Ông cụ Quý tuy tính tình nóng nảy, nhưng thực ra không phải người cổ hủ, bảo thủ.
Nếu ông thật sự bảo thủ, thì chuyện Quý Quân muốn cưới Diệp Mẫn Thục, ông đã làm mọi cách để phá ngang. Diệp Mẫn Thục chỉ là một diễn viên nhỏ ở đoàn văn công, liệu có thể đấu lại ông?
Cả đời ông đã mất đi rất nhiều người: vợ trước, đồng đội, đồng bào, cha mẹ, anh chị em, thậm chí là con cái, nên đối với những gì còn lại, ông đặc biệt trân trọng.
Nếu Quý Trạch thật sự muốn làm kinh doanh, tự ý làm trước rồi mới nói sau, dù ông biết cũng không đến mức phá hỏng tâm huyết của đứa cháu, ép nó quay về con đường mà ông cho là đúng. Thậm chí, nếu Diệp Mẫn Thục muốn gây chuyện, vì sự an ổn của cháu và gia đình, ông còn có thể giúp đè nén bà ta.
Thế nhưng, Quý Trạch lại cố gắng xin phép trước, điều này đáng để suy ngẫm.
Ông cụ nhìn cháu trai, quả nhiên thấy trên mặt anh ta thoáng qua vẻ không được tự nhiên, cảm xúc vừa mới dậy lên đã lập tức thu lại, "Cháu nhắm tới dự án nào của phía trên phải không?"
Thời buổi này, cái gì kiếm tiền nhanh nhất? Đương nhiên là các dự án của nhà nước.
Chỉ cần có được dự án, chúng ta không cần tự mình làm, chỉ cần nhượng lại cho người khác cũng đã kiếm được một khoản. Thậm chí còn có những phi vụ không vốn, nhưng nếu Quý Trạch dám nhắc đến, ông cụ sẽ đánh gãy chân anh ta, mà chắc anh ta cũng không dám.
Quý Trạch lắc đầu, "Không, con muốn làm công nghiệp, sản xuất thiết bị điện tử."
Vậy là không dính dáng gì đến các dự án đó, sắc mặt ông cụ dịu lại.
Dù tự làm hay nhượng lại, đó cũng không đơn thuần là kinh doanh mà là kiếm tiền bằng mọi giá.
Ông cụ cầm tách trà định uống một ngụm, nhưng nhận ra tối nay Từ Lệ chuẩn bị nước chứ không phải trà, liền đặt tách xuống, tiếp tục lắng nghe cháu trai sẽ nói gì tiếp theo.
Quý Trạch tiếp tục nói: "Cháu đã suy nghĩ kỹ rồi, đất nước mình hiện tại thiếu đủ thứ, không thể cái gì cũng nhập khẩu từ bên ngoài được. Làm công nghiệp chắc chắn sẽ có thị trường. Nhưng ông cũng biết đấy, trước giờ các nước phương Tây luôn cấm vận công nghệ với chúng ta, làm gì cũng phải nhập dây chuyền sản xuất từ nước ngoài."
"Cháu muốn nhờ dượng họ giúp đỡ?" Ông cụ Quý lập tức nghĩ đến chồng của Quý Nghiên.
"Không, cháu đã có đường dây rồi, cháu muốn nhờ ông giúp cháu một chuyện, là vay ngân hàng một khoản."
Ông cụ cũng biết hiện nay nhà nước có chính sách hỗ trợ cho vay cá nhân để kinh doanh. "Cháu muốn vay bao nhiêu?"
"Mấy ngàn vạn tệ ạ." Giọng Quý Trạch có phần yếu ớt, thấy ông cụ nhíu mày liền vội vàng giải thích: "Để nhập một dây chuyền sản xuất thì thật sự cần con số này. Nếu ông không tin, có thể hỏ dượng. Nhưng số tiền này không phải trả ngay đâu, mỗi năm trả một phần. Nếu kinh doanh tốt, vài năm là trả xong."
Cũng chính vì con số lớn, nên Quý Trạch mới muốn nhờ ông nội giúp đỡ.
Mặc dù nhà nước có chính sách, nhưng không phải ai cũng có thể dễ dàng đi vay, ngân hàng đâu phải nơi cho tiền miễn phí.
Anh ta không lo về việc có mối quan hệ, nhưng người ta cũng phải nghe ngóng ý kiến từ gia đình anh ta mới dám bật đèn xanh. Nhỡ gia đình không đồng ý cho anh ta làm kinh doanh thì sao? Chẳng phải là tự mình chuốc rắc rối sao.
