Ngày hôm sau, Tống Nghị liền đi một chuyến ra phía sau núi.
Trên núi có một con sông nhỏ, nếu may mắn có thể bắt được vài con cá nhỏ dài bằng ngón tay, rất thích hợp để nấu canh cá.
Con sông ở ngay giữa sườn núi, anh vừa đi vừa dừng nghỉ dọc đường, tiện thể bắt mấy con châu chấu trong đám cỏ, bỏ vào chiếc lồng đan bằng rơm quấn ngang hông mang về cho Tiểu Hắc và tiểu Hoàng ăn.
Thời tiết nóng nực, không ít người tụ tập bên bờ sông, cả người lớn và trẻ em đều thích đến bên bờ sông chơi đùa.
"Anh Nghị!"
Tống Nghị quay lại thì thấy đó chính là Tống Mãn Chu, hai người có chút quan hệ thân thích, từ nhỏ cũng chơi với nhau.
Tống Mãn Chu chạy tới, liếc nhìn thấy chiếc thùng trong tay Tống Nghị nói: "Anh Nghị, anh cũng đến bắt cá à?"
"Ừ." Tống Nghị nói.
Tống Mãn Chu lắc đầu, "Anh nên từ bỏ ý định này đi, nếu bắt được cá, thì những cậu bé đang trần truồng có tài bơi lội trong xã, chúng thức dậy từ lúc còn chưa bình minh đã bắt hết cá rồi."
Anh ta lại khuyên tiếp: "Những con cá còn rất nhỏ nhưng lại vô cùng tinh ranh. Em đã ngồi xổm ở đây cả ngày, mà ngay cả cái đuôi cá còn không bắt được. Thế nên Anh à, anh nên về nhà càng sớm càng tốt."
Tống Nghị cười cười nói: "Cậu coi thường anh của cậu quá, nhìn đây."
Nói xong, anh xắn tay áo đi về phía bãi cỏ gần đó, nhặt mấy đám cỏ dại có hoa màu hồng tím, đào cả rễ cây lên, sau đó đi đến bờ sông, phóng mắt nhìn xung quanh.
Con sông nhỏ này không rộng, nó khá nông, nước không quá đầu gối.
Tống Nghị tìm thấy một chỗ có nhiều cá nhỏ, chuyển đá từ trên bờ sông xuống rồi bao vây chỗ đó lại.
Tống Mãn Chu cũng ấp úng đi theo sau: "Anh, anh đây là định làm gì. Lấy đá vây quanh thì có ích gì, còn không bằng anh ném một tảng đá xuống, xem có thể nện vào đầu con cá nào làm nó choáng váng không."
Tống Nghị xua tay, không trả lời.
Thay vào đó, anh nhặt một hòn đá bên bờ sông, giã nát đám cỏ dại có hoa màu hồng tím, giã cho đến khi ra nước. Trong khi giã, anh lại cho bỏ thêm thân và rễ cây vào cùng đem giã nát, rồi bỏ vào một thùng đã chứa đầy nước sông.
Ngâm thân và rễ cây có màu nâu trong thùng có chứa nước sông, rất nhanh nước đã chuyển qua màu đục, chờ đến khi cả xô nước chuyển sang màu trắng, Tống Nghị đổ tất cả số nước trong xô vào chỗ vừa lấy đá vây lại.
Chỉ chốc lát, những con cá nhỏ liền nhao nhao nổi lên trên mặt nước.
Việc này làm Tống Mãn Chu trợn mắt há mồm, dựng đứng ngón tay cái: "Làm thế này được a, anh giỏi quá."
Khen ngợi xong, anh ta nhìn mấy con cá nhỏ bụng trắng muốt nổi trên mặt nước, do dự nói: "Anh ơi, đây là loại cỏ gì vậy. Nó có độc không. Nếu có độc thì ăn được không?"
