Quý Đạc cùng Lâm Kiều vừa đi, Quý Quân cũng buông chén đũa, đứng lên.
Ông cụ Quý sớm biết con trai cả có việc, nên cũng không còn tâm trạng ăn uống nữa, chỉ liếc nhìn ông ta một cái: "Đã biết rồi?."
"Vâng." Giọng nói Quý Quân rầu rĩ, cúi đầu không dám nhìn ông cụ.
Từ nhỏ ông ta đã thế, khi những đứa trẻ khác phạm lỗi biết khóc, biết cầu xin tha thứ, thì ông ta chỉ lặng lẽ đứng đó đợi bị phạt. Nhiều lần nếu không có Từ Lệ nhắc nhở, ông cụ cũng đã quên mất còn có đứa con trai lớn của mình đang bị phạt đứng.
Sau khi trưởng thành, thì lại học được cách bào chữa cho vợ, điều này càng khiến ông cụ thêm tức giận.
Ông cụ Quý thở dài: "Vợ con nhiều tính toán, bình thường cần phải kiểm soát, không thể nuông chiều quá. Lời này bố đã nói với con nhiều lần, chắc tai nghe cũng chán rồi, bố cũng không muốn nói nữa. Biết rồi thì kín miệng, đừng để em trai con phải dọn dẹp hậu quả cho con nữa."
Nghe vậy, Quý Quân cúi đầu càng thấp hơn, xấu hổ nói: "Tất cả là do con không xử lý tốt, gây phiền phức cho gia đình..."
"Chỉ biết nhận lỗi thì có ích gì? Lần sau nó khóc, con không phải càng không có biện pháp sao?"
Ông cụ nhìn Quý Quân một cách sâu xa: "Con cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi, nên có chính kiến. Bố không biết còn có thể giúp con được bao lâu nữa."
Quý Quân nghe vậy vội vàng nói: "Bố vẫn khỏe mạnh lắm, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!"
Thực ra chuyện này là một bài học với Quý Trạch, mà cũng là bài học đối với Quý Quân.
Nếu ông ta không quá yếu đuối cứ bao che cho vợ, thì Diệp Mẫn Thục cũng không dám lộng hành đến mức này, dám làm mọi chuyện. Lúc Diệp Mẫn Thục mới vào nhà, bà ta cẩn trọng, sợ làm gì sai sẽ khiến bố mẹ chồng không vừa ý.
Ông cụ Quý không thông báo cho Quý Quân mà đã tự quyết định chuyện hôn sự, muốn giáng cho ông ta một đòn mạnh.
Tai ông ta có mềm cũng không sao, nhưng không thể để em trai phải lấy chuyện cả đời ra để dọn dẹp hậu quả cho ông ta. Chỉ cần ông ta nhìn thấy Lâm Kiều một ngày thì sẽ không bao giờ quên chuyện này.
Và chỉ cần ông ta nhớ, sau này Diệp Mẫn Thục muốn làm gì, e là cũng không dễ dàng như trước nữa.
Ông cụ Quý đã già, Từ Lệ lại không đủ quyền uy để kiểm soát Diệp Mẫn Thục. Chẳng lẽ sau này ông qua đời, lại để em trai lo liệu chuyện nhà anh cả?
Quý Đạc giờ đã kiềm chế, chứ trước kia anh đâu có dùng phương pháp ôn hòa thế này.
*****
Thực ra bây giờ Quý Đạc chẳng tỏ ra ôn hòa chút nào, ít nhất suốt dọc đường đi, Lâm Kiều luôn cảm thấy anh không bình thản như vẻ ngoài.
Dĩ nhiên, gương mặt anh vốn lạnh lùng, có bình tĩnh hay không cũng khó mà nhận ra.
Hai người không nói nhiều suốt đường đi, mãi đến khi đến chợ sáng gần đó, Quý Đạc mới hỏi cô: "Muốn ăn gì?"
Ở cổng chợ sáng là một dãy quán ăn vặt, mùi hương của các món ăn lan tỏa trong không khí lành lạnh của buổi sáng, mang lại cảm giác sinh động và chân thực.
