Đường Hồng Mân có thể cảm giác được ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rọi vào gương mặt mình, nhưng cô chẳng buồn mở mắt ra.
Đơn giản là cả người cô đang cực kỳ đau nhức.
Nhớ lại một chút, dường như trong lần thu hoạch vụ thu khoảng ba năm trước, cô đã từng trải qua tình huống này rồi.Ông trời đúng là không chiều lòng người.
Trong khoảnh khắc ngước lên nhìn trời, ai nấy đều có cảm giác chỉ một giây tiếp theo thôi, mưa to sẽ trút xuống.Chính vì cái nguyên nhân này, khiến cho toàn đội sản xuất sợ tới mức huy động toàn bộ già trẻ lớn bé, người bệnh cũng như người lành, tất cả đều lao ra ruộng, liều mạng thu hoạch trước khi cơn mưa to kia sập xuống.Trong giây phút hoảng hốt này, cô nghe được một tiếng vang ngoài cửa sổ.“Trời, chị Đường, sớm như vậy mà chị đã mua đồ ăn trở lại rồi? Ồ, nhìn cải trắng tươi ngon chưa này, bao nhiêu tiền một cân thế?”“Lúc hơn bốn giờ sáng dân trồng rau mới hái đó, sao không tươi ngon chứ? Cũng may tôi đến sớm, bằng không chưa chắc đã mua được.
Nếu cô muốn mua, buổi sáng ngày mai tôi gọi cô, hai chúng ta cùng đi!”Thanh âm nói chuyện bên ngoài, dễ dàng xuyên qua lớp cách âm mỏng manh bên ngoài cửa sổ, rõ mồn một truyền vào tai Đường Hồng Mân.
Khiến cho cô đột nhiên mở to mắt.
Thế nhưng, lọt vào trong tầm mắt của cô lại không phải những thanh gỗ mộc xếp hàng ngang quen thuộc nữa, mà là trần nhà hơi có chút ố vàng.Nửa giây sau, cô mới chống thân thể ngồi dậy, nhìn thoáng qua xung quanh, đầu óc hỗn độn cũng dần dần thanh tỉnh lại.Ngày hôm qua cô vừa kết hôn.
Người mà cô gả, thực sự khiến những cô gái khác trong đội sản xuất hâm mộ, bởi vì hắn chính là một thanh niên có công tác chính thức trên thành phố.Mà nơi này, từ nay về sau sẽ là nhà của cô.Cứ như vậy cô rời khỏi căn nhà mình từng sống mười tám năm.
Tuy tính tình của cô xưa nay đều thoải mái, nhưng lúc này cũng cảm thấy một chút bất an, thậm chí trong đầu cô còn không ngừng nhớ lại những chuyện mình từng làm trong khoảng thời gian trước đây.Cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mặt trời buổi sớm, sáng ngời mà không chói mắt.
Thời điểm này, chắc hẳn toàn đội sản xuất đều đã bận rộn ra đồng.Bên trong nhà bếp từ sớm đã náo nhiệt lên, những đứa nhỏ choai choai cũng chuẩn bị tới trường học công xã, những thanh niên vội vàng ăn xong bữa cơm sau đó lập tức đi làm kiếm công điểm, ngay cả những người lớn tuổi cũng sẽ lên núi nhặt chút cành khô, lấy xác măng về nhà làm củi thiêu.Ngay cả Đường Hồng Mân cô nữa, cô cũng có công việc của mình.
Sau khi cả nhà rời khỏi, cô sẽ dọn dẹp bàn ăn thật sạch sẽ, đem chén đũa bẩn thả vào cái chậu gỗ, múc nước rửa chén.
Chờ sau khi úp chén đũa cẩn thận, cô sẽ đem gà thả ra, cho chúng nó tìm thức ăn trong sân.
Cũng bởi thời buổi này, lương thực quá quý giá, ngay cả con người cũng thường xuyên đói bụng, dù muốn cũng chẳng có dư thừa để cho chúng nó ăn.So sánh với những cô gái cùng tuổi khác ở đội sản xuất, không còn nghi ngờ gì nữa, Đường Hồng Mân chính là một người may mắn.
Đặc biệt bởi vì cô có hai cậu em trai sàn sàn tuổi, lúc trước cả ba người vẫn cùng nhau đi học, tốt nghiệp tiểu học rồi lại tới cấp hai.Sau khi cô tốt nghiệp cấp hai, mới về nhà giúp đỡ làm việc.
Cho dù phải về nhà giúp đỡ làm việc, nhưng trên thực tế cô cũng rất ít phải ra đồng, hơn phân nửa thời gian đều ở trong nhà làm chút việc thủ công đơn giản nhẹ nhàng……Đường Hồng Mân vừa chìm trong kỳ ức, vừa mặc quần áo giày vớ vào.
Kỳ thật cô vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn, có cảm giác đầu óc mình vẫn là một mảnh mờ mịt.
Bất đắc dĩ, cô đưa tay lên dùng lòng bàn tay thoáng day day huyệt Thái Dương.
Một chốc lát sau, cô mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.Thật sự không phải cô đang cố ý kéo dài thời gian.
Ngoại trừ cảm giác choáng váng một chút trong đầu, sự đau nhức trên cơ thể mới là thứ khiến cô khó chịu nhất.
Nhưng nhớ tới nguyên nhân đau nhức, cô lại ngượng ngùng không dám nghĩ tới, cô chỉ có thể cố gắng hết sức giảm tần suất hành động, làm như vậy sẽ bớt khó chịu hơn một chút.
Sau khi đã mặc quần áo xong xuôi, cô lại một lần cẩn thận đánh giá nổi lên tình huống xung quanh.Nhà ở không lớn, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy trong lòng thoải mái.Lớp vôi trên tường rõ ràng vừa được quét lại, nhìn trắng nõn tới mức có chút lóa mắt.
Mặt đất là nền xi măng, còn được quét rất sạch sẽ.
Lúc này cô đang ngồi trên một chiếc giường đôi, một bên đầu giường bày ra cái tủ quần áo, bên còn lại là một cái kệ cao khoảng nửa thân người, đồ vật trong phòng không nhiều lắm, nhưng từ nguyên liệu có thể nhìn ra, những món đồ này dù cũ nhưng vẫn dùng tốt.“Hồng Mân ơi! Con đã dậy chưa?”.