Tống Nghị cúi xuống nhặt những con cá đang trôi nổi vào trong thùng, vừa trả lời: "Đây là Cây Búp Lệ. Cá uống nước có pha nước cây này sẽ như say rượu. chờ đến khi hết rượu, nó sẽ tỉnh dậy."
(Cây Búp Lệ hay còn gọi là cây Bọ chó)
Cây Búp Lệ
Quả nhiên, con cá nhỏ bụng trắng vừa lật qua đã vẫy đuôi và lấy lại sức sống ngay khi được thả vào thùng chứa đầy nước sông trong vắt.
Trong mắt Tống Mãn Chu lóe lên một tia sáng, anh ta lại gần đến bên cạnh Tống Nghị mỉm cười nói: "Anh ơi, anh có thể chỉ cho em biết cây Búp Lệ là cây nào không?"
Tống Nghị mỉm cười nhìn hắn từ trên xuống dưới đánh giá, "Muốn học?"
"Đương nhiên." Tống Mãn Chu không chút nghĩ ngợi đáp.
Tống Nghị vừa rồi làm động tác quá nhanh, lúc đó anh ta cũng không thực sự tin Tống Nghị có thể bắt được cá, nên không nhìn kỹ anh đào loại cây nào, anh chỉ nhớ mang mang cái cây đó mọc ra những bông hoa nhỏ màu tím.
Nhưng bây giờ nhìn lại, trên bãi cỏ mọc rất nhiều loại hoa dại đủ màu sắc, mà anh cũng không thể thử từng loại cây một, nếu làm vậy thì phải đợi đến ngày tháng năm nào mới học trộm được cách làm. Thế nên anh ta chỉ có thể hỏi Tống Nghị phương pháp dạy cho anh ta.
Tống Nghị suy nghĩ một chút, "Như vậy, mỗi tuần cậu đến gặp tôi một lần, tôi sẽ chuẩn bị nước làm say cá sẵn, cậu sẽ chịu trách nhiệm bắt cá ở sông. Cá bắt được chúng ta chia ba bảy, tôi bảy phần, cậu ba phần."
Tống Mãn Chu nói: "Anh ơi, hay là chia năm năm đi, hắc hắc hắc."
Cá đã bắt được, Tống Nghị đứng dậy, cười như không cười nói: "Thôi quên đi, cùng lắm tôi vất vả hơn chút, chịu khó đi thêm lần nữa. Như thế cũng tốt, cá bắt được cũng không cần phải cùng người khác phân chia."
Nói xong, anh chuẩn bị rời đi.
"Đừng, đừng, đừng." Tống Mãn Chu nhanh chóng ngăn anh lại, dậm chân, căn răng nói: "Được rồi, chia ba bảy thì chia ba bảy."
Tống Nghị thấy anh ta đồng ý, lúc này mới hài lòng dừng lại, lấy vài con cá nhỏ trong xô ném vào thùng nước của anh ta: "Anh sẽ không bạc đãi cậu, cầm mấy con cá này về nấu canh."
"Anh..." Tống Mãn Chu nhìn con cá trong thùng, cảm thấy muốn khóc.
Đây là lần đầu tiên anh ta bắc được cá, bất quá thịt muỗi cũng là thịt, đừng nhìn mấy con cá này tuy nhỏ, nhưng tiết kiệm một chút cũng có thể ăn được mấy bữa.
Anh ta ở trên bờ sông cả ngày cũng không bắt được con cá nào, thế nên chỉ cần hợp tác với Tống Nghị tốt xấu gì cũng có cá để ăn.
Nghĩ như vậy, Tống Mãn Chu không còn bất mãn nữa.
Tống Nghị bên này cũng có tính toán, có sức lực của Tống Mãn Chu, anh không cần phải tự mình bắt cá, giờ anh chỉ cần phụ trách làm hỗn hợp nước cây Búp Lệ là được.
Con cá nhỏ có thể dùng để nấu canh cho Kiều Kiều, còn dư lại có thể đem lên huyện thành bán, đến lúc về sẽ có tiền mua xương lợn.
