Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 27: Ở riêng



Một chiếc xe đạp yêu cầu hơn chục chứng từ công nghiệp, nếu không dù có tiền cũng không mua được.

Nếu có thể mua được xe cũ thì cũng không mắc như vậy, nhưng mà xe cũ cũng khó mua, chỉ có thể nhìn chứ không thể mua được.

Diệp Sở Sở cho là hắn không nỡ chi nên cố gắng thuyết phục hắn, nói: "Vậy cũng phải mua, nếu không thì đường xa như vậy anh dựa vào hai chân đi à, mỗi ngày đều cần phải dùng đến đó."

Triệu Văn Thao chỉ nhìn ánh mắt vợ là đã hiểu, lập tức nhếch miệng bật cười, có vợ hắn ủng hộ thì hắn còn có cái gì mà không thể thành công?

Ban đêm, cha Triệu mời cả gia đình đến họp, bảo muốn ra riêng.

Tách ra riêng thì có hơi đột ngột nhưng cũng là chuyện đương nhiên, bởi vì không có lý do gì mà không tách. Con út Triệu Văn Thao đã kết hôn rồi, dựa vào quy củ trong thôn thì phải ở riêng rồi. Đây là chuyện rất bình thường.

Anh hai thân là con trai trưởng, đương nhiên là người đầu tiên gấp gáp khuyên bảo cha mẹ đừng ra riêng. Tuy rằng chị hai âm thầm sốt ruột, nhưng mà cũng chỉ có thể theo đó khuyên một lời.

Anh ba cũng theo sau khuyên bảo, bảo đang êm đẹp sao tự nhiên lại ra riêng chứ? Một gia đình lớn cùng ở bên nhau không tốt sao? Da mặt chị ba không dày như anh ta nên không nói ra được lời đó, nên cũng chỉ dùng im lặng để đối phó.

Triệu Văn Thao và Diệp Sở Sở chỉ nhìn bọn họ hát vở kịch hay. Hai người họ vốn đã nhìn ra anh hai đúng là không muốn ở riêng, nhưng mà chị hai hiển nhiên là muốn tách ra, chỉ là ngoài miệng nói không tách mà thôi. Còn anh ba, Diệp Sở Sở cảm thấy cũng được, không có nói xằng cái gì, nhưng mà Triệu Văn Thao có thể là người nhìn không vừa mắt anh ba nhất rồi, vì anh ta rất dối trá. Muốn chia thì chia ngay đi, với lại còn chưa nói tới anh ta cái gì nhưng mà cứ năm lần bảy lượt muốn làm “kỹ nữ nhưng muốn lập đền thờ”!

Nói ra thì ở đây chắc chỉ có anh tư và chị tư không muốn ra riêng thật rồi.

Đôi vợ chồng trước đó không có thông báo gì, cho nên bây giờ họ bị thông báo này làm chấn động tới mức muốn hôn mê.

Mẹ Triệu mở to mắt, lườm hai người bọn họ, nói: “Vợ chồng hai đứa nói gì thế?”

Đây cũng chỉ là ngoài miệng nói vài câu, nhưng mà cái nhà này nhất định phải tách ra.

Tuy mồm miệng anh ta vụng về nhưng vẻ mặt thì trông rất sốt ruột, anh tư lắp bắp nói: “Cha, mẹ, sao... sao đang êm đẹp lại bảo ra riêng chứ?”

Bởi vì anh ta căn bản không nghĩ tới chuyện ra riêng, cũng cho là cha mẹ sẽ không ở riêng, nhưng mà ai biết hai vợ chồng đứa út đột nhiên nhắc tới cái này!

Giống anh ta còn có chị tư, chị tư cũng sốt ruột nói: “Đúng đó cha mẹ, đang êm đẹp mà, cả gia đình ở bên nhau không phải rất vui vẻ sao! Sao đột nhiên lại ra ở riêng chứ?” Chỉ một mình mình nói còn chưa đủ, còn kéo Triệu Văn Thao và Diệp Sở Sở ra, nói tiếp: “Hai người nói xem, nhà đang êm ấm mà, không thể tách được!”

Chị tư không muốn ở riêng có lẽ không phải là giả. Bởi vì chị ta mới có hai đứa con gái, ngay cả một đứa con trai cũng không có. Hai con nhóc thì tài giỏi cái gì? Vai không thể mang, tay không thể xách, chờ đến khi trưởng thành đổi chút đồ cưới rồi gả ra ngoài coi như là xong, như vậy chị ta ngay cả một đứa con kề cận cũng không có rồi!

Nếu nhà này tách ra, vậy chị ta sẽ thế nào đây?

“Chị tư, không phải chị vẫn luôn không chịu nổi việc em sống vô tâm sao? Bây giờ nhà tách ra thì vừa hay, về sau mọi người hãy bỏ qua mọi thứ, ai cũng không nói tới ai, đây cũng là mong muốn của chị đúng không!” Triệu Văn Thao bĩu môi nói

Diễn trò như này là cho ai xem thế? Chị tư thường ngày yêu nhất là tính toán chia li này của hắn nói xấu sau lưng hắn không ít đâu.

Anh tư nóng ruột nói: “Em ăn nói kiểu gì thế? Kiểu gì thế hả?”