Lâm Kiều luôn nghĩ, chợ sáng và chợ đêm của một thành phố là nơi thể hiện rõ nhất cuộc sống của người dân địa phương, bày ra những gì họ ăn, mặc và sử dụng theo cách giản dị. Ngay cả Quý Đạc, đứng giữa những quán ăn vặt náo nhiệt này, cũng trở nên gần gũi hơn hẳn.
Cô hỏi thẳng: "Có món nào anh gợi ý không?" Sau đó vội bổ sung: "Không phải đậu nành lên men."
"Cô cũng biết món đó à?" Người đàn ông liếc nhìn cô.
Lâm Kiều lập tức nhăn mũi: "Di Trương mua cho tôi thử mấy hôm trước, cái mùi đó..."
Nữ tín chủ nguyện cả đời không có đời sống tình dục, chỉ để đổi lấy việc món đậu nành lên men không xuất hiện trên bàn ăn của mình.
Có vẻ như lời thỉnh cầu đã được lắng nghe, vì Quý Đạc không hề có ý định mua món đó, cũng không định uống trước mặt cô.
Anh mua dọc đường nào là quẩy chiên, bánh nướng, bánh cam, cuối cùng dừng lại ở một quán nhỏ bán món kho.: "Ông chủ, cho một phần đồ kho."
Chủ quán là một ông chú trung niên đeo kính, mắt kính phủ một lớp hơi nước từ hơi nóng bốc lên. Khi nhìn người, ông ấy phải cúi đầu, chỉ nhìn được qua khoảng trống phía trên kính, thành ra chỉ thấy bóng mờ mờ. "Lại dẫn cháu gái đến ăn à?"
Lâm Kiều chắc chắn rằng Quý Đạc đã khựng lại một chút khi nghe câu đó. Không rõ anh đang nghĩ về mối quan hệ giữa hai người hay cảm giác mình bị gọi là già.
Cô mỉm cười, "Chú ơi, anh ấy thường dẫn cháu gái đến ăn sao?"
Chủ quán nghe giọng không giống, liền vội vàng tháo mắt kính ra, lấy tạp dề lau đi rồi nhìn kỹ hơn, "Không phải à? Chú còn tưởng Tiểu Linh lớn thế này từ bao giờ."
Gia đình họ Quý ai cũng cao ráo, ngoại trừ Quý Quân. Không rõ Tiểu Linh giống bố hay sao mà nhỏ nhắn đáng yêu, khuôn mặt bầu bĩnh như trẻ con.
Thấy Quý Đạc thành thạo gọi món, Lâm Kiều tìm một chiếc ghế nhỏ bên cạnh quán và ngồi xuống.
Ông chủ vừa chuẩn bị đồ ăn cho Quý Đạc, vừa không thể nhịn được mà thỉnh thoảng nhìn về phía họ. "Cô là...?"
Lâm Kiều định nói "cháu gái khác", nhưng Quý Đạc đã bình thản trả lời: "Đối tượng."
"Đối tượng?" Ông chủ ngạc nhiên liếc nhìn Lâm Kiều thêm lần nữa, "Bảo sao mà cô ấy xinh thế."
Lâm Kiều không ngờ anh lại thừa nhận một cách tự nhiên như vậy, bèn ngước lên nhìn anh.
Sắc mặt Quý Đạc vẫn không thay đổi, nhưng ông chủ thì rõ ràng rất quen thuộc với anh, còn cho thêm mấy miếng phổi. "Chú tặng các cháu."
Lâm Kiều nhìn Quý Đạc bưng đồ ăn tới, đưa cho cô một đôi đũa. "Tôi thấy chú ấy quen anh lắm, anh hay đến đây à?"
"Hồi nhỏ thường đi cùng anh trai."
Quán bày bàn ghế thấp, khi Quý Đạc ngồi xuống ghế, đôi chân dài của anh lộ rõ sự lúng túng không biết đặt chỗ nào.
Nhưng sắc mặt anh vẫn bình thản, còn giúp cô tráng đũa trước khi đưa lại.
"Không cần tráng đũa cho tôi đâu."
