Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 19





Núi nam có con chimNúi bắc giăng lưới bắt.Chim mặc sức bay cao,Lưới kia đành quăng vất.Vua Tống say mê sắc đẹp của nàng, theo đuổi không thôi.

Liền sai người đến tận nhà Hàn, cướp lấy người đẹp.

Hàn thấy vợ bị bắt đưa lên xe đi, lòng đau như dao cắt.

Biết không phương giải cứu, kiếp này khó hợp, đau đớn quá mà tự tử.Vua Tống đem Tức Thị lên đài Thanh Lăng, cưỡng bách, bảo nàng:– Ta đây là vua một nước, có đủ uy quyền sinh sát trong tay.


Muốn phúc, ta cho phúc.

Muốn họa, ta cho họa.

Huống hồ chồng nàng đã chết, nàng còn ở với ai.

Không bằng đi theo ta, cùng tay bắt mặt kề thì sẽ được phong hoàng hậu.Tức Thị nổi giận làm thơ tỏ ý mình:Chim có trống mái,Chẳng theo phượng hoàng.Thiếp là thứ dân,Chẳng thích Tống Vương.Vua Tống tức quá, bảo:– Nàng đến đây rồi, dẫu không muốn thờ ta cũng không thể được.Tức Thị thấy thế liền nói:– Để thiếp tắm gội, thay áo, lạy linh hồn chồng cũ rồi sẽ xin hầu đại vương.Vua Tống bằng lòng cho Tức Thị tắm gội, thay áo xong, ngửa trông lên không, chắp tay vái hai vái rồi từ trên lầu đâm đầu xuống.

Vua Tống hoảng hốt, vội níu lại nhưng không kịp, nàng đã tắt thở rồi.

Sau khi khám xét thấy trong người nàng có giấu một bức thư.

Đại ý nói: sau khi chết xin cho đem thi thể cùng chôn một mộ với chồng, dưới suối vàng sẽ đội ân sâu.Vua Tống cả giận, chôn riêng mỗi người một nơi thậm chí còn bắt buộc hai mộ phải cách xa nhau.


Được ba hôm, bỗng một đêm có giống cây Văn Tử mọc ở cạnh hai ngôi mộ.

Chỉ trong tuần nhật, cây ấy dài hơn ba thước, cành lá quấn quít lấy nhau như một.

Thỉnh thoảng có một đôi chim uyên ương đậu ở trên cành, giao đầu kêu nhau một giọng bi thương.

Người trong xóm thương xót, cho đó là oan hồn của vợ chồng Hàn Phùng hóa sinh; và gọi thứ cây ấy là “Cây tương tư”.(3)Huyệt Thái Dương là huyệt đạo khá phổ biến gần như ai cũng biết đến tên huyệt vị này.

Để xác định vị trí của Huyệt Thái Dương không hề khó.

Huyệt Thái Dương nằm ở chỗ lõm phía sau lông mày, tại đó có đường mạch xanh của Thái Dương.

Hoặc điểm giao của đoạn nối giữa đuôi mắt tầm 1 tấc và đuôi lông mày, thuộc vùng chỗ hõm sát cạnh bên ngoài ổ mắt xương gò má.Đồng cảm và thương hại là một chuyện nhưng thực tế lại là một chuyện hoàn toàn khác.


Vốn dĩ nhà mình cũng chả rộng rãi gì cho cam, thậm chí hai mẹ con cô còn phải ghé lưng trên tấm ván gỗ hằng đêm thế nên dù rất muốn cưu mang Triệu Đại Phi song Điền Tú Phương không biết phải sắp xếp chỗ ngủ cho cậu ta thế nào nữa.

Ca này khó quá, thật là lực bất tòng tâm!Điền Tú Phương đánh mắt nhìn về phía Văn Trạch Tài đang vùi đầu nhóm lửa, hồi hộp dò hỏi: “Anh đồng ý rồi à?”Vì đang ra sức thổi lửa nên Văn Trạch Tài không rảnh ngẩng đầu lên mà đáp luôn: “Nhà mình không tiện, anh sẽ tìm chỗ khác cho cậu ấy.

Con người Đại Phi nếu sửa được thì cũng không tới nỗi nào.”Mới nghe tới nửa vế đầu, Điền Tú Phương thoáng thở phào an tâm nhưng khi nghe hết cả câu cô lại cắn môi e ngại…liệu rằng trong thôn này có nhà nào chịu thu lưu một tên lưu manh đầu đường xó chợ cơ chứ?! Khả năng là khó đây!Trái ngược với vẻ lo lắng của vợ, Văn Trạch Tài cứ đủng đỉnh như không.

Sau khi ăn xong bữa trưa, anh thong thả tản bộ sang nhà Vương Thủ Nghĩa.

Nào, để xem xem bệnh nhân tĩnh dưỡng tới đâu rồi nào…Nghe tiếng gõ cửa, Vương Thủ Nghĩa lật đật bước ra coi ai.

Nhưng than ôi, vừa đẩy được một bên cánh cổng đã thấy Văn Trạch Tài đứng chần dần ngay trước mắt, tức thì khuôn mặt vốn xám ngoét vì mất máu của Vương Thủ Nghĩa thoắt cái trở nên đen kịt.Trực tiếp phớt lờ thái độ không mấy chào đón của chủ nhà, Văn Trạch Tài thản nhiên đưa mắt đánh giá đối phương một lượt rồi tủm tỉm cười nói: “Xem ra anh hồi phục cũng nhanh đấy nhỉ.”Vương Thủ Nghĩa hậm hực tính đóng sập cửa lại cho đỡ ngứa mắt, ai dè Văn Trạch Tài đã nhanh tay chặn trước một bước..