Con số này khiến ông cụ Quý có chút trầm ngâm, nhưng Quý Đạc lại mở miệng, không hỏi chuyện vay vốn mà hỏi về một vấn đề khác: "Cháu nói đường dây là của nhà họ Vu, Vu Tấn à?"
Quý Trạch hơi ngạc nhiên, nhưng Quý Đạc đã nói tiếp: "Trong đám bạn của cháu, người có thể tiếp cận ngoại thương chỉ có cậu ta."
"Cháu biết chẳng gì qua mắt được chú." Quý Trạch có chút thất vọng.
Chuyện này anh ta đã để mắt từ lâu, lại còn có một người bạn làm việc ở bộ phận liên quan, mới dám nghĩ đến ý tưởng này. Không ngờ chú nhỏ lại nhanh chóng nắm bắt được.
Mẹ anh ta lúc nào cũng hy vọng anh ta sau này sẽ thành công hơn chú nhỏ, thật đúng là quá xem trọng anh ta rồi...
Nghe xong, Quý Đạc không có phản ứng gì đặc biệt: "Trong đám bạn cháu, ngoài cháu ra còn ai muốn làm kinh doanh?"
"Cũng không nhiều, chỉ có cháu và Trần Vệ Quốc thôi."
Anh ta không muốn dựa quá nhiều vào gia đình, còn Trần Vệ Quốc thì gia đình không đủ khả năng. Những người khác dù có ý tưởng nhưng cũng chỉ muốn tìm cách dễ dàng hơn.
"Thế còn Vu Tấn? Cậu ta có muốn ra ngoài kinh doanh không?"
Lại thêm một câu hỏi nữa. Quý Trạch suy nghĩ một lúc: "Hiện nay là thời kỳ mở cửa, đơn vị của cậu ta đang phát đạt, chắc là cậu ta chưa nghĩ đến chuyện ra ngoài kinh doanh."
"Người nhà họ Vu thì sao? Còn họ hàng của nhà họ Vu, có ai muốn vay vốn từ cậu ta để nhập dây chuyền sản xuất không?"
Lần này, Quý Trạch không nói gì.
Quý Đạc liếc nhìn anh một cái, chậm rãi nói: "Chưa biết gì mà cháu dám vay vài chục triệu để mua thiết bị sao?"
Từ lúc Quý Đạc bắt đầu hỏi về Vu Tấn, ông cụ Quý đã cảm thấy có gì đó không ổn. Thấy cháu trai không trả lời, ông liền hỏi thẳng con trai: "Chuyện này có vấn đề gì sao?"
"Chưa chắc có vấn đề, nhưng cũng không chắc chắn như nó nghĩ."
Quý Đạc thu lại ánh mắt từ cháu trai, nói: "Lúc chị Nghiên về dự đám cưới của con, con đã nói chuyện với chị ấy. Hiện tại trong mắt người ta, nước mình là một miếng mồi béo bở, ai cũng muốn cắn một miếng, ai cũng muốn bán cho chúng ta những thứ đã lỗi thời mà họ không bán được ở trong nước họ."
Hiện nay, một lượng lớn thiết bị điện tử từ Nhật Bản tràn vào nước ta, đó đều là những sản phẩm đã lỗi thời, ứ đọng trong nước họ. Có thể nói, thị trường trong nước đã cứu sống không ít doanh nghiệp của họ.
Đây cũng là điều không thể tránh khỏi. Bởi vì trước đây bị cấm vận quá lâu, dù thiết bị đó đã lỗi thời nhưng hiện tại công nghệ trong nước chưa thể theo kịp.
Nhưng thiết bị điện tử là một chuyện, còn thiết bị sản xuất lại là chuyện khác.
Thứ này liên quan đến số tiền quá lớn, nếu chỉ là hàng thải loại thì không sao, nhưng lỡ có vấn đề về chất lượng...
Ông cụ Quý là người thông minh, không cần Quý Đạc nói thêm, ông cũng hiểu ra, liền nhíu mày: "Việc này không chắc chắn lắm."
Quý Trạch đã chuẩn bị rất nhiều, cũng nghĩ đến vô số tình huống có thể phải đối mặt, nhưng mới chỉ vừa bắt đầu đã bị phản bác, anh ta cảm thấy không cam lòng: "Vu Tấn lớn lên cùng cháu, tình cảm như anh em, chắc sẽ không lừa cháu đâu."
Quý Đạc chỉ nhìn anh ta mà không nói gì.
Vu Tấn lớn lên cùng anh ta, có thể sẽ không lừa anh ta, cũng có thể không muốn vì chút lợi ích nhỏ mà gây hấn với nhà họ Quý. Nhưng Vu Tấn có chắc chắn nắm rõ nguồn gốc của đối tác không?
