Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 45: Vận may của hắn đúng là tốt



Anh ba bị chọc tức đi ra ngoài.

Chị ba còn chạy đến tìm Diệp Sở Sở, Diệp Sở Sở đang phơi cái tã cầm tới từ nhà mẹ đẻ về.

Mẹ cô đưa cho cô, là tã mà cháu cô trước đây đã dùng, giặt sạch rồi đặt dưới giường để mau sinh con trai.

Diệp Sở Sở cảm thấy cũng được, cho nên mang về, dùng xà phòng giặt sạch một lần, tẩy mùi hương trên đó, xong xuôi rồi mang đi phơi.

"Em dâu sáu à, vừa mới nãy cha của Mã Đản nói chuyện rất khó nghe, chị xin lỗi em, em với chú sáu cũng đừng chấp nhặt anh ấy làm gì, tính anh ấy thế nào chắc hai người cũng biết." Chị ba nói.

Diệp Sở Sở cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng mà chị dâu này xưa nay là người phúc hậu, cười nói: "Chị dâu đừng khách sáo quá, chỉ là mấy câu nơi đầu môi, chỉ là chuyện binhd thường thôi, chị yên tâm."

Chị ba thấy cô nói thật lòng, lúc này mới gật gật đầu, hỏi chuyện tã lót, biết đây là đồ này có tác dụng như thế, lại nói rất tốt.

Xong rồi lúc này mới trở về nhà.

Diệp Sở Sở nhàn rỗi không có việc gì làm, quay về trong phòng, Triệu Văn Thao còn đang ngủ ngon trong phòng, vừa mới nãy hắn còn tức giận với lời nói của anh ba, thở phì phì quay về, nhưng mới một lát đã lăn ra ngủ.

Diệp Sở Sở liền xoay người chuẩn bị cơm trưa.

Cơm trưa cũng đơn giản, ăn ít mì, hôm nay bốn con gà mái cũng rất năng suất, đẻ được ba quả trứng, cho nên làm bát mì với đập thêm hai quả trứng, chờ khi mì với trứng chín, lại bỏ chút rau xanh ở bên trên, Diệp Sở Sở bưng về phòng.

Bữa ăn ngon miệng kia làm Triệu Văn Thao vừa tỉnh lại liền cảm thấy tâm tình vô cùng tốt.

Nhưng mà hắn lại mang thù, vừa ăn vừa lẩm bẩm: "Anh ba đúng thật là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, bây giờ anh sẽ không chấp nhặt với anh ta, chờ xem, chờ đến sau này anh ta sẽ bị vả mặt vì lời nói này, xem xem anh a kiếm tiền hay là anh kiếm được tiền, khinh thường ai không biết!"

"Mới vừa nãy chị dâu lại đây nói, đó là anh ba nói bậy, chị ấy cũng đã trách anh ba rồi." Diệp Sở Sở cũng lên tiếng.

"Gì mà nói bậy? Đó là lời nói trong lòng của anh ta, anh ta khinh thường anh, nhưng mà anh cũng không cần phải quá để tâm đến anh ta làm gì, anh ba cũng chỉ có chút năng lực ấy, đúng là mắt chuột, chỉ biết nhìn vào trước mắt." Triệu Văn Thao nói.

"Tầm nhìn hạn hẹp." Diệp Sở Sở sữa cho đúng.

"Đúng, chính là câu này, làm anh em với nhau ai mà không biết tính anh ta thế nào?" Triệu Văn Thao nói.

Diệp Sở Sở bật cười, gắp cho hắn một miếng qua bắt, nói: "Mau ăn đi, ăn xong rồi lại nghỉ ngơi một chút."

"Vợ ăn đi, anh ăn đủ rồi." Triệu Văn Thao nghĩ thầm trong lòng, người yêu hắn nhất chính là người vợ này, rồi nói tiếp: "Buổi chiều anh lên núi, xem có gà rừng để bắt hay không, cũng bổ sung thêm chút đồ ăn."

"Vậy anh mang theo một cái sọt đi, thuận đường xem có quả hạch không rồi mang chút về, buổi tối anh về, em làm bánh chẻo cho anh ăn, thịt em vẫn còn để trong tủ đấy." Diệp Sở Sở nói, ngoài trời cũng đang mười một mười hai độ, thịt cũng không sợ hư.

"Được." Triệu Văn Thao gật đầu.

Ăn bát mì với trứng xong, Triệu Văn Thao cũng không ngủ, nãy cũng đã ngủ một giấc rồi, hắn liền cầm liềm với đòn gánh lên núi, những thứ này đều là dùng để phòng thân.

Nhưng mà hắn không vào núi một mình, còn có Thiết Đản Lư Đản cùng với Mã Đản đi chung.

"Ba người các cháu chú ý chút, bây giờ chúng ta đã ở riêng, cũng không giống với trước kia, cho nên các cháu lấy được cái gì thì để riêng, biết không? Đỡ phải về nhà cha mẹ các cháu lại nói chú chiếm lợi của các cháu." Triệu Văn Thao nói.

"Chú sáu, sao lúc trước chú không khuyên bảo ông bà nội đi? Sao phải ở riêng, mọi người ở chung với nhau rất tốt mà." Thiết Đản nói.