Chờ đến khi Tống Nghị trở về nhà, Thẩm Kiều Kiều nhìn thấy một thùng đầy cá nhỏ, kinh ngạc nói: "Anh bắt ở đâu được nhiều cá vậy."
Tống Nghị đắc ý nói: "Anh ra bờ sông bắt."
Vừa nói, anh vừa bỏ hết số cá nhỏ trong xô vào chum nước: "Cá nhiều lắm, ăn một bữa không hết được, cứ giữ lại nuôi, lúc nào muốn ăn lại vớt ra làm thịt."
Nghĩ đến mùi vị thơm ngon của canh cá, Thẩm Kiều Kiều không khỏi thúc giục: "Nhanh lên, em đói, em muốn ăn canh cá và cá rán."
"Được, theo ý em."
Tống Nghị chân tay lanh lẹ dùng dao mổ lấy nội tạng của con cá nhỏ ra, cho vào chảo rán, sau đó đổ thêm nước vào nấu canh.
Mấy con cá còn lại ướp một ít muối rồi rán cho đến khi vàng cả hai mặt.
Buổi tối, trên bàn ăn có một bát canh cá trắng sữa và một đĩa cá rán thơm ngon.
Tống Nghị múc một bát lớn canh cá cho Thẩm Kiều Kiều, Thẩm Kiều Kiều cầm thìa uống một ngụm, hương vị cực kỳ thơm ngon: "Con cá này thơm quá, nếu trong bể có nhiều cá thì đem ươp muối rồi phơi khô, ăn cá khô muối cũng rất ngon."
"Được, lần sau anh đi huyện thành sẽ mang về một túi muối." Tống Nghị một bên đáp, một bên dùng đũa cẩn thận gỡ xương cá, sau đó mới cho vào bát Thẩm Kiều Kiều.
"Anh cũng ăn đi, đừng có chỉ để ý đến em, anh còn chưa ăn được mấy miếng." Thẩm Kiêu Kiều nói.
"Anh biết, đúng là anh nên ăn nhiều một chút." Tống Nghị và hai ba miếng đã hết bát cơm, anh lại tiếp tục gỡ xương cá cho Thẩm Kiều Kiều.
Ăn uống no đủ, Tống Nghị thu dọn bát đĩa, từ trong chum nước lấy ra nửa xô cá nhỏ: "Anh mang ít cá sang cho bác trai và bác gái."
"Biết rồi." Thẩm Kiều Kiều đáp: "Về sớm một chút."
Tống Nghị cầm cá đến nhà Tống Đại Sơn: "Bác trai, bác gái, cháu cầm ít cá sang cho hai người ăn."
Tống Thúy Hoa từ trong phòng đi ra, liếc nhìn thùng nước, "Bắt ở đâu được nhiều cá như vậy?"
"À, cháu bắt ở con sông nhỏ phía sau núi." Tống Nghị đáp: "Không nói chuyện này nữa. Bác đem cá cất đi, cháu về nhà trước đây."
Tống Thúy Hoa không chịu nhận, bà xem xét có lẽ đây là bắt cá cho Thẩm Kiều Kiều liền nói: "Giữ cá để cho Kiều Kiều ăn."
Tống Nghị xua tay: "Trong nhà vẫn còn, bác gái cứ cầm đi." Nói xong, anh để cái xô nhỏ ở lại rồi xoay người đi về.
Tống Thúy Hoa cầm xô lên, muốn đuổi theo, lại bị Tống Đại Sơn ngăn lại: "Được rồi, giữ lại đi."
Ông chạy lại ngăn Tống Nghị, "Đừng đi nhanh như vậy, ta có chuyện muốn hỏi cháu."
Tống Nghị dừng bước nói: "Có chuyện gì vậy bác?"
Thời điểm Tống Nghị đến, Tống Đại Sơn đang xem sổ chấm công điểm, ông càng xem càng cảm thấy có gì đó không đúng.