Diệp Thanh Thủy nhìn đồ ở trên tay rồi nghĩ: Có lẽ là Tạ Đình Ngọc tiện tay trả một đồng mà cô đưa cho anh. Phần nhiều hơn, coi như là cậu chủ ra tay hào phóng, thật sự là một người rất kiêu ngạo. Mặc dù cô cũng có kế hoạch muốn mua phấn hoa tuyết, nhưng dưới ánh mắt của bọn họ còn chưa phải là vật phẩm cần thiết của cô. Những thứ này, vẫn là vật về chủ cũ.
Cô không phải ham món lợi nhỏ chiếm tiện nghi của người khác.
Sau khi Diệp Thanh Thủy mua được bột nở, hơn nữa đã đi thăm dò "Chợ đen" ở trong huyện. Cái được gọi là chợ đen, cũng chính là nơi người dân lén lút mua bán giao dịch. Vào những năm bảy mươi vẫn là kinh tế có kế hoạch, lương thực và tất cả các nguyên liệu cần thiết khác được nhà nước cung cấp và mua bán một cách thống nhất. Dưới tình huống cung cấp không theo kịp nhu cầu, chợ đen ra đời thỏa mãn sự trông chờ của nhân dân.
Diệp Thanh Thủy xách một túi lương thực, vừa vào chợ đen đã bị người khác nhìn chằm chằm.
"Em gái, lương thực trên tay em có bán không?"
Diệp Thanh Thủy lắc đầu, bán bột mì không đáng được mấy đồng, cô định làm bột mì thành bánh ngọt cầm ra ngoài bán, như vậy là có lợi nhất. Diệp Thanh Thủy đi dạo một vòng trong chợ đen thì phát hiện cũng không có ai bán đồ ăn nóng hổi có sẵn.
Nhưng thu hoạch được rất nhiều, cô vét được ở chợ đen một số đồ gia vị để nấu ăn. Diệp Thanh Thủy đi dạo tất cả các ngõ hẻm, đi ra ngoài ngước mắt nhìn, tiệm cơm nhà nước nằm ngay ở giao lộ phía trước cách đó không xa.
Diệp Thanh Thủy nhìn tiệm cơm nhà nước, than thở "Thì ra là như vậy ". Thảo nào việc buôn bán thức ăn của chợ đen khá ảm đạm gần như không có gì, cô ngửi thấy mùi thơm của thức ăn thoang thoảng ở trên đường. Bụng cô đã rất lâu không thấy mỡ, cũng không nhịn được dâng lên sự chua xót.
Cô cầm tiền trong túi, can đảm bước vào tiệm cơm nhà nước đi dạo một vòng.
Cô nhìn lướt qua bảng giá của tiệm cơm nhà nước được viết bằng phấn trên bảng đen, một tô mì súp chay một hào năm, ba lạng hai phiếu lương thực, một tô bún thịt ba hào, một phần tư phiếu lương thực; Bánh bao nhân thịt một hào, một phần tư phiếu lương thực...
Còn rất nhiều loại, Diệp Thanh Thủy không nỡ tiêu tiền ăn cơm ở tiệm cơm nhà nước.
Cô nhìn xuyên qua cửa kính của cửa sổ, nhìn đầu bếp thả dao ở bên trong, cô không nhịn được mắc phải bệnh nghề nghiệp: Độ dày của cắt thịt không đều, độ lửa trộn xào không đều, có khi bún không chín, có khi lại chín nhừ, đồ gia vị để nấu ăn cũng đều là dầu muối tương giấm thường gặp mà thôi, so với trình độ khéo léo tinh tế lại chú trọng và hoa văn đa dạng của các thế hệ sau, thì những năm nay kỹ thuật nấu ăn của người dân vô cùng giản dị lại thô sơ.
Diệp Thanh Thủy đã có kinh nghiệm làm đầu bếp mấy chục năm, chỉ lướt mắt nhìn bề mặt thức ăn được bưng ra, trong lòng cô đã chắc chắn được mấy phần. Nhân viên phục vụ của tiệm cơm nhà nước thấy cô nhóc vô cùng chăm chú, cũng không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào đầu bếp đang nấu ăn, trên mặt tràn đầy sự hâm mộ khát khao. Lại nhìn bộ quần áo rách nát với những miếng vá trên người cô, nên gây khó dễ cho rằng cô không có tiền để ăn cơm, ghét bỏ đuổi cô ra ngoài.
"Không ăn cơm, thì đừng vào quấy rầy khách!"
Diệp Thanh Thủy bị đẩy ra ngoài, hoàn toàn không để ý đến sự khinh thường của đối phương, trong lòng tràn đầy vui vẻ ôm lấy bột mì của cô trở về quê hương.