêu: “Em phải chăm tập thể dục đi.” Lần nào cũng là cả người bèo nhèo, chân đứng không vững.

Di Giai dùng chút sức còn lại, vung chân đá Lâm Phong: “Anh còn nói, là tại ai em mới vậy hả?”

Lâm Phong sợ vợ nhỏ giận, liền dỗ dành: “Được rồi, anh xoa bóp cho em nhé.”

Di Giai cảnh cáo: “Anh làm cho đàng hoàng vào, không được lợi dụng sờ mó.” Lần nào cũng vậy, cứ hễ anh bảo xoa bóp cho cô, thì thể nào cô cũng bị anh chiếm tiện nghi thêm.

Lâm Phong cố nén cười, thành thành thật thật xoa bóp cho Di Giai.

Hai người nghỉ ngơi một lát thì ra ngoài ăn sáng. Ở bên này, buổi sáng thường là đồ ăn nhanh, không phải cả một bàn đồ ăn nhiều món như ở nhà.

Ăn xong, Lâm Phong đưa Di Giai theo đến nơi làm việc vì sợ một mình cô ở nhà sẽ buồn.

Trong lúc anh họp hội, thì cô đi loang quanh khắp nơi để tham quan chỗ làm việc bên Mỹ của anh như thế nào.

Khu này cũng khá rộng, được xây dựng theo kiến trúc rất hiện đại.

Di Giai mỗi một ngóc ngách đều nhìn ngắm kỹ, vì đây là cơ nghiệp mà bạn trai nhà cô đã vất vả lập nên.

Đi một lúc mỏi chân, cô liền tìm một nơi để ngồi nghỉ.

Lâm Phong cùng một số đối tác đã bàn xong việc, anh liền tiễn họ xuống tới sảnh.

Nhìn thấy cô đang ngồi vừa xem điện thoại vừa cười ở ngoài khuôn viên, anh không nhịn được mà nở nụ cười.

Các đối tác rất kinh ngạc khi nhìn thấy một Lâm Phong trên thương trường vô cùng lạnh lùng, lại có thể nở một nụ cười ấm áp như vậy, chăm chú nhìn theo hướng mắt của anh.

Cuối cùng, phát hiện Lâm tổng nhà ta lại vì một cô gái mà ôn nhu như nước, liền vô cùng tò mò: “Cô gái xinh đẹp đó là ai vậy?”



Lâm Phong rất nhanh chóng: “Vợ sắp cưới của tôi.”

Tất cả đối tác đều hào hứng: “Có thể giới thiệu qua cô ấy với chúng tôi không?”

Lâm Phong gật đầu: “Được, các vị chờ một chút.” Nói rồi, anh đích thân đi đến tận nơi Di Giai ngồi để gọi cô.

Di Giai nhìn về phía các vị đối tác đằng kia, có hơi ngượng ngùng, nhưng vì giữ mặt mũi của anh, cô lập tức lấy lại sự bình tĩnh, tự tin sải bước cùng anh đi về phía đó.

“Xin chào các vị. Tôi là Cố Di Giai. Rất vui được gặp các vị.” Di Giai lịch sự chào hỏi.

“Thật vinh dự cho chúng tôi khi được gặp vợ sắp cưới của Lâm tổng đây.”

Vợ sắp cưới? Di Giai ngơ ngác nhìn Lâm Phong. Anh vòng tay ôm chặt cô vào lòng: “Khi nào chúng tôi cưới, nhất định không quên phần các vị.”

Di Giai có hơi bất ngờ, nhưng vẫn phối hợp cùng với Lâm Phong, nở nụ cười.

Đến khi chỉ còn lại hai người bọn cô, cô mới hỏi: “Vợ sắp cưới? Em là vợ sắp cưới của anh khi nào?”

Lâm Phong rất nghiêm túc: “Bây giờ anh cầu hôn em đây. Lấy anh nhé?”

Di Giai có hơi giật mình, nhưng tỏ vẻ không hài lòng: “Có ai cầu hôn như anh sao?” Hoa đâu, nhẫn đâu? Còn cả nghi thức quỳ một chân nữa đâu? Thật là sơ sài quá đi!

Lâm Phong nén cười, thật ra anh chỉ thử thăm dò phản ứng của cô thôi, chứ đương nhiên cầu hôn thì phải làm cho đàng hoàng, sao có thể chỉ nói mấy câu thế này.

Có điều, anh vẫn tiếp tục giả vờ: “Em chê anh chưa đủ thành ý hả? Vậy ý em là nếu anh cầu hôn em đường hoàng, em sẽ đồng ý?”

Di Giai xấu hổ, nhưng vẫn mạnh miệng: “Đừng hòng bẫy em, ai thèm đồng ý với anh.”

Lâm Phong từng bước từng bước áp sát Di Giai: “Em không đồng ý? Anh lập tức hôn em ở nơi này.”

Di Giai nhìn xung quanh, có rất nhiều người qua lại, cô lấy tay che miệng: “Anh thế này là bức hôn.”

“Mặc kệ, em dám không đồng ý?”

“Hừ em không đấy.”

“Vậy xem ra em muốn anh hôn em ngay tại đây.” Lâm Phong vừa nói vừa cúi người, điệu bộ chính là nếu cô không chịu nói đồng ý, anh sẽ lập tức cưỡng hôn.

Di Giai bị dồn ép, sợ anh sẽ dày mặt làm thật liền chiều theo ý anh: “Em… em sẽ đồng ý mà…”, không quên mắng: “Anh xấu xa… Có ai lại ép gả người ta như vậy không…?”

Lâm Phong cười đắc ý: “Xấu xa nhưng có vợ là được.”