Lâm Kiều không có kiểu tính cách tiểu thư như thế.
Quý Đạc "ừ" một tiếng, không rõ có nghe lọt tai hay không.
Lâm Kiều cảm thấy anh không tập trung vào bữa ăn, hơn nữa anh nói "hồi nhỏ thường đi cùng anh trai" chứ không phải như những gì vừa nói trước đó rằng anh thường đưa Tiểu Linh đến...
Lâm Kiều nghĩ đến Quý Quân vừa rồi.
Quý Quân dễ đoán hơn Quý Đạc nhiều, tuy không phải mọi thứ đều viết trên mặt, nhưng chỉ cần quan sát kỹ một chút, cũng có thể thấy được phần nào tâm tư.
Quý Quân đến nhà cũ sớm như vậy, lại mang vẻ mặt hối lỗi muốn nói mà không dám, chắc hẳn đã làm gì sai và đến nhận lỗi với ông cụ. Sai lầm đó rất có thể liên quan đến Diệp Mẫn Thục, nếu không bà ta lẽ ra phải đến cùng để nói đỡ cho chồng trước mặt bố mẹ chồng rồi.
Lâm Kiều làm như vô tình gợi chuyện, "Thư gửi cho mẹ tôi đã ba ngày rồi, hôm nay chắc là đến nơi."
Sau khi hai người quyết định kết hôn, ông cụ Quý và Từ Lệ đã bảo cô viết thư cho Lưu Ngọc Lan, thông báo về việc này và mời bà tới dự đám cưới.
Dù Lưu Ngọc Lan có đến hay không, nhà họ Quý cũng đã dành cho bà sự tôn trọng xứng đáng, không vì bà xuất thân từ nông thôn mà lơ là. Trước đó Lâm Kiều đã hứa sau khi ổn định sẽ viết thư, vì cô chỉ tạm trú ở nhà họ Quý nên chưa viết, bây giờ cũng coi như đã thật sự ổn định. Edit: FB Frenalis
Quý Đạc quả thật không để tâm lắm, chỉ đáp lại bằng một tiếng "ừ".
Lâm Kiều thở dài, "Cũng không biết lần này anh họ giúp tôi trốn ra ngoài có bị đánh không. Nói thật, tôi với anh ấy quan hệ cũng khá tốt."
Câu nói này cuối cùng cũng khiến Quý Đạc có chút phản ứng, ánh mắt mang theo sự tìm hiểu nhìn về phía cô.
Anh luôn phản ứng rất nhạy bén, đôi mắt sâu thẳm. Khi anh nhìn chằm chằm vào bạn, bạn sẽ cảm thấy như mọi suy nghĩ nhỏ nhặt đều bị nhìn thấu.
Nhưng Lâm Kiều không có ý đồ xấu, nên cô không sợ bị anh nhìn thấy. "Thấy khó tin à? Thực ra tôi với anh ấy đều do bà nội nuôi lớn, hồi bé còn ngủ chung giường. Anh ấy thực ra còn thân với tôi hơn với Lâm Huệ. Hồi nhỏ Lâm Huệ hay bắt nạt tôi, bắt tôi làm việc, nhiều lần anh ấy giúp tôi làm hết mà Lâm Huệ cũng không biết."
"Thế mà cô vẫn bị bắt nạt."
Cũng giống như Quý Quân, dù anh cả có muốn hay không, những chuyện nên xảy ra thì vẫn cứ xảy ra.
Câu nói mang chút giễu cợt, là cảm xúc hiếm hoi lộ ra dưới vẻ ngoài lạnh lùng của Quý Đạc.
Quý Đạc vốn là người ít nói, khí chất mạnh mẽ, nên nhìn bề ngoài có vẻ khó gần, nhưng thực ra cảm xúc của anh luôn rất ổn định. Chỉ có lần bị mưa kẹt lại ở bệnh viện là anh mới vô tình để lộ một chút.
Những người như thế tuy khó gần, nhưng có lẽ sống cùng với người luôn ổn định về cảm xúc vẫn tốt hơn so với người dễ bùng nổ. Hơn nữa, anh lại rất có trách nhiệm.
