Những người khác dù sao cũng không giống với mẹ Lý Đán, cả ngày quan sát hai mẹ con dâu nhà thím Đường, nghe vậy bỗng như bừng tỉnh ra: “Cũng đúng, vẫn nên hỏi thím Đường thì hơn, anh làm gì mà biết mấy cái này?”Hứa Học Quân: “...”Chuyện này cứ tưởng kết thúc rồi, thực tế thì không hề có chuyện đó.Cho dù vật tư cực kỳ thiếu thốn, dù sao cũng sắp tới năm mới rồi, có tiền hay không cứ về nhà đón năm mới cái đã, nhà máy đãi ngộ tốt với bọn họ như vậy, chắc chắn sẽ phát không ít đồ tết.Nhất là so với thường ngày, đậu phộng, hạt dưa, kẹo bánh các loại bình thường cả cái bóng cũng không được thấy, nhưng bây giờ mỗi người lại có phiếu để mua mấy thứ đó.
Cho dù mỗi thứ không được nhiều, nhưng gộp tất cả các loại lại thì cũng rất nhiều.Ngoại trừ những điều đó, thì dân thành phố mỗi nhà đều được cung ứng thêm một con gà, một con vịt, một con ngan, năm cân thịt lợn các loại.
Mấy thứ này đều phải dùng tiền mới có được, căn cứ vào sự giá trị khác nhau mà giá tiền cũng không giống nhau.Hơn nữa còn cung cấp gia vị hành tỏi các loại, cũng nhiều hơn ngày thường không ít.
Bởi vì không phải nhà nào cũng sẵn sàng bỏ tiền mua mấy thứ này, dù sao muối mới là thứ cần thiết nhất, mấy gia vị khác đã đắt lại không hữu dụng, rất nhiều người đều không mua.Thím Đường cứ do dự, nói với mấy anh chị em mình muốn được cung cấp mấy thứ, mua rất nhiều hạt hồi trữ ở nhà.Thịt kho của bọn họ quá ngon rồi, cùng lắm thì mấy năm tới bọn họ không may quần áo mới là được!Sau khi thím Đường ăn thịt kho vẫn cảm thấy luyến tiếc trong lòng.
Nhưng chung cư gia đình bên cạnh lại bị mùi hương nồng đậm kia làm cho trong lòng ngứa ngáy, càng không thể thưởng thức càng cảm thấy khó chịu.Vốn tưởng rằng tháng trước không có phiếu mua thịt, nên bây giờ mới thèm thịt như vậy, bọn họ chờ mãi cuối cùng cuối cùng cũng được mua thịt, sau khi hầm ít thịt xong thì nếm thử một miếng…."Thịt này không còn ngon như lúc trước thì phải?" Nhiều người cũng mua thịt cùng lần với Hứa Học Quân.
Nói cách khác, khi họ ăn thịt, cả ngôi nhà sẽ tràn ngập mùi thơm độc đáo của thịt hầm bay sang từ nhà họ Hứa, thậm chí một vài toà nhà liền kề nhau cũng không thoát khỏi cảnh ngộ này.
Ngửi thấy mùi thơm đặc trưng trong không khí, rồi nhìn món thịt hầm vô vị nhạt nhẽo ở trước mặt, ai nấy đều cảm thấy ngán ngẩm.Nên hình dung như thế nào nhỉ? Ăn miếng thịt này không còn thơm nữa rồi.Này là người lớn, còn những đứa trẻ thật sự rất chua xót trong lòng, ròng rã nửa tháng, cuối cùng ở nhà cũng mua được thịt, vốn dĩ bọn nó còn tưởng sẽ ăn được món thịt kho tàu kia, nhưng khi nếm thử.
...!thịt vẫn có vị như vậy, nhưng không phải loại chúng nó muốn ăn.Gần cuối năm mới ăn món hầm, ai ngờ lại nhạt nhẽo vô vị như này, trẻ nhỏ liền ở nhà khóc ròng.Thế là vào một buổi chiều, hàng xóm cũ thừa dịp không có chuyện gì lại đến nhà thím Đường, cả đám tụ lại mở một cuộc trò chuyện, hầu hết họ đều mang theo đứa con của mình.Thím Đường luôn thích trẻ con, dù sao bà cũng đã ở tuổi này, so với những người cùng thế hệ, lẽ ra bà phải lên chức bà ngoại từ mấy năm trước rồi mới phải.Con trai quá thành thật, gia đình cũng không giúp được gì nhiều, trì hoãn đến năm hai mươi sáu tuổi mới được kết hôn, dù thím Đường có muốn ôm cháu nội cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi từ từ.Nhìn thấy có hàng xóm cũ bế cháu trai đến thăm cửa, thím Đường tự nhiên rất hoan nghênh, lấy đậu phộng và hạt dưa cho đứa trẻ, giới thiệu với Đường Hồng Mân đang ngồi bên cạnh làm công việc thủ công.Mặc dù đã kết hôn được nửa tháng, nhưng bởi vì Đường Hồng Mân ngày thường không thích ra ngoài, thực ra cô cũng không quen biết quá nhiều người.
Ngay cả mấy nhà hàng xóm ở xung quanh cũng không mấy quen thuộc, nói tới đây, cô quen thuộc nhất vẫn là nhà họ Lý bên cạnh.Thím Lý cũng muốn đến, nhưng cô em gái của bà đột nhiên đến thăm, nên bà phải để con gái Nhị Đào dẫn cậu con trai nhỏ đi xung quanh, để nhóc con này không ở nhà rồi kêu gào đòi ăn thịt kho nữa..