[Thập Niên 70] Mẹ Kế Đoàn Sủng Tiểu Nhãi Con

Chương 13



Nghe thấy sự nghi ngờ của cụ ông, có người biết rõ sự tình từ trong hàng lọt thỏm ra ngoài, tuyên truyền cho những người vẫn chưa biết đang xảy ra chuyện gì.

Cụ ông nghe thấy thì nhíu chặt mày, bắt đầu nổi giận.

Cụ ném lưỡi hái, không thu lúa mạch nữa, nổi giận đùng đùng sải bước đuổi lên trước hàng: “Thằng nhóc Nhị Ma Tử dám trộm lương thực trong thôn, đây chính là đang trộm mạng sống của chúng ta, đi! Lão già tôi phải xem một cái, coi lòng dạ của kẻ tạo nghiệt này xấu xa thế nào?”

Trong thôn có không ít người cũng rối rít gia nhập hàng người giống với cụ ông, kết quả khi đến nhà Nhị Ma Tử, số người vây xem đã tăng lên gấp đôi.

Tiểu Tại Tại tay trái nắm tay anh cả, tay phải nắm tay anh hai, bên cạnh còn có anh ba đi theo, được mấy anh trai nghiêm ngặt bảo vệ, đứng ở gần trước đám đông.

Đây vốn là địa điểm tốt nhất để xem kịch nhưng cô bé rũ mắt xuống không dám nhấc lên.

Quá nhiều người, tâm tư trên từng khuôn mặt càng hiện lên nhiều hơn.

Mẹ nói, cô bé còn quá nhỏ, thời điểm đối diện với nhiều khuôn mặt người sẽ không phân biệt được, cũng không thể lơ là chúng được, sẽ dễ bị nhức đầu.

Không nhìn thấy cũng không sao, cô bé vẫn còn có lỗ tai.

Tiểu Tại Tại dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng tin tức, rất nhanh liền nghe thấy người trong thôn lục soát được một túi lương thực từ trong nhà Nhị Ma Tử, trong chốc lát, chứng cớ đã được xác thực, anh ta cũng không còn nói được mấy lời gian dối để chống chế nữa.

Biết mình toi rồi, Nhị Ma Tử tái mặt quỳ bệch ra đất, khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, không ngừng dập đầu cầu xin với mọi người xung quanh.

“Tôi sai rồi, tôi sai thật rồi, tôi không nên bị quỷ ám đi trộm lương thực của tất cả mọi người, sau này tôi không dám nữa, van xin mọi người cho tôi thêm một cơ hội nữa, bí thư, trưởng thôn, cầu xin mấy người, chẳng qua là tôi đói quá, đói đến mức không chịu nổi mà nảy sinh lòng xằng bậy. Tôi có thể chuộc tội, mặc cho mấy người xử tôi thế nào cũng được, chỉ cần không đưa tôi đến chỗ đó, tha thứ cho tôi lần này, nể mặt mọi người đều là người đồng hương, tôi sai rồi, van xin mấy người...”

Không trách nổi sao Nhị Ma Tử lại sợ hãi đến vậy.

Hành động của anh ta, nói nhẹ là ăn trộm lương thực, còn nói nặng chính là xâm phạm vào tài sản tập thể, cắt đuôi chủ nghĩa xã hội.

Đây là vấn đề tác phong nhân phẩm, là phạm tội, phải bị nhốt vào tù, nghiêm trọng hơn có thể sẽ ăn súng mộc thương.

Nhớ đến chuyện mà anh ta nghe được trước kia.

Có hai người đói không chịu nổi, bíu vào xe vận chuyển lương thực để ăn vài nhúm gạo sống liền bị kéo đi bắn chết, cả người Nhị Ma Tử run lên, sợ đến nỗi suýt chút nữa không kìm được.

Anh ta mới khoảng hai mươi, vẫn chưa lấy vợ, thật sự không muốn chết đâu!

“Bí thư, ngài thấy nên xử lý chuyện này ra sao?”

Trông thấy bộ dạng thảm hại của Nhị Ma Tử, có người không nhịn được có hơi mềm lòng, nhưng trộm lương thực là chuyện lớn, lại không muốn bỏ qua cho anh ta đơn giản như vậy được, chỉ có thể khó xử nhìn về người chủ sự trong thôn.

“Trước hết hãy trói Nhị Ma Tử lại, đợi chúng tôi thương lượng một chút rồi tính tiếp.”

Nhóm cán bộ thôn tụ họp lại bàn bạc các biện pháp xử phạt Nhị Ma Tử.

Tất cả mọi người đều yên tĩnh chờ đợi kết quả, không ai phát hiện ra Tiểu Tại Tại đang lén đưa mắt lên rồi lại nhanh chóng hạ xuống, mím môi.

Cô bé đã biết kết quả.

Không tốt cũng không xấu.

Thật ra việc xử lý chuyện này được quyết định bởi thái độ của nhóm cán bộ thôn, muốn làm lớn chuyện trừng trị nghiêm khắc thì dứt khoát trói người lại, dù đưa cho Cục Cảnh sát hay Uỷ ban Cách mạng thì kết quả Nhị Ma Tử đều không tốt lắm.

Nếu niệm tình xưa mà xử lý ổn thoả sẽ để anh ta bồi thường, xử phạt thêm chút nữa hoặc là tìm lý do đưa anh ta đi nông trường lao động để cải tạo.