Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 7



Bác sĩ không nói hai lời liền kiểm tra tình huống của Lâm Dư Dư: “Thân thể cô ấy suy nhược, bị sặc nước rồi, có chút hít thở không thông, trở về phải nghỉ ngơi thật tốt hai ngày, còn phải nhanh chóng thay quần áo cho cô ấy, nếu không thân thệ sẽ càng tệ hơn. Tôi sẽ kê một chút thuốc, dùng để bồi bổ thân thể, trở về liền giúp cô ấy sưởi ấm, để cô ấy ướt sũng cả người đến đây, sợ là tỉnh lại sẽ cảm lạnh, vừa vặn liền có thể uống thuốc.”

Trần Hà: “Cảm ơn bác sĩ.”

Bác sĩ: “Một người tiến vào lấy thuốc, ba thang thuốc bắc tổng cộng 3 mao tiền.”

Lâm Yến: “Tôi tới tôi tới.” Cô ta đi vào lấy thuốc, đưa tiền cho bác sĩ.

Phạm Quốc Đồng: “Đưa thuốc cho tôi, trở về tôi sẽ sắc cho Lâm Dư Dư uống.”

Lâm Yến đương nhiên sẽ không đưa thuốc cho anh ta, vừa rồi lúc bác sĩ muốn thu tiền thì anh ta đâu? Đứng lì ở ngoài không nhúc nhích, hiện tại lấy thuốc thì rõ là tích cực.

Chưa kể đến chuyện Lâm Dư Dư được anh cứu phải gả cho anh thật làm người khác ghê tởm, bọn họ là thanh niên trí thức đến từ thành phố, không có khái niệm này, trong thành phố cũng không có cách nói sặc mùi phong kiến như vậy. Nhưng coi như thật sự phải như vậy, Phạm Quốc Đống nếu đã nhận định Lâm Dư Dư là vợ anh ta thì ít ra lúc trả tiền thuốc phải chủ động lấy tiền ra, tích cực một chút, thế thì may ra Lâm Yến sẽ có cái nhìn khác về anh ta. Hiện tại, sao có thể nữa?

Lâm Yến nhanh chóng cầm thuốc: “Đây là thuốc tôi bỏ tiền ra mua, không mượn anh cầm.”

Phạm Quốc Đống sửng sốt, ngay sau đó lại cười ha hả: “Thanh niên trí thức Lâm Yến, Lâm Dư Dư không phải vợ tôi sao, loại chuyện như sắc thuốc cứ giao cho mẹ tôi là được rồi, người thành phố đâu biết làm cái này.”

Lâm Yến: “Anh muốn lấy lòng Dư Dư thì tự mình bỏ tiền ra mua thuốc đi, dùng tiền của tôi để giả vờ sĩ diện cái gì, nằm mơ đi.” Lâm Yến từ nhỏ đã được người nhà cưng chiều, tính tình cũng không vừa đâu, cô ta nhỏ nhẹ đáng yêu chỉ với nam chính thôi. Đối với cái tên du côn như Phạm Quốc Đống thì cô ta chẳng cần phải ra vẻ đáng yêu làm gì.



Trần Hà: “Chúng ta mau về đi, bằng không bệnh tình Lâm Dư Dư lại nặng thêm.”

Thanh niên đánh xe bò hô: “Đi thôi.”

Trở lại ký túc xá của thanh niên trí thức, Phạm Quốc Đống còn muốn đi theo, anh ta một mực ồn ào muốn đưa Lâm Dư Dư về nhà anh ta nhưng Trần Hà và Lâm Yến không đồng ý, hai người khiêng Lâm Dư Dư vào xong liền trực tiếp khóa. Phạm Quốc Đống tuy là tên du côn nhưng cũng không dám xông vào, thời buổi này, tội danh lưu manh với các đồng chí nữ cũng không nhẹ đâu.

Lâm Dư Dư trên người ướt sũng nước, Lâm Yến và Trần Hà trước tiên cởi quần áo cho cô, thay một bộ mới khô ráo, đều là nữ đồng chí với nhau, cũng không có gì phải ngại.

Thay quần áo xong, Trần Hà nói: “Lâm Yến, em biết sắc thuốc không? Chị phải bắt đầu làm việc rồi.” Công việc liên quan đến lương thực, Trần Hà đã trì hoãn một lúc rồi, hiện tại cũng còn sớm, cô không muốn xin nghỉ.

Lâm Yến có chút khó xử: “Em chưa sắc thuốc bao giờ, vừa rồi có hỏi bác sĩ nhưng em nghe không hiểu, sợ sắc hỏng mất.” Hơn nữa, cơ thể cô ta khó chịu, cảm giác toàn thân vô lực, thật sự là không có sức lực đi sắc thuốc.

Trần Hà nghĩ một lát, nói: “Vậy thì thôi, chiều chị không đi làm, để chị sắc thuốc cho.” Cô xuống nông thôn đã bốn năm năm rồi, mấy việc này cho dù trước kia không biết làm thì mày mò dần giờ cũng biết rồi. Lâm Yến vừa nhìn đã thấy là được chiều chuộng quen rồi, không biết cũng là chuyện bình thường.

Lâm Yến vừa nghe liền nói: “Cảm ơn chị Trần, được vậy thì tốt quá.”

Kế tiếp, Lâm Yến về giường nghỉ ngơi, đắp chăn lên, đau bụng kinh làm cô ta chìm vào giấc ngủ rất nhanh. Lâm Yến ngủ không bao lâu, Lâm Dư Dư liền tỉnh. Cô hơi mê mang nhìn bốn phía, có được ký ức của nguyên chủ nên rất nhanh cô đã nhận ra đây là chỗ ở của thanh niên trí thức.

Chỗ ở của nữ thanh niên trí thức có hai gian, một gian cho những thanh niên trí thức cũ và một gian cho người mới. Gian cho người mới vừa được xây xong trước khi bọn cô xuống nông thôn, xây thêm ngay cạnh chỗ cũ. Lần này, trong số thanh niên trí thức xuống nông thôn chỉ có ba người là nữ, chính là Trần Kiều, Lâm Yến và Lâm Dư Dư, nên ba người ở chung một gian.