Anh ta cũng không muốn ra riêng. Giống như chị tư, anh ta cũng không có con trai, hơn nữa nếu mà tách ra thì đến lúc đó mấy mọi người của nhà chính cũng sẽ không giúp anh ta nữa. Trong nhà phải dựa vào sức lao động của hai người là anh ta và vợ anh thì kiếm đâu ra đủ cái ăn cho cả nhà chứ?

Đây là vợ anh ta còn chưa mang thai, nếu vợ anh ta mang thai không kiếm sống được gì, vậy một mình anh ta phải gồng gánh cả một gia đình lớn đó!

Triệu Văn Thao an ủi anh tư, nói: “Anh tư, em biết anh tốt, trong lòng anh cũng có người em trai này, sau này em trai là em đây thành công rồi, chắc chắn sẽ không quên anh đâu.”

Anh tư của hắn là một người trung thực, nhưng cũng chính vì quá trung thực nên mẹ hắn mới muốn lấy cho anh ta một người thông minh và hiền hòa một chút. Có ai muốn lấy một người lòng dạ hẹp hòi như chị bốn về đâu chứ?

“Sáu à, em mau nói với cha đi, chúng ta... chúng ta không tách nữa!” Anh tư sốt ruột tới cà lăm luôn rồi, anh ta cũng không biết nói chuyện cho lắm, huống chi bây giờ lại còn lo lắng như thế.

Anh ba không nhịn được, sợ không được tách ra nên liền giận dữ nói: “Việc này sáu làm chủ ư? Cha mẹ cũng đã nói ra riêng rồi.”

Chị tư nhìn vợ chồng anh hai và vợ chồng anh ba, đột nhiên nhận ra e là mình đã bị chơi xỏ rồi!

Bởi vì chị ta vẫn luôn khá thân với chị hai và chị ba, còn em sáu là Diệp Sở Sở thì có khoảng cách, nên có suy nghĩ muốn cô lập cô. Nhưng mà hôm nay chị ta đột nhiên có cảm giác hoàn toàn tỉnh ngộ. Chị ta cảm thấy mình bị chơi xỏ là bởi vì chị ta không có con trai, sao chị ta có thể thân thiết gì với hai người bọn họ chứ? Cả hai người đều có con trai, nhà chị hai có Thiết Đản mười hai tuổi, còn Lư Đản cũng đã mười tuổi rồi, còn Mã Đản nhà chị ba và Lư Đản sinh cùng năm nên cũng là mười tuổi.

Sau dăm ba năm nữa thôi là cao lớn cường tráng, có sức lao động để dùng rồi!

Nhưng mà chị ta và nhà đứa sáu thì sao đây? Chị ta không có con trai, chỉ có hai đứa con gái, còn trong bụng nhà chú sáu còn chưa có tin tức gì, ngay cả con gái cũng không có.

Đây thật sự là chọn sai đội rồi!

Chị tư giận dữ rồi, nghiến răng nói: "Trước kia tôi thật sự là không nhìn ra anh ba thế mà là người hát kịch lành nghề, tốc độ trở mặt này sợ là con hát chính trên đài cũng không so được!"

Chị ta cảm thấy việc ở riêng này chắc chắn là do nhà anh ba, anh hai nhắc đến!

Anh ba đột nhiên cảm thấy bị mất mặt, liền nổi giận nói: “Em tư, em nói cái gì đó hả!”

“Chẳng lẽ em nói sai sao, chẳng lẽ không phải anh ba và anh hai bảo cha mẹ cho ở riêng đấy sao? Bây giờ gỉa vờ giả vịt diễn cái gì, con trai mấy người đều lớn rồi, có thể ra ở riêng thì không chừng trong lòng còn rất hứng khởi nữa kìa. Thật sự là có bản lĩnh, dựa vào gia đình để nuôi lớn con trai xong muốn tách ra ở riêng, đây thật sự là tính toán quá giỏi mà!”

Chị hai đen mặt nói: “Em nói cái gì đấy hả! Anh chị cho tới bây giờ còn chưa từng nói muốn ra riêng!”

Chị ba cũng không vui, nói: “Đúng vậy, em tư đừng có vu khống lung tung chứ!”

Cái này nếu truyền ra ngoài, thanh danh họ không phải sẽ rất khó nghe sao? Có còn muốn làm người ở trong thôn này hay không?

Chị tư muốn đứng lên tranh cãi với hai người.

Còn Triệu Văn Thao và Diệp Sở Sở thì không nói gì cả, chỉ xem náo nhiệt mà thôi. Bọn họ cũng không ngốc, đương nhiên sẽ không nói chính là bọn họ muốn ở riêng.

Nhưng việc ở riêng thật ra rất tốt, Diệp Sở Sở thật sự không muốn sống như bây giờ, thực tế chị tư còn là một kẻ thích nhìn chằm chằm vào người khác, cảm giác bị trở thành kẻ trộm cũng không vui vẻ là bao!

"Được rồi, ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ, nhà này là mẹ và cha bọn bây muốn tách đấy. Các con đều thành gia lập nghiệp rồi, dựa vào quy củ trong thôn thì phải ở riêng, lúc trước Văn Thao vừa kết hôn, lại không có thời gian rảnh nên mới chậm trễ. Hôm nay nông nhàn rồi, ở riêng không phải là nên làm sao? Có cái gì đâu mà ồn ào!" Mẹ Triệu lạnh mặt khiển trách.

*Chúc mọi người tối cuối tuần vui vẻ nhé!