Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Không Gian Vô Địch

Chương 45





Mã Phương là người đầu tiên với lấy chúng, cô ta cầm một miếng bánh ngọt, nhìn nó một cách săm soi: "Chiếc bánh ngọt này có bọc giây dầu, trông rất tinh xảo."Cô ta nói xong liền cho vào miệng ăn hết một nửa, cắn hai miếng xong, lại bình phẩm một câu: "Ăn ngon thật!"Vừa nói, cô ta vừa liếc nhìn đống đồ ăn vặt trên bàn, rõ ràng là muốn lấy thêm một ít để ăn.Nhìn thấy bộ dạng chua ngoa tham lam của cô ta, Bạch Nghiên không khỏi trừng mắt nhìn, ra hiệu cho cô ta dừng lại.Miêu Kiều Kiều đưa tay vào trong túi, lấy một viên kẹo cứng, bóc giấy gói kẹo, cho vào miệng, cười nói: "Cảm ơn, rất ngon."Mạnh Bảo Bảo cười sảng khoái: "Chỉ cần cô thích thì tốt rồi, mau ăn đi, đừng khách sáo nhé!"Mã Phương vốn dĩ có chút sợ hãi vì ánh mắt vừa rồi của Bạch Nghiên, nhưng bây giờ nghe Mạnh Bảo Bảo nói vậy, cô ta nhanh chóng vươn tay cầm một viên kẹo lớn hình thỏ trắng nhét vào trong miệng.Bạch Nghiên không thể ngăn cản cô ta được, vì vậy cô ấy chỉ làm như không quan tâm.Cô ấy nhìn Mạnh Bảo Bảo, cố gắng cười thân thiện hết cỡ: "Mạnh Bảo Bảo, cô có biết khu nhà dành cho thanh niên trí thức của thôn này ở đâu không? Tôi muốn đi xem."“Đương nhiên là được!” Mạnh Bảo Bảo gật đầu nói, “Nhưng người mà cô hỏi tôi lần trước không sống trong khu nhà dành cho thanh niên trí thức, anh ấy sống trong chuồng bò dưới chân núi.”Bạch Nghiên sửng sốt: "Cái gì? Anh ấy sao lại sống ở đó?!"Người đó có xuất thân rất cao ở Bắc Kinh, tại sao lại sống chung với một nhóm người có thành phần không tốt...Mạnh Bảo Bảo lắc đầu: "Tôi cũng không biết, anh ấy sống ở đó từ khi tôi đến, sao cô không nhờ chú em qua đó hỏi thăm!"Vừa nói, cô ấy vừa đi ra ngoài sân, gọi ai đó: "Chú, chú lại đây, cháu có chuyện hỏi chú ..."Sự chú ý của Mã Phương đều đổ dồn vào bánh và kẹo trên bàn, thậm chí cô ta còn không thèm để ý đến tình hình ở đây.Miêu Kiều Kiều vểnh tai lên nghe chuyện phiếm suốt, khi nhìn thấy vẻ mặt không đúng của Bạch Nghiên, trong lòng cô càng thêm tò mò.Lưu Căn Sinh nghe thấy giọng của cháu gái, cười bước vào: "Có chuyện gì vậy?"Mạnh Bảo Bảo nắm tay kéo chú ấy ngồi xuống, sau đó nói, "Nam thanh niên trí thức sống ở chuồng bò trong thôn của chúng ta sao lại sống ở đo vậy chú, có lý do gì sao?"Khi Lưu Căn sinh nghe câu hỏi này, lông mày của chú ấy lập tức nhăn lại: "Tại sao con lại hỏi về chuyện này?"Mạnh Bảo Bảo giải thích: "Đây là bạn học Bạch Nghiên.


Cô ấy cũng đến từ Bắc Kinh.

Cô ấy là bạn của người đó.

Cô ấy chỉ muốn hỏi thăm tình hình của anh ấy mà thôi, sau đó sẽ đến thăm anh ấy sau!"“Ồ, thì ra là như vậy.” Lông mày của Lưu Căn Sinh dịu đi một chút, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.Ông ấy tưởng là có chuyện lớn, những người sống trong chuồng bò kia đều có gia thế vững chắc trước kia nên chú ấy không dám làm khó dễ gì cả.Bạch Nghiên lộ vẻ lo lắng: "Đúng vậy, chú Lưu, chú có thể nói cho chấu biết tình hình của anh ấy được không? Mấy năm rồi cháu không gặp anh ấy, nên muốn tìm hiểu về anh ấy trước."Lưu Căn Sinh gật đầu: "Người đó đến thôn của chúng tôi với tư cách là một thanh niên trí thức từ ba năm trước.


Khi mới đến, cậu ta đến gặp tôi bảo muốn sống trong chuồng bò để chăm sóc cho ông bà, vì vậy tôi đã đồng ý."Bạch Nghiên sửng sốt: "Bà nội của anh ấy hình như đã chết lâu rồi, có nhầm lẫn gì không, anh ấy tên là Hàn Linh Chi phải không chú?"Lưu Căn Sinh: "Đúng vậy, cậu ấy tên là Hàn Linh Chi.

Tôi nghe nói cha mẹ của chú cậu ta đang sống trong chuồng bò, nên cậu ấy gọi là ông bà cũng đúng."“Ồ, ra vậy.” Khuôn mặt Bạch Nghiên dịu lại, cô ấy cười, “Vậy thì anh ấy hiếu thuận thật.”Lưu Căn Sinh: "Ai dám nói không? Cậu ta thường đi săn trên vài ngọn núi gần đó.

Ngày nào cậu ta cũng đi sớm về muộn, có khi bắt được rất nhiều con mồi, khiến cho dân làng ghen tị."Mạnh Bảo Bảo tò mò: "Chú, anh ấy không phải đi làm sao?"Lưu Căn Sinh có chút lúng túng, ông ấy ho khan vài tiếng: "Đi làm thì đi làm, đi ra săn sau núi là việc của anh ta và những người già trong chuồng bò, nên không thành vấn đề."Những người đó đều là những người có quan hệ tốt với bên trên, ông ta không dám sắp xếp công việc nặng nhọc cho họ.Mạnh Bảo Bảo lại hỏi: "Vậy thì chú ơi, chú còn biết gì nữa không? Tại sao anh ta luôn tỏ ra lạnh lùng cách biệt với mọi người thế?"Lưu Căn Sinh lắc đầu: "Chú không biết, cậu ấy đã đến đây 3 năm rồi.


Ngoại trừ mấy người trong chuồng bò, cậu ấy luôn treo vẻ mặt nghiêm túc khi đối mặt với những người khác.""Đó là khí chất của anh ấy.

Bên ngoài anh ấy lạnh lùng nhưng lại rất ấm áp." Bạch Nghiên mỉm cười, trong mắt cô ấy lóe lên một tia mong đợi: "Vậy bây giờ chúng ta có thể tới thăm anh ấy được không?".