Lâm Kiều cắn một miếng bánh nướng, nghĩ thầm anh thật biết cách chọn đồ, miếng này giòn thơm lạ thường. "Anh ấy không có khả năng, chứ không phải không muốn. Hơn nữa, anh ấy có thể làm gì với họ? Dù sao đó cũng là gia đình của anh ấy, họ đối xử không tốt với tôi, chứ đâu phải với anh ấy."
Thế giới của trẻ con chỉ có hai màu đen trắng, còn người lớn thì hiểu rằng có rất nhiều điều không thể làm khác được và rất nhiều điều không hoàn hảo trên đời.
Cô nói những điều này vì thấy rằng ông cụ Quý và Quý Đạc tuy thất vọng, nhưng chưa đến mức tuyệt vọng và muốn từ bỏ. Cô chỉ tiện miệng nói ra, Quý Đạc nghe thì tốt, không nghe cũng chẳng sao...
Dù không nghe, những điều cô nói là về Lâm Vĩ, chẳng liên quan gì đến nhà họ Quý.
Lâm Kiều nói đến đó thì dừng, tập trung ăn uống. "Ừm, món kho này ngon thật."
Đồ ăn được nấu rất thấm vị, cảm giác khi ăn cũng tuyệt, không giống quán nổi tiếng cô từng tìm đến kiếp trước, ngoài cái tên thương hiệu lâu đời, chẳng còn gì đáng để nhớ.
Cô gái nhỏ hào hứng nếm thử thêm miếng bánh cam, môi trở nên bóng nhẫy vì dầu, ăn xong cô cũng chẳng buồn nói thêm gì nữa.
Quý Đạc nhìn cô, cảm giác khó chịu trong lòng bỗng nhiên tan đi rất nhiều.
Nghĩ cho cùng, anh cả đã không còn là người thường hay dẫn anh đi ăn món này, hay cõng anh trên vai nữa. Chị dâu và Tiểu Trạch cũng là người thân của anh cả, thậm chí ở một khía cạnh nào đó còn thân thiết hơn với anh.
Anh không phải không hiểu, chỉ là chấp nhận điều này thật sự không dễ dàng.
Quý Đạc cúi đầu tiếp tục ăn, "Lát nữa cô muốn đi đâu?"
"Hả?" Lâm Kiều mải ăn đến nghiêm túc, rõ ràng không ngờ anh sẽ đột nhiên hỏi vậy, ngẩn ra một chút.
"Ăn xong cô muốn đi Cố Cung, Di Hòa Viên hay đi xem phim, nghe nhạc?"
Hoá ra anh đã nghe lời Từ Lệ nói...
Lâm Kiều cảm thấy không cần thiết, bọn họ chỉ là quan hệ hợp tác, cũng không cần phải thông qua thủ tục này, hơn nữa kiếp trước cô đã từng đến Tử Cấm Thành.
Tuy nhiên, cô vẫn tò mò hỏi: "Vé vào Tử Cấm Thành bây giờ giá bao nhiêu?"
"Ba tệ."
Quý Đạc tưởng rằng cô muốn đi nên mới hỏi, kết quả cô chỉ lẩm bẩm trong lòng một câu: "Cái này so với giá nhà đất còn có lương tâm hơn nhiều", nhưng ngoài miệng thì nói với Quý Đạc: "Không phải anh nói đã được phân nhà rồi sao, anh đã đi xem qua chưa?"
Thế mà lại tỏ ra không có hứng thú gì.
Tay Quý Đạc đang gắp thức ăn chợt khựng lại, "Tôi chưa có đi qua."
"Vậy thì đi cùng nhau." Lâm Kiều vừa nói xong, như nhớ ra điều gì đó liền hỏi thêm: "Hay là anh muốn đi dạo?"
Quý Đạc thật sự không có hứng thú lắm, nhưng ngày trước mỗi khi nhà có khách, mẹ anh đều sắp xếp dẫn họ đến những nơi đó. Khi ấy anh chỉ thấy phiền phức, hầu hết đều tìm cách thoái thác, không ngờ lần này phải đi cùng Lâm Kiều mà cô lại chẳng muốn đi.
