Thập Niên 70: Mỹ Tư Tư

Chương 35: Chương 35




“Con không cần làm gì cả, cứ ở nhà là được rồi.” Thím Đường không quên người con dâu trẻ của nhà ở lầu trên vừa bị sảy thai, mặc dù giờ chưa có động tĩnh gì, nhưng bà vẫn không yên tâm, chỉ nói: “Bên ngoài có mẹ với Học Quân rồi.”Lời đã nói đến mức này rồi, Đường Hồng Mân cũng lười không muốn hỏi thêm nữa, cô nhớ lại đồ ăn mà nhà mẹ đẻ cô làm vào dịp cuối năm trước, đem vài thứ ra hỏi mẹ chồng, thím Đường đều nói đồng ý.


Nhưng cũng bởi vì lương thực đầu năm nay không được đa dạng, công xã cách phố huyện cũng không quá xa, chưa tới mức bất đồng lẫn nhau.Hai ngày sau, Đường Hồng Mân đều bận rộn ở trong bếp.

Theo như cô nghĩ, đồ ăn đón tết của người trong thành phố chắc cũng gần giống với người dưới quê, nhưng nếu nói thật thì đồ ăn của người nội thành sẽ phong phú hơn chút.Ví dụ như sủi cảo, thứ đón năm mới nhất định phải ăn, thím Đường và Hứa Học Quân đều thích ăn, bản thân Đường Hồng Mân cũng không phải ngoại lệ.Cô rất giỏi làm vỏ bánh và bọc sủi cảo, cái nào cái nấy xinh xắn gọn gàng, sắp xếp đều đặn trên mặt nồi hấp, nhìn qua tựa như mấy miếng vàng nhỏ vậy, khiến người khác thích vô cùng.

Khác biệt là ngày trước cô bọc sủi cảo, phân nửa đều có màu trắng, nhưng nhân thịt heo cải trắng ít đến đáng thương, mỗi người ăn tầm một hai cái là được rồi.


Nhưng hôm nay được thím Đường phân phó, cô nặn rất nhiều sủi cảo, thầm nghĩ tết này chắc sẽ được ăn thoải mái rồi.Ngoài sủi cảo còn có bánh mật, mang ý nghĩa là sự thăng chức thăng cấp mỗi năm, tim heo giò heo đều có, vốn định hầm để ăn, nhưng thím Đường lại bị tay nghề làm món kho của Đường Hồng Mân làm cho mê mẩn, muốn nấu hết thành món kho, còn có thể khiến mấy người lầu trên kêu rên không thôi.Về phần đậu phộng, hạt dưa, bánh kẹo thì khỏi phải nói nữa, cũng không biết thím Đường mang từ đâu về một túi nhỏ tiền vàng sô cô la, chưa biết mùi vị như thế nào, nhưng nhìn là đã thấy vui mắt rồi.Đương nhiên cũng không thể thiếu đồ ăn để cúng ông táo, hai năm gần đây, khi thông báo được cập nhật, dường như hoạt động này bị coi là mê tín, tuyệt đối không được cho phép.Cả ngày bận rộn, thời gian lướt qua như gió, nhất là sau khi cúng ông táo, chớp mắt đã vào năm mới rồi.Đường Hồng Mân thấy người trong thành phố đón năm mới phải cố gắng không náo nhiệt như ở dưới quê, nhưng đồ ăn ngon thực sự là quá nhiều rồi.Mặc dù cô nghe lời mẹ chồng không thường xuyên ra ngoài, nhưng ở nhà thì cũng phải dọn dẹp thường xuyên.

Vì phòng bếp nhà nào nhà nấy cũng nhỏ, mấy năm nay đều phải chuẩn bị bánh mỳ điểm tâm các loại, nên sẽ qua lại giúp đỡ lẫn nhau, tránh cho mỗi thứ chỉ làm được một ít, chưa nói đến tốn thời gian tốn công sức, mà còn tốn cả than tổ ong nữa.Kết quả là nhà nhà khắp nơi đều tràn ngập hương thơm của đồ ăn.Trời lạnh quyện cùng hương thơm của đồ ăn, mấy thằng nhóc gầy gầy như khỉ giờ đều không thích ra ngoài chạy nhảy nữa rồi, hoặc là ngồi xổm trong phòng bếp nhà mình, hoặc là kết bè kết phái đứng kín cả mái hiên, hít hít mũi để phân biệt đồ ăn này kia là của nhà nào.Duy nhất mỗi nhà Đường Hồng Mân là không giống vậy, bởi vì người nhà cô quá ít.Một nhà ba người đón năm mới, chuyện này nhất định không thể có ở dưới thôn quê, cho dù là họ hàng gần gũi cũng không thể ít như vậy, bình thường toàn là rất nhiều người trong gia đình họ hàng cùng tới ăn tết với nhau, vui vẻ náo nhiệt mà đón năm mới.Ngày đón năm mới, thím Đường liền nhắc tới chuyện đi chúc tết vào tháng Giêng.“Chúng ta chẳng đến nơi nào vào mùng một, chỉ biết ở trong nhà.


Đầu ngày thứ hai cứ kêu Học Quân đưa con về nhà mẹ đẻ, còn mẹ sẽ đi thăm bà ngoại Học Quân trước, tới mùng ba hai đứa tự đi tìm mẹ.”Dừng một lúc, thím Đường không khỏi cảm thấy may mắn: “May mà hai ngày này không có tuyết, hai đứa đi tới công xã nhớ cẩn thận một chút, chậm một chút cũng được chứ không cần vội vàng làm gì, lỡ bị ngã thì sẽ không phải chuyện nhỏ đâu.”.