Thập Niên 70 Thần Y Hằng Ngày Ăn Dưa

Chương 14: 14




“Đồng chí Tưởng, chú nói thật với cháu, căn nhà này được xem như là một căn nhà ma vậy đó, bởi vì…Chủ nhà này lúc mùa đông nhóm lửa sưởi ấm, không cẩn thận bị khói than hun chết, trong một đêm mà cả hai vợ chồng đều mất.

Nhà bọn họ có một người con trai tên là Bạch Xuyên, đang đi lính ở bên ngoài.

Khi ấy Bạch Xuyên gấp rút trở về, sau khi tang sự xong xuôi thì cũng vội vã lên đường.

Cho nên căn nhà này đã bỏ không một năm, bên trong nhất định bám bụi rất nhiều, nếu như cháu đến đó ở thì nhớ quét tước dọn dẹp một tý.”“Phòng chính trước kia là nơi hai vợ chồng chủ cũ ở, theo phong tục của Đông Sơn, gian phòng phía Đông là phòng tân hôn để dành cho Bạch Xuyên cưới vợ, gian phía Tây thì có một cái giường lò và một bếp đất.


Chú đề xuất cháu nên ở gian phòng phía Tây, nếu không chỉ còn lại một nhà kho chứa đồ lặt vặt mà thôi.

Phòng chính và gian ở phía Đông, chúng ta phải đợi Bạch Xuyên trở về hỏi ý kiến ​​của cậu ấy mới có thể ở trong đó, cháu thấy sao?”Tưởng Vân rất nghe lời: “Cháu không có ý kiến.”“Được rồi, vậy cháu dọn dẹp đi nhé, sắp xếp càng sớm càng tốt, lát nữa chú sẽ cho người mang khẩu phần lương thực sang cho cháu.

Phần này coi như cháu ghi nợ đại đội, khi nào đến vụ mùa thu hoạch thì sẽ khấu trừ vào công điểm của cháu.

Sáng mai cháu nhớ đi làm, đến lúc đó chú sẽ bảo vợ chú qua gọi cháu dậy rồi dẫn cháu đến đấy.


Làm việc thì chịu khó một chút, điều kiện ở nông thôn chắc chắn không bằng thành phố rồi, nhưng chỉ cần cháu chăm chỉ làm việc, ăn uống đầy đủ chắc chắn không thành vấn đề.”Bạch Đại Thuyên nói xong thì rời đi.Tưởng Vân khóa cổng sân lại.

Cô trước tiên là mang đồ đạc đặt trong gian phòng phía Tây, sau đó dùng nơi trú ẩn Tinh Hà kiểm tra một vòng hoàn cảnh xung quanh.

Hay thật đấy, rắn rết chuột bọ gì đều đủ cả, tụ thành ổ thành tổ một đống.Tưởng Vân lấy hộp sóng âm xua đuổi chứa đầy năng lượng từ nơi trú ẩn Tinh Hà ra, nhét vào dưới cái giường lò trong phòng, chưa đầy mười giây, một ổ chuột lao ra khỏi giường lò như những mũi tên rời dây, chạy thẳng ra ngoài sân.Tưởng Vân cũng không sốt ruột, dù sao cũng phải cho “các bạn nhỏ” này thời gian “dọn nhà”.

Cô lấy từ trong nơi trú ẩn Tinh Hà ra một cái máy hút bụi tĩnh âm công suất lớn, bắt đầu hút bụi trong nhà.

Sau khi hút bụi xong, cô lại lấy cái nồi sắt còn lại của chủ nhà ban đầu, từ trên giếng nước ép hết cả buổi trời, cuối cùng cũng làm sạch hết phần nước đục, ép được một nồi nước được Tinh Hà đánh giá là “sau khi nấu chín có thể uống được và vô hại với thân thể con người.”Tiếp theo, cô lấy từ trong đống quần áo ra một bộ quần áo chất lượng kém, xé nó ra để làm giẻ lau, thấm nước lau toàn bộ đồ đạc trong nhà qua một lần, dọn dẹp một cái tủ trống, rồi bỏ đồ của mình vào đó, khóa lại bằng ổ khóa nhỏ.Trải chăn bông ra, ngôi nhà đã miễn cưỡng có thể được rồi, may mắn là cửa sổ không có lỗ thủng, không cần dán lại cửa sổ.Cỏ mọc trong sân và nhà vệ sinh cũng phải được dọn dẹp, cọ rửa sạch sẽ.Tưởng Vân nghĩ đến lát nữa mình phải tự móc hầm cầu, tức thì cảm thấy khó thở.Nhưng chỉ cần cô chịu bỏ tiền ra, nhất định sẽ có người sẵn sàng làm việc này cho cô, cô nhớ thời đại này phân bón cũng là một thứ quý giá, rất nhiều người dùng phân bón để ủ phân chuồng trại.Sau khi sân và nhà vệ sinh được dọn dẹp sạch sẽ, cả người Tưởng Vân đều xám xịt, quan trọng nhất là toàn thân cô vẫn còn bốc mùi..