Dường như đọc được điều gì đó từ vẻ mặt anh, Lâm Kiều bổ sung: "Tôi định chờ mẹ tôi đến rồi đi cùng."
Quý Đạc không nói là tin hay không tin, chỉ đứng dậy trả tiền sau khi thấy cô ăn xong, "Vậy thì đi xem nhà mới."
Đến khi ngồi lên chuyến xe buýt về khu quân đội, Lâm Kiều mới hiểu vì sao khi nãy người đàn ông lại ngừng một chút rồi mới trả lời.
Trước đây khi về thôn Sa Hà, đều là Tiểu Phương lái xe. Sau đó anh bận bịu nhiều việc, ít khi có dịp nghỉ ngơi nên lần này cho Tiểu Phương nghỉ hai ngày, mãi đến mai anh ta mới quay lại.
Nhưng thời này có xe buýt là tốt lắm rồi, còn đòi gì nữa?
Lâm Kiều không có gì để phàn nàn, chỉ là ngồi cạnh Quý Đạc, cứ mỗi khi có bốn năm người lên xe lại có một người liếc nhìn họ. Đến khi xe đông hơn, Quý Đạc đứng dậy nhường chỗ cho một cụ già, lại càng thu hút ánh nhìn của nhiều người hơn.
Thật ra trước khi lên được cấp bậc hiện tại, Quý Đạc thường đi xe buýt về nhà vào cuối tuần.
Với vóc dáng cao lớn, gương mặt đẹp trai của mình, những người thường đi tuyến xe này không phải ai cũng biết anh, nhưng cũng có không ít người nghe về việc anh đã gần ba mươi tuổi mà vẫn chưa lập gia đình. Hôm nay bất ngờ anh dẫn theo một cô gái trẻ đến, thử hỏi ai mà không tò mò?
Xe vừa dừng ở khu quân đội, đã có người không nhịn được nói với người khác: "Anh đoán xem hôm nay tôi gặp ai trên xe buýt? Là đoàn trưởng Quý đó! Lại còn dẫn theo một cô gái trẻ, chắc là đang hẹn hò rồi, hiếm thấy thật..."
Lâm Kiều không biết về mấy chuyện này, chỉ là cô phát hiện ra nơi mà Quý Đạc làm việc rộng lớn hơn cô nghĩ.
Theo xe buýt đi vào, nhà ăn, cửa hàng, trường học, thậm chí cả bệnh viện đều đầy đủ, trông như một thị trấn nhỏ với dân số ít nhất cũng lên đến cả chục nghìn người.
Căn nhà mà Quý Đạc được phân cấp có diện tích 90 mét vuông, là một ngôi nhà hai tầng nhỏ.
Tầng trên gồm hai phòng ngủ, tầng dưới là phòng khách và bếp, phía trước có một khoảng sân nhỏ được bao quanh bởi tường gạch. Nghe có vẻ không lớn lắm, nhưng diện tích 90 mét vuông này không tính diện tích công cộng, cầu thang được xây bên ngoài, vì vậy hoàn toàn đủ để ở.
Người ở Yến Đô thường thích trồng cây táo trong sân, vì tin rằng từ "táo" đồng âm với "sớm", mang lại ý nghĩa tốt lành. Từ xa, Lâm Kiều còn thấy vài nhánh táo vươn ra khỏi tường.
Nói chung ấn tượng ban đầu rất tốt, sau khi xem xét chi tiết cả hai tầng, cô cũng cảm thấy hài lòng.
Vì khi xây nhà nguồn kinh phí khá dồi dào, nên cầu thang nhỏ của ngôi nhà này được xây bằng bê tông, không như mấy cầu thang mà Lâm Kiều từng thấy trên đường: chỉ là cái giá ba chân hàn bằng sắt, trên đặt vài tấm gỗ hoặc sắt làm mặt thang, bước lên là nghe tiếng "cạch cạch".
Lâm Kiều phủi lớp bụi dính vào tay khi lên lầu, "Tôi thấy khá ổn đấy, quyết định chọn căn này đi?"
