Thím Đường nói một cách trôi chảy.
Có thể thấy sức mạnh của món thịt heo hầm cũng rất lớn, mấy người hàng xóm lâu năm cũng bị bức bách, bọn họ đều tìm đến thím Đường hỏi thăm cách làm.Vốn dĩ người dân trong khu phố học hỏi những món ăn đặc sản của nhau không có gì lạ, nhưng món thịt lợn hầm thì quá rắc rối và mùi vị quá thơm.
Thím Đường cũng không muốn hàng ngày phải sống trong cảnh xung quanh đều là mùi thịt.Những người hàng xóm khác tự nhiên bỏ cuộc sau khi biết rằng nguyên liệu quá nhiều bước và quá rườm rà, nên cho đến giờ vẫn chưa có ai sao chép được món thịt kho của Đường Hồng Mân.Cái này có mùi thơm, ngửi là thèm, nhưng không ai có thể đảm bảo rằng nó sẽ ngon? Lùi một bước mà suy nghĩ cẩn thận, họ cảm thấy món này dù ăn rất ngon nhưng cũng phiền phức, sao có thể làm được?Những người đảm việc nhà nhìn chung đều có tâm lý này, và những người hay gắt gỏng thường là những đứa trẻ không có quyền được nói.Một hai lần, con sâu tham lam trong bụng cũng sắp thành tinh, miếng thịt thơm phức vẫn chưa ăn được vào miệng, thêm vài lần nữa chỉ sợ sẽ choáng váng rồi ước rằng mình là em bé của gia đình Thím Đường.Đường Hồng Mân không quan tâm đến những điều này, cái chính là dù đã kết hôn được một thời gian, phân nửa người ở chung cư gia đình cũng quen mắt, nhưng đối với quan hệ giữa hàng xóm làng giếng thì cô vẫn như đang lọt vào trong sương mù.Rốt cuộc cô là một người xuất thân từ nông thôn, một số người không muốn cùng cô nói chuyện, cô cũng lười không muốn ra cửa giao tiếp với bọn họ.Hàng xóm cũng không phải là họ hàng và người lớn tuổi trong nhà.
Vì vậy dù không lui tới cũng không phải là vấn đề gì quá to tát.Có thể là do Thím Đường trả lời cuộc trò chuyện quá nhanh, Lý Nhị Đào mấy lần muốn nói, nhưng không tìm được cơ hội, khuôn mặt vốn dĩ đã vàng lại đỏ lên.Thím Đường nói đủ rồi mới liếc nhìn đồng hồ ở nhà rồi vỗ tay một cái: "Ôi, đã đến giờ rồi hả? Nhị Đào, nhà con còn đợi con nấu cơm đúng không? Đi nhanh đi, chậm trễ mẹ con sẽ nói đấy.
Muộn rồi, gia đình chúng ta cũng chuẩn bị bữa trưa.
"Đang còn mơ mơ hồ hồ chưa rõ đầu đuôi ra sao, Lý Nhị Đào đã bị thím Đường nhiệt tình tiễn ra ngoài, miễn cưỡng bảo cô ấy lần sau rảnh rỗi lại đến: “Hồng Mân nhà thím vừa mới được gả đến đây cũng không lâu, cũng chưa nói chuyện được với ai, hai người tuổi tác cũng không chênh lệch, thím thấy hai đứa sẽ rất hợp, có nhiều chuyện để nói!”Đường Hồng Mân: “....”Cô chỉ thản nhiên phụ hoạ một hai câu, từ đầu đến cuối mẹ chồng lại thấy họ hợp nhau là như thế nào?Còn có, trong nhà giữa trưa đều có thói quen ăn trưa muộn? Bây giờ bảo chuẩn bị nấu cơm có phải quá sớm rồi không?Đường Hồng Mân kinh ngạc nhìn thím Đường ra tay, cô đại khái cũng đoán rằng Lý Nhị Đào từ nhà đến đây là có mục đích gì, nhưng cô không nghĩ rằng nhà họ Lý có thể lấy tiền mua nguyên liệu cho công thức tốn kém cả khối tiền như này, cho nên đến bây giờ cô vẫn còn hơi ngơ ngác."Hở ra là mò đến muốn chiếm tiện nghi.
Còn tưởng rằng tôi là cục bột tuỳ ý cho mấy người nặn sao?" Thím Đường thay đổi sắc mặt khi đóng cửa lại, tức giận nói với con dâu: "Cô ấy hẳn là muốn lấy thịt kêu chúng ta hầm giúp.
Hoá ra là bà ấy tiếc nguyên liệu, thế nguyên liệu nhà chúng ta là gió to thổi tới à? Sao không nói thẳng kêu chúng ta đưa thịt ra luôn, đỡ phải rắc rối!”Thím Đường hiểu ý nhà hàng xóm đến nhờ làm thịt kho tàu, hoặc chỉ muốn mượn nước muối đã đun sẵn để tự làm.
Có thể khẳng định là đây tuyệt đối là tranh thủ lợi dụng."Hồng Mân à, không phải thịt của nhà chúng ta vẫn còn đó sao? Hôm nay con nấu tiếp đi, nhiều nhiều một chút để ba người chúng ta ăn cho thoả thích.
Dù sao ăn sớm ăn trễ gì cũng là ăn cả, cứ nghe theo lời mẹ đi!”.