Thập Niên 60 Mang Theo Không Gian Làm Thanh Niên Trí Thức

Chương 2: 2




Hơn nữa nhà cũ cũng sắp phá bỏ di dời, sớm đã là cảnh còn người mất, sau này trở về cũng có hạn.

Dù sao dì út đã có gia đình của mình, tuy dì út và dượng út đối xử với cô rất tốt, cô cũng không thể luôn quấy rầy cuộc sống của bọn họ.

Dì út trực tiếp dẫn cô đến chỗ phá bỏ di dời, bạn học của dì út làm việc ở đây, cho nên rất nhanh đã làm xong.

Từ Ninh nói với dì út muốn đi xem nhà cũ, dì út muốn lái xe đưa cô đi, Từ Ninh nghĩ đến đó phải mất một lúc, nên bảo dì út về nhà trước.

Đi vào tiểu khu phần lớn hộ gia đình đã dọn đi, chỉ còn lại một phần nhỏ cũng đang dọn.

Trong tiểu khu lộn xộn, Từ Ninh đi đến tầng ba đẩy cửa ra nhìn nơi mình từng ở mười mấy năm, trong phòng đã được dì út thu dọn gần như sạch sẽ, chỉ có mấy thứ đặt ở bên trong chưa dọn đi.


Từ Ninh mở cửa phòng nhỏ bên phải, giường nhỏ của cô, bàn làm việc đều còn đó, sách và quần áo phía trên đã được dì út thu dọn mang về.

Lại mở phòng ông bà ngoại ra, bên trong ngoại trừ giường và tủ quần áo ra cũng được thu dọn sạch sẽ.

Từ Ninh đi một vòng trong nhà, hồi ức lại quãng thời gian vui sướng khi ở cùng ông bà ngoại, bất tri bất giác lệ rơi đầy mặt.

Tiếng chuông di động vang lên kéo Từ Ninh ra khỏi hồi ức, là dì út gọi điện bảo cô về ăn cơm.

Từ Ninh lại quay đầu nhìn thoáng qua, đóng cửa lại khóa lại, giống như mỗi lần cô ra cửa trước đây, tay nắm chặt lấy chìa khóa bằng đồng thau có cảm giác niên đại vội vàng xuống lầu.

Khi đi đến chỗ cầu thang không biết đá trúng thứ gì, Từ Ninh bị vấp ngã về phía trước, hai đầu gối quỳ xuống đất, hai tay cọ qua mặt đất xi măng, đôi tay chảy máu khiến chìa khóa bằng đồng thau trong tay cô đột nhiên biến mất.

Cả người Từ Ninh ngây ngốc, chớp mắt, trợn to mắt nhìn chằm chằm tay cô, không có, không có thứ gì cả.

Lúc này tiếng chuông di động lại vang lên, dọa cô sợ tới mức bật dậy, nắm lấy di động chạy ra ngoài tiểu khu.

Mãi đến khi thấy hộ gia đình còn chưa dọn đi mới dừng lại, lúc này mới nghe điện thoại vẫn đang vang lên.

Là dì út gọi tới, dì út nói qua đón cô, xe ở cửa tiểu khu.

Đi ra khỏi tiểu khu, cô thấy được xe của dì út đỗ ở đường cái đối diện.

Dì út nhìn dáng vẻ chật vật của cô, vội hỏi bị làm sao?Từ Ninh nói: “Không sao ạ, khi xuống lầu không cần thận bị ngã một cái.


”Mãi đến khi ngồi trên xe lửa về trường học, Từ Ninh còn cảm thấy rất khó tin, vậy mà chìa khóa biến mất.

Từ Ninh về trường một tháng, dì út gọi điện thoại nói đã chuyển khoản khoản tiền kia, bảo cô đến ngân hàng tra xem đã nhận được chưa?Còn nói cho cô biết khu phố cũ đó đã phá hủy toàn bộ.

Buổi tối nằm trên giường trong ký túc xá, Từ Ninh còn đang suy nghĩ cuộc gọi mà dì út mới gọi tới.

Khu phố cũ bị hủy, nhà của cô và ông bà ngoại trước đây đã không còn, nước mắt đảo quanh hốc mắt, đột nhiên lại đổi chỗ, đây…Đây không phải là nhà của cô và ông bà ngoại sao?Sao cô còn ở đây?Từ Ninh đi khắp nơi trong nhà, không sai, đây là nhà cô, nhưng chuyện này là sao đây?Cô thử đi mở cửa đi ra ngoài, nhưng không mở được, cho dù kéo kiểu gì cửa đều không nhúc nhích.

Cô lại đi mở cửa sổ, cũng không đẩy nổi, cô có thể tùy ý đi lại trong phòng, nhưng không thể ra được bên ngoài.

Vậy cô đi ra ngoài kiểu gì đây?Vừa mới có ý nghĩ này, cô lại ở trên giường của ký túc xá.

Cô thực sự sợ ngây người, cũng bất chấp đa cảm, lại thử nói nhà cũ, cảnh tượng lập tức thay đổi đến nhà cũ.

Cô ở nhà cũ vừa khóc vừa cười, có khả năng là ông trời thấy cô có chấp niệm quá sâu đối với nhà này, nên để lại nhà này cho cô.


Từ khi có không gian nhà ở này cô đều đặt đồ không dùng vào đây, đồ đặt ở bên trong như thế nào lấy ra vẫn sẽ y như thế.

Ví dụ như nước sôi bỏ vào lấy ra vẫn là nước sôi, đá bỏ vào vẫn là đá.

Nhưng mà cô có thể đi vào, thời gian đi vào đồng bộ với thời gian bên ngoài.

Cô cũng từng thử cho gà sống vào, nhưng bỏ vào thì không có phản ứng như bị định trụ, lấy ra nó vẫn sống.

Không gian nhà ở này được cô dùng rất cẩn thận, ở bên ngoài cơ bản không dùng, đặt thứ gì vào cũng là mua trở về đóng kín cửa kéo rèm mới đặt vào trong.

.