“Con sắp nấu xong rồi, mẹ chờ thêm một chút nữa nhé.” Mùa đông, thịt kho rất nhanh nguội.
Chờ tới khi sờ không thấy bỏng nữa, Đường Hồng Mân chia ra một nửa thịt, cất vào trong tủ bát, phần còn lại, cô lấy dao xắt thành từng miếng có độ dày vừa phải, bày lên đĩa bưng ra ngoài.Ngay cả chút nước muối trong nồi cũng vậy, cô tạm thời cất đi trước, sau này còn có thể dùng lại.Rốt cuộc cũng được ăn cơm, bất kể là Thím Đường hay là Hứa Học Quân, đều vô cùng chờ mong nhìn đĩa thịt kho trên bàn.Đường Hồng Mân vẫn có chút thấp thỏm, giấc mộng thực chất vẫn là giấc mộng, kỳ thật đây là lần đầu tiên thực sự động tay làm món kho.
Bởi vậy, cô có chút khẩn trương nhìn Hứa Học Quân và thím Đường, hai người bọn họ đang dùng đũa gắp một lát thịt đưa lên miệng.
Giây lát sau, cô nhịn không được hỏi: “Có ngon không ạ?”Vốn dĩ Hứa Học Quân đã chuẩn bị tư tưởng từ trước, cho dù mùi vị của miếng thịt này kém cỏi tới mức độ nào, thậm chí nếu không ra một chút mùi vị nào, hắn nhất định sẽ khen một câu ăn ngon.
Kết quả khi hắn bỏ miếng thịt này vào miệng, hắn đã quên mất mình đang định nói gì.Thím Đường cũng không khá hơn con trai bà bao.
Lúc trước bà còn đau lòng con dâu lãng phí hết những thứ bà ấy trân quý, chỉ là con dâu vừa bước vào cửa, bà ấy cũng không nỡ mắng câu nào.
Nhưng chờ đến khi bỏ miếng thịt kia vào miệng, bao nhiêu ý tưởng, bao nhiêu đau lòng, không biết đã bay đi đâu hết.
Hiện giờ trong đầu bà chỉ muốn buông chiếc đũa xuống mà che mặt hò hét.Phải hình dung loại cảm giác này như thế nào đây? Thịt thì vẫn là thịt, nhưng mùi vị như được bạo phát ra.
Bà cảm thấy một loại hương vị thịt nồng đậm đến cực điểm, giống như lập tức ở bùng nổ ngay trong miệng mình.
Theo bản năng, bà nhai hai miếng, sau đó, đột nhiên bà hiểu được cảm giác của con trai mình.Đã tới bước này còn nói gì được nữa? Phải ăn thôi!!"Có mùi gì thế nhỉ? Mùi này thật thơm, tỏa ra từ đâu vậy?""Hình như tỏa ra từ nhà thím Đường, bà ấy nấu món gì ở nhà mà ngon vậy?""Còn là cái gì được nữa? Là thịt đấy! Con trai bà ấy hôm nay mua một miếng thịt lợn to, nhưng mà lúc trước đến nhà họ cũng chưa từng ngửi thấy món thịt nào ngon như vậy? Mùi hương này làm người ta thèm chảy cả nước miếng.
”Những cuộc trò chuyện tương tự như vậy liên tiếp vang lên trong các hộ gia đình, đặc biệt là những hộ nhà ở lầu trên với nhà thím Đường, dù không thường xuyên mở cửa sổ vào mùa đông, nhưng mùi thịt nồng nặc vẫn có thể bay qua các khe nứt, khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy.Vốn dĩ đây chỉ là một bữa ăn, mặc dù có một vài gia đình đã ăn rồi, nhưng sau khi ngửi thấy mùi hương này, họ vẫn không thể kiềm chế nổi mà nuốt nước miếng một cách điên cuồng.
Tồi tệ nhất là đối với những ai chưa ăn trưa, không phải lễ gì trong năm, hầu hết mọi người chỉ nấu cơm và xào một ít món ăn đơn giản, kĩ hơn chút thì lấy thêm củ cải muối và rau cải muối cho đủ số lượng.
Ngửi thấy mùi thịt này, lại nhìn đồ ăn trước mặt, rõ ràng bọn họ đã đói bụng đến réo rắt, nhưng lại không thể nào ăn vào nổi.Người lớn thì chưa tính là gì, thế nhưng bọn trẻ con lại thật sự không chịu nổi, bọn nhóc trực tiếp nũng nịu, giãy nảy đòi ăn.
Vào thời buổi này huống chi nói đến ăn thịt, lương thực đều được phân phát tính theo đầu người trong hàng tháng, hầu hết bên trong đều là những nguyên liệu hoa màu, vả lại cũng không thể nào lại mặt dày không biết xấu hổ mà đi đòi thêm miếng thịt.Thế là một buổi trưa như này mà cả hộ chung cư có nhà thì vui vẻ tận hưởng, trái lại có nhà buồn đến thúi ruột, còn có nhiều đứa trẻ bị đánh vì nằng nặc đòi ăn thịt, cũng có những người đang suy nghĩ, muốn đi sang nhà thím Đường hỏi xem món thịt ấy nấu thế nào.Chẳng qua đã gần cuối tháng, hầu hết mọi người đều không có phiếu thịt trong tay, nghĩa là thím Đường đã để dành cái này từ trước đó, định khi tổ chức tiệc rượu mừng cưới sẽ dùng đến, nhưng cửa hàng bán thịt lại hết hàng vào ngày đó, thế thì không phải là đợi đến lúc này sao?Đối với những người khác, miễn là họ vẫn còn phiếu thịt trong tay, như vậy sẽ không cần lo không mua được thịt ở cửa hàng nữa, vấn đề cấp bách hiện tại là phải hỏi cho được công thức nấu món thịt ngon như nhà thím Đường..