Lưu Hồng Đào thấp giọng nói: "Mấy bà nói xem, chúng ta không đi lấy lòng "người kia"... có khi nào sẽ bị trả thù không?”
Thím Hoa trợn mắt: "Chúng ta còn chả quan tâm đến nó, sao có thể bị trả thù cơ chứ? Còn nữa, mấy ngày nay đội trưởng cũng đến nhà nó nói chuyện mấy lần, còn nói nhà nó về sau không thể đạt vinh dự gia đình ba tốt nữa, đội trưởng cũng đâu gặp chuyện gì."
Lưu Hồng Đào ngẫm nghĩ: "Đó là do đội trưởng là quan chức, đâu có giống chúng ta."
Bà ấy cân nhắc một lúc, cái loại "thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết" như Phúc Đoàn, không giống chính, mà giống tà.
Tà, tự nhiên sẽ sợ quan.
Lưu Hồng Đào ngẫm nghĩ, thấy cũng đúng, bây giờ, có mấy người thấy cách đó không xa, Phúc Đoàn được một đám người vây quanh tán tụng, cô ta trực tiếp bị chọc cho cười khúc khích.
Phúc Đoàn vẫn còn nhỏ, tuy có năng lực quỷ dị, nhưng cô ta lại không thể nhận biết lòng người.
Ví dụ như đám người thím Hoa, Lưu Hồng Đào lại có thể hoàn toàn nhìn thấu, đám người vây quanh Phúc Đoàn, đều là những kẻ lưu manh thô lỗ, căn bản không phải là thật lòng đối tốt với Phúc Đoàn.
Đều là một đám bạn ăn chơi không hơn không kém.
Thím Hoa lắc lắc đầu: "Đám người đó hệt như chó gặp cứt vậy."
Lưu Hồng Đào không khỏi thổn thức: "Phải nói "người kia"... người bên cạnh nó càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng không thật lòng. Trước kia Trần Dung Phương là thật tình với nó, kết quả thì sao, cả nhà Trân Dung Phương bều bị nó hại."
"Về sau một nhà Niên Xuân Hoa, nhà cậu 3 Sở Chí Mậu tuy rằng ăn nói khó nghe, nhưng chưa từng khắt khe với nó. Bây giờ vợ chồng cũng đã ly hôn."
"Phải nói một đời của người này, bạn bè thật lòng khuyên bảo thì ít, bạn ăn chơi thì nhiều. Cứ nhìn bộ dạng của nó xem... chỉ có những người bạn một mực khen ngợi nó, mới được nó đối xử tốt."
Đáng tiếc, những người bạn một mực khen ngợi nó, thực sự là bạn ư?
Những người đó đều là đến vì lợi, một khi tai họa ập đến, ngược lại có thể quay lại cắn cô ta một ngụm.
Nhưng cũng chẳng còn cách nào, Phúc Đoàn chính là kiểu người chỉ có thể chấp nhận người khác thuận theo cô ta, không nếm được khổ, cũng không chịu được giận, không muốn làm bất cứ việc gì.
Đây cũng xem như là cầu được ước thấy đi.
Thế là, những người tỉnh táo trong đội sản xuất thứ chín, trơ mắt nhìn Phúc Đoàn nhanh chóng bị nhiễm thói quen xấu.
Ví dụ như, ông năm Vương biết đánh bài, có một lân Phúc Đoàn đứng sau lưng ông ta xem ông chơi bài, ông năm Vương nói: "Để ông dạy cháu chơi."
Phúc Đoàn tùy ý học một chút, vì để lấy lòng Phúc Đoàn, ông năm Vương hăng hái khen ngợi Phúc Đoàn sao có thể lợi hại như thế, sao có thể thông minh như thế?
Ông ấy để cho Phúc Đoàn đánh vài ván, đưa tiền cho Phúc Đoàn.
Phúc Đoàn may mắn thắng, ông năm Vương càng không tiếc lời tán tụng cô, nói cô đầu óc thông minh, tính kế cao hơn bài trong tay người khác.
Những người khác trong đội cũng không nhìn nổi cảnh Phúc Đoàn chơi bài nữa. Ví dụ như Trần Dung Phương, ví dụ như Sở Chí Quốc, ví dụ như chú ba Sở tâm đức thiện lương nhưng ăn nói có hơi cứng rắn, thẳng thắn.
Bọn họ không thích Phúc Đoàn, bởi vì tính nết Phúc Đoàn không tốt. Nhưng đám người lương thiện này có điểm yếu của bản thân: Bọn họ thực không nhẫn tâm nhìn Phúc Đoạn tuổi nhỏ như vậy đã đi vào con đường tà đạo.
Thế nhưng, bọn họ đều không có cách nào quản giáo Phúc Đoàn.
Cho dù chú ba Sở từng nhắc với Niên Xuân Hoa vài lần, Niên Xuân Hoa cũng đều là bộ dáng không quan tâm mà nói: "Phúc Đoàn nhà chúng tôi, đầu óc thông minh, lại may mắn, nó muốn chơi bài, khẳng định có thể thắng về toàn bộ gia sản của người khác."
Chú ba Sở:...
Được, tôi không nói nữa.
Chính vì thế mà Phúc Đoàn nhanh chóng tiêm nhiễm một đống thói quen xấu.