Sao nói rửa là rửa?Nhưng mà mùi hương bay khắp phòng này thật là mê người, khiến bà nuốt nước miếng vài lần.Không chỉ có mẹ Lạc trong phòng bếp nghĩ vậy, mấy người mẹ Triệu cũng ngửi được mùi, nếu không phải sợ Lạc Khả Khả không vui bọn họ cũng muốn chạy vào xem thử đang nấu gì mà thần kì thế, sao lại thơm như vậy?Chỉ ngửi mùi thôi đã khiến bọn họ đói đến mức bụng kêu không ngừng.Mùi không chỉ bay khắp phòng, người đi ngang qua nhà họ Lạc cũng không nhịn được mà dừng chân lại, thơm thật sự.
Nhà họ Lạc chuyển đến cũng một thời gian rồi, sao đột nhiên lại có mùi thơm như vậy bay ra?Người đang cầm bát cơm chiều cũng cảm thấy trong miệng nhạt nhẽo, đồ ăn trong bát lạnh nhạt vô vị, vội vã hít mấy ngụm khí, ngửi được mùi thơm lại không được ăn, cảm giác rất thống khổ.Mạnh mẽ hít mấy ngụm khí, hận không thể đến gõ cửa nhà họ Lạc xem thử đang nấu món gì mà thơm như vậy."Mẹ, sao cha chưa về?" Cho dù đi làm thì cũng nên về rồi nhỉ? Hơn sáu giờ rồi.Mẹ Lạc thở dài: "Chắc sắp về rồi."Lạc Khả Khả nhìn thấy bộ dạng này của mẹ Lạc, đoán được công việc của cha Lạc không tốt, "Mẹ, cha không làm ở công xưởng nữa thì giờ đang làm ở đâu?"Mẹ Lạc muốn nói lại thôi, lo lắng nói ra sẽ làm con gái tức giận.Lạc Khả Khả: "..."Cô chưa thấy qua nhà nào sợ con gái như vậy, phải nói là thương con gái, trước kia cha mẹ cũng thương cô, nhưng cũng có giới hạn, ít nhất cho tới bây giờ cô không làm cho cha mẹ quá thất vọng.Biểu tình của cô khiến mẹ Lạc hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Con gái, không phải mẹ không nói, chỉ là mẹ không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của con.”Con gái khó khăn lắm mới trở về, bà muốn người một nhà vui vẻ ngồi lại với nhau, không muốn phá hư bầu không khí như vậy.
Con gái lâu rồi chưa dịu dàng với bà như vậy, không chỉ mang đứa mấy đứa nhỏ về nhà còn mang theo bà sui gia.Bà vui đến không biết phải làm sao, nếu cha mấy đứa nhỏ biết chắc chắn cũng sẽ vui vẻ giống bà.
Dương Dương từ lúc thấy chị gái về trên mặt không ngớt ý cười."Con cũng không muốn miễn cưỡng mẹ.
Tục ngữ nói rất đúng, con gái lớn gả ra ngoài như bát nước hắt đi, con ấy à…”"Khả nhi, mẹ không có ý đó.
Phải, cha con giúp người ta đổ hương đêm(*).” Mẹ Lạc cắt ngang lời nói của Lạc Khả Khả, sốt ruột giải thích, nói xong bụm mặt ngồi xuống, bả vai run lên từng hồi.Dù bà không phát ra âm thanh, Lạc Khả Khả cũng biết bà đang khóc.Lạc Khả Khả nghĩ tới vô số khả năng, nhưng không nghĩ đến cha Lạc lại giúp người ta đổ hương đêm.
Nếu cô nhớ không lầm, cha Lạc năm nay mới hơn bốn mươi hơn tuổi, cho dù là không làm ở công trường, tìm một công việc tạm thời chắc không khó.Mặc kệ là nguyên chủ hay Lạc Khả Khả đều nghĩ như vậy, không ngờ rằng đáp án nghe được so với dự đoán của cô còn kém xa.Nghĩ tới sự trả giá của người nhà cho nguyên chủ, khóe mắt Lạc Khả Khả rưng rưng.
Người nhà tốt như vậy mà nguyên chủ không biết quý trọng, bây giờ Lạc Khả Khả đến đây, cô sẽ bảo vệ người nhà này thật tốt.Hiếu thuận với họ như cha mẹ ruột của mình.“Mẹ, đổ hương đêm thì sao? Đây cũng là công việc chân chính, không trộm không cắp, có gì mà không thể nói chứ? Mẹ lại còn làm quá lên, có phải hay không ghét bỏ công việc kiếm sống này của cha?"“Làm sao mà như vậy được? Mặc kệ cha con làm công việc gì, ở trong lòng mẹ đều là tốt nhất.” Trong tình thế cấp bách mẹ Lạc bất ngờ thốt ra lời trong lòng.(*) đổ hương đêm: là cách nói lịch sự, nói tránh của công việc đổ bô, đổ sh*t, nước tiểu.