"Vậy thì chọn căn này." Quý Đạc không có ý kiến gì.
Cả hai nhanh chóng đồng ý, đã đến rồi thì cũng không thể chỉ nhìn qua rồi về, thế là họ ghé vào cửa hàng mua dụng cụ bắt đầu dọn dẹp.
Không ngờ rằng Quý Đạc không chỉ cứu người nhanh nhẹn, mà còn rất thành thạo trong việc làm việc nhà. Mỗi người cầm một cây chổi và cây lau nhà, Lâm Kiều mới dọn dẹp xong tầng dưới thì anh đã dọn xong tầng trên, thậm chí còn làm sạch cả hành lang và cầu thang bên ngoài.
Lâm Kiều nhìn quanh phòng khách cuối cùng cũng có chỗ để đứng, "Bức tường này cần sơn lại."
Quý Đạc đáp ngay, "Tôi sẽ tìm người."
"Cầu thang này cũng cần được trát lại, một số chỗ xi măng đã rơi ra rồi."
"Tôi sẽ đi mua."
Lâm Kiều nhìn quanh một lượt, tạm thời chỉ nghĩ ra được chừng đó, "Vậy anh đi đi, tôi sẽ gỡ cặp câu đối và chữ "Phúc" xuống."
Khu quân đội cách Yến Đô khá xa, ông cụ Quý và Từ Lệ đã bàn bạc với nhau, quyết định đặt phòng tân hôn của họ ở căn nhà cũ, căn phòng mà Quý Đạc trước đây từng ở.
Dù đám cưới không tổ chức ở đây, nhưng chữ hỷ và cặp câu đối vẫn phải dán lên, mấy cái cũ cần phải dọn dẹp hết. Cái nào gỡ được thì gỡ, cái nào không gỡ được thì dùng khăn ẩm lau qua, rồi lấy dao cạo sạch.
Lâm Kiều làm việc có tổ chức, ra khỏi nhà cô đã nghĩ có lẽ cần dọn dẹp nhà mới, nên cô mang theo cả ba lô. Những món cần mua khá nhiều, cô tiện tay xé một tờ giấy từ cuốn sổ tay của Quý Đạc, ghi lại rồi đưa cho anh.
Điều này khiến Quý Đạc nhớ lại hồi nhỏ, mẹ anh thỉnh thoảng cũng nhờ ông cụ Quý mang giúp đồ, và bà cũng thường làm như vậy. Để ông khỏi ngẫu hứng tự mua những thứ theo sở thích mà bà nhìn thấy chỉ muốn cau mày.
Quý Đạc gấp tờ giấy lại, nhét vào túi áo, "Trưa cô muốn ăn gì? Tôi tiện ghé qua nhà ăn."
Lâm Kiều đâu biết nhà ăn của họ có gì, "Anh cứ mua gì cũng được, tôi ăn gì cũng được." Nghĩ lại cô bổ sung, "Không cần mua nhiều đâu, sáng nay tôi ăn hơi no rồi."
Quý Đạc gật đầu, sau đó ra cửa đi mua những thứ cần thiết, còn mua thêm một hộp đựng cơm rồi mới đi đến nhà ăn.
Nhà ăn trong khu quân đội giống như một quán ăn quốc doanh, những gia đình quân nhân nếu không có thời gian nấu ăn có thể dùng phiếu mua thức ăn tại đây. Khi Quý Đạc bước vào, thấy lữ trưởng Lương cũng đang ở đó, đứng ngay phía trước anh, tay cầm nhiều hộp cơm hơn cả anh.
Anh chào hỏi, "Chị dâu không ở nhà à?"
"Không, con dâu cả của chúng tôi vừa sinh, cô ấy đi chăm sóc rồi."
Lữ trưởng Lương dáng người thấp bé, thấp hơn Quý Đạc nửa cái đầu, tóc đã thưa thớt khi vào tuổi trung niên, nên ông ấy cạo trọc đầu. Thấy Quý Đạc cầm hai hộp cơm, ông ấy cười ranh mãnh, "Thật sự là dẫn đối tượng đến đây rồi à? Nghe nói tôi còn chẳng tin."