"Sau này chắc chắn cũng phải ở riêng thôi, cha mẹ các cháu nói chú sống buông thả chỉ biết chiếm lợi của họ, chú trồng cây vụ thu mùa hè mệt đến nỗi lưng đau không đưng thẳng được họ cũng không thèm để ý, chú mang về trong nhà nhiều cá nhiều thịt như vậy, bọn họ cũng không thấy, vậy các cháu nói xem có nên chia nhà hay không?" Triệu Văn Thao nói.

Lư Đản nói: "Cha cháu không muốn ở riêng, chỉ có mẹ cháu muốn thôi." Thằng bé với Thiết Đản cùng đích xác nghe thấy khi mẹ nó về nhà mẹ đẻ đã nói với bà ngoại muốn ở riêng.

"Ai!" Thiết Đản thở dài.

Mã Đản cũng thở dài, ở riêng cũng thật không tốt, chú sáu mợ sáu không còn là người một nhà với bọn chúng nữa.

"Được rồi đám nhóc con các cháu, cho dù ở riêng chú cũng là chú sáu của các cháu, đợi nếu có trứng gà rừng thì chú sẽ cho chúng cháu mỗi đứa một quả." Triệu Văn Thao nói.

Lời này làm cho đám nhóc kia vui vẻ.

Trước cũng đã từng đề cập đến, vận may của Triệu Văn Thao cho tới bây giờ đều không thể chê, mới vào núi không bao lâu sau, hắn đã thấy một con gà rừng chạy ra từ bụi cỏ, sau đó lại thấy, ôi chao, một ổ gà toàn trứng!

"Chú sáu chú sáu chú sáu, tất cả đều là trứng gà rừng!" Thiết Đản cũng thấy được, vui vẻ hô lên.

"Đây do chú phát hiện, mỗi người các cháu một quả, còn lại không chia." Triệu Văn Thao xua tay nói.

Nhưng mà mỗi người một quả cũng tốt, ba thằng nhóc đều rất vui mừng, thật cẩn thận bỏ trứng gà rừng vào trong cái sọt.

Triệu Văn Thao đã bỏ bảy tám quả trứng còn lại vào trong sọt, còn dùng cỏ khô làm đệm, nhưng một ổ gà rừng này cũng chỉ là mở đầu thôi, sau đó Triệu Văn Thao lại tìm được thêm hai tổ trứng gà khác, tuy rằng một ổ chỉ năm sáu trứng, nhưng vẫn làm Triệu Văn Thao mặt mày hớn hở.

"Đã lâu chưa lên núi, thật là nhớ." Tâm tình Triệu Văn Thao rất tốt, nói.

Ba thằng hâm mộ xuýt xoa không thôi, mới chỉ chớp mắt, chú sáu của bọn họ đã nhặt được nhiều trứng gà rừng như vậy!

Càng vào sâu bên trong ngọn núi, bên này là có rất nhiều quả hạch với hạt dẻ.

Triệu Văn Thao cầm đòn gánh lên bắt đầu đập cho hạt dẻ rụng xuống.

Hái xong, lúc này mới cùng đám cháu nhặt lại, cũng không kịp phân chia gì với thằng nhóc, bởi vì đang nhặt thì bụng hắn bỗng không thoải mái, hắn vội nói: "Các cháu đợi ở đây, chú sáu đi đại tiện, một lát rồi quay lại!"

"Được ạ." Đám Thiết Đản đều nghe lời.

Triệu Văn Thao đi giải quyết, nhưng lúc này vận may đến với hắn có muốn chặn cũng chặn không được, mới giải quyết xong liền nhìn thấy phía trước hai gà rừng đang chọi nhau, bên cạnh còn có một con gà rừng mái khác.

Hai con gà trống rừng kia đại khái là đang tranh đoạt con mái, cho nên Triệu Văn Thao thật cẩn thận đi qua, chụp một cái đã bắt được cánh hai con trống.

Con gà mái kia chạy như điên.

"Haiz nhìn xem, chân trời nơi nào chẳng có cỏ, cần gì đơn phương một đóa hoa? Gặp chuyện cái là nó chạy nhanh chưa kìa." Triệu Văn Thao có chút tiếc nuối vì không thể bắt được ba con cùng lúc, nói.

Mang theo hai gà rừng trở lại, thấy ánh mắt của Thiết Đản Lư Đản Mã Đản đều dồn lại đây, hâm mộ không thôi.

"Không tệ không tệ, còn giúp chú sáu nhặt cơ đấy." Triệu Văn Thao đem gà rừng bỏ vào trong cái sọt đầy hạt dẻ, vừa lòng nói.

"Chú sáu, chú bắt như thế nào thế? Hai con đang tranh giành con mái ạ?" Lư Đản nói.

"Đúng rồi, vận may của chú sáu các cháu có khi nào tệ chưa? Các cháu cứ theo chú vào núi không lo không kiếm được đồ ăn." Triệu Văn Thao dùng đòn gánh gánh cái sọt, đắc ý dào dạt nói.

Lời này cũng không phải giả, cho nên bọn chúng thích nhất theo chân chú sáu vào núi, luôn có thể tìm được ăn ngon!

"Thời gian cũng không còn sớm nữa, hôm nay thu hoạch cũng không tồi, xuống núi!" Triệu Văn Thao nói, mang theo ba cháu đi xuống núi.