Giọng ông ấy khá to, vừa nói xong đã có mấy người nhìn qua.
Quý Đạc không phủ nhận, lữ trưởng Lương càng tỏ ra tò mò, "Nghe nói cậu còn xin phân nhà nữa, trước kia chẳng bao giờ để ý chuyện tìm đối tượng mà giờ lại sắp cưới rồi?"
"Gia đình sắp xếp." Quý Đạc trả lời ngắn gọn.
Mấy ông lính lâu năm ở quân ngũ hiếm khi có cơ hội tiếp xúc với phụ nữ, đa số đều do gia đình sắp xếp, gặp mặt vài lần rồi cưới. Lữ trưởng Lương không lấy làm lạ, "Cậu cũng đến tuổi rồi, gia đình lo cũng phải."
Nói xong, ông ấy lại cười trêu chọc: "Cậu đến mà không gặp bọn họ à? Tiểu Đinh vừa nghe nói cậu dẫn đối tượng tới là lập tức chạy đi tìm xem cậu được phân ở đâu."
Nếu là người khác thì chắc chẳng ai để ý, nhưng với Quý Đạc - người nổi tiếng cứng đầu, chuyện này lại trở thành tâm điểm bàn tán.
Nghe nói cô gái mà Quý Đạc đưa tới rất xinh đẹp, ai cũng tò mò muốn biết cô ấy xinh thế nào mà có thể "trói" được anh chàng này.
Lữ trưởng Lương cũng tò mò, muốn xem thử người phụ nữ đã khiến Quý Đạc "nghe lời". Ông ấy tự hỏi, liệu cậu ấy có chạy về để bảo vệ cô ấy khỏi đám người tò mò trong quân doanh hay không. Dù sao, đây đều là mấy anh lính cộc cằn dễ làm người khác e ngại.
Nhưng Quý Đạc lại chẳng có biểu hiện gì lo lắng, còn nhắc ông ấy: "Đến lượt anh rồi."
Lữ trưởng Lương đáp lại, nhanh chóng đưa hộp cơm cho nhà bếp, gọi vài món rồi không quên quay đầu hỏi: "Cậu thật không định về xem thử sao?"
Có khi nào cô gái này là do gia đình sắp đặt mà cậu ấy không thích, nên mới chẳng quan tâm xem cô ấy có bị làm khó hay không?
Trùng hợp làm sao, căn hộ mà Quý Đạc được phân lại nằm ngay cạnh nhà của lữ trưởng Lương. Hai người cùng rời khỏi nhà ăn và đi về phía nhà mình.
Hai tay Lữ trưởng Lương cầm đầy đồ còn vòng vo khuyên nhủ: "Cuộc sống hôn nhân ấy mà, tắt đèn rồi thì ai cũng như ai. Nhìn mà xem, vợ tôi đây, hồi đó tôi còn chưa gặp mặt, chỉ trao đổi qua thư và một bức ảnh, thế mà cô ấy cũng khăn gói lên đường lấy tôi. Thời gian trôi qua, chúng tôi vẫn sống hạnh phúc với nhau đấy thôi."
Như người anh trai tiếp tục tâm sự: "Ai cũng bận rộn, thời gian đâu mà tự tìm bạn đời? Gia đình chọn thì ít nhất cũng là người có thể sống chung được."
Quý Đạc liếc mắt nhìn ông ấy, ánh mắt thế nào thì khó mà diễn tả, nhưng lại không nói gì.
Quý Đạc là người trẻ tuổi nổi tiếng tài năng, nhưng cũng là người không dễ gần. Nếu ai chọc vào anh, thì dù có xin xỏ thế nào cũng chẳng giúp được gì. Trước đây có người bị Quý Đạc phạt nặng vì làm sai, từ đó mọi người đều trở nên cẩn trọng.
Lữ trưởng Lương còn đang tự hỏi liệu mình có nói nhiều quá không, thì ngẩng đầu thấy mấy gương mặt quen thuộc đang đứng rình mò trước cửa nhà bên cạnh, nhìn chằm chằm vào cô gái nhà Quý Đạc.
Cô ấy có dáng người đẹp, khuôn mặt thanh tú, khi nhận ra có người nhìn mình thì còn cười tươi với họ như chẳng có chút e ngại nào.
Lữ trưởng Lương không khỏi bật cười: "Mấy thằng nhóc này, chẳng sợ làm người ta hoảng."
Ông ấy định gọi bọn họ lại, bảo đừng quá vô duyên, nhưng cô gái đã buông cây lau nhà, âm thanh trong trẻo cất lên: "Mấy anh là đồng nghiệp của Quý Đạc đúng không?" Giọng nói dễ nghe vô cùng.
Lữ trưởng Lương ngạc nhiên, nhận ra cô ấy không hề bị dọa, thậm chí trên mặt còn không có dấu hiệu của sự ngại ngùng.
Cô gái xinh đẹp nào mà chưa từng bị nhìn chằm chằm cơ chứ? Lâm Kiều đã quen với chuyện này, cô thậm chí còn mỉm cười với họ: "Không sao đâu, cứ thoải mái mà nhìn, không cần phải trốn."
Mấy anh lính to xác lập tức đỏ mặt, có người còn khẽ hắng giọng như để che giấu: "Chúng tôi chỉ đi ngang qua thôi."
"Phải, đi ngang qua, không ngờ là có người sống ở đây rồi."
Mà đi ngang qua tới ba lần trong mười phút? Còn đứng ngay trước mặt cô ấy mà nháy mắt ra hiệu, cứ như cả đám bị giật mí mắt vậy?
Lâm Kiều không vạch trần bọn họ, cô chỉ chỉ vào hai bên cửa, nơi mà cô không với tới được: "Vậy thì tốt quá, giúp tôi một chút, khỏi phải sang nhà mượn ghế."
Lữ trưởng Lương chỉ còn biết đứng đó nhìn mấy anh lính tò mò đến xem náo nhiệt bị bắt làm việc, xắn tay áo lên cạo sạch mấy tờ câu đối cũ. Còn Lâm Kiều thì chống hông đứng chỉ đạo.
Ông ấy quay lại nhìn Quý Đạc: "Giờ tôi mới hiểu tại sao cậu không vội."
Hóa ra, cô gái mà anh định cưới là kiểu người thế này, cá tính mạnh mẽ, không giống nhiều phụ nữ khác sau vài năm kết hôn vẫn chưa dám thể hiện sự tự tin như vậy.
Sau khi đám lính quay về, tin đồn về bạn gái của Quý Đạc lại tăng thêm vài phần. Sau này khi gặp lại Quý Đạc, mọi người không biết nên chúc mừng anh may mắn hay nên cảm thấy lo lắng cho anh nữa.
Lâm Kiều thì chẳng hay biết gì về chuyện này. Đêm đó khi về nhà, cô phát hiện có một cái thùng giấy vừa được đưa đến.
Ông cụ Quý không biết đã nói chuyện gì với Quý Quân, chỉ chỉ vào cái thùng giấy: "Anh cả của con mua cho hai đứa, quà cưới đấy."
Lâm Kiều chỉ nhìn thoáng qua thì biết đó là tivi nhập khẩu, chắc hẳn cũng không nhỏ.
Tivi đen trắng 12 inch đã tốn hơn bốn trăm tệ, chiếc này chắc chắn phải mấy ngàn, có phải anh chồng tương lai của cô quá hào phóng không?
Chẳng ngờ, những ngày sau đó, Lâm Kiều mới thấy thế nào là "chịu chi".
Ngoài tivi, nhà họ Quý còn mua thêm nồi cơm điện, máy giặt, và cả tủ lạnh, thứ được xem là xa xỉ phẩm thời bấy giờ, chất đầy cả nửa căn nhà trống. Đồ nội thất đặt làm cũng lần lượt được đưa tới, toàn là gỗ quý, chỉ đợi nhà mới được hoàn thiện là có thể chuyển vào.
Đúng lúc này, Diệp Mẫn Thục lại xuất hiện, khuôn mặt bơ phờ bước vào nhà cũ.