Không có ai trong nhà họ Vu nghĩ đến chuyện này, có lẽ điều đó cũng có nghĩa là bản thân Vu Tấn cũng không nắm chắc chuyện này hoàn toàn.
Nói quá nhiều đôi khi dễ gây phản tác dụng, không nói gì lại để đối phương tự suy ngẫm.
Không lâu sau, Quý Trạch cũng im lặng đầu cúi xuống, như thể dũng khí và kỳ vọng vừa có đã bị dội gáo nước lạnh.
Thấy cháu mình trông như một chú chó mắc mưa, Quý Đạc liền đổi giọng: "Nhưng kinh doanh này cũng không phải là không thể làm."
Quý Trạch ngay lập tức phấn chấn hẳn lên: "Chú nói thế nào?"
Ông cụ Quý cũng quay sang nhìn con trai: "Ý con là, con đồng ý để Tiểu Trạch kinh doanh?"
"Việc có kinh doanh hay không là do nó quyết định, con chỉ muốn nói rằng, nếu nó thật sự muốn không bị người ta chỉ coi là cháu trai của bố, hay cháu của con, thì đừng cái gì cũng dựa vào gia đình." Edit: FB Frenalis
Quý Đạc đứng dậy, chiều cao lập tức tạo áp lực lên Quý Trạch, khí thế càng mạnh mẽ hơn: "Cháu đang có kỳ nghỉ phép mà, nếu thật sự có bản lĩnh thì hãy tự kiếm món tiền đầu tiên xem. Nếu cháu có khả năng, gia đình mới có thể ủng hộ cháu. Còn nếu tình hình còn chưa rõ ràng, thì đừng tìm ông nội giúp nữa."
Anh chưa bao giờ tin vào những kế hoạch hay dự báo. Một người chưa làm bất kỳ vụ kinh doanh nào mà đã muốn gia đình ủng hộ vay vốn mua thiết bị, với anh, đó là chuyện vô lý.
Nói xong, Quý Đạc liếc nhìn đồng hồ: "Cũng muộn rồi, Lâm Kiều vẫn đang đợi con."
"Thôi, con về đi, chuyện này để bố suy nghĩ thêm." Ông cụ không giữ con trai lại.
Quý Đạc vừa đi, ông cụ cũng đuổi cháu trai ra ngoài: "Chú cháu nói đúng đấy, cháu cũng về suy nghĩ kỹ lại đi."
Quý Trạch hiện giờ trong lòng rối bời, vừa cảm thấy chuyện này có vẻ làm được, vừa thấy chú nhỏ nói có lý. Mình còn chưa làm được gì, dựa vào đâu mà đòi gia đình ủng hộ?
Anh ta gật đầu: "Ông cũng ngủ sớm đi ạ."
Vừa rời khỏi thư phòng định đi về phía nhà sau, ngẩng đầu lên thì thấy ngay Quý Đạc, người mới bảo sẽ về phòng, lại đang khép cửa phòng khách đi ra.
Anh ta ngạc nhiên: "Chú chưa về nghỉ à?"
"Ừ, gọi điện chút." Quý Đạc trả lời ngắn gọn, vẻ mặt bình thường.
Nhưng giờ đã muộn thế này rồi, còn gọi cho ai? Không sợ làm phiền người ta sao?
Trong lòng Quý Trạch đầy nghi hoặc, nhưng vì Quý Đạc không nói gì, anh ta cũng chẳng dám hỏi. Chỉ gật đầu chào rồi quay về phòng mình ở nhà sau.
Quý Đạc gọi cuộc điện thoại này đương nhiên không có vấn đề gì, bởi vì hiện tại bên chỗ của Quý Nghiên vẫn đang là ban ngày. Nhưng Quý Nghiên có phản ứng gì khi nhận cuộc gọi thì không cần nói thêm.
Khi quay về trong màn đêm, ngọn đèn trong phòng vẫn được để lại cho anh, không quá sáng nhưng đủ ấm áp, giống như những lần trước đây khi anh về muộn kể từ sau khi kết hôn. Không giống trước kia, dù ở nhà hay ký túc xá, luôn chỉ có một căn phòng tối tăm và lạnh lẽo chờ đợi anh.
Xét từ điểm này, việc kết hôn có vẻ cũng không khó chấp nhận lắm.
Quý Đạc đẩy cửa bước vào, liếc mắt một cái đã phát hiện người vô tâm kia quả nhiên không đợi anh, đã tự mình nằm trên giường ngủ từ bao giờ.
Nghe thấy tiếng động, cô cảnh giác hé mở một mắt, thấy là anh rồi mới yên tâm nhắm lại. Gương mặt cô ngủ đến đỏ bừng, vì trời nóng nên chăn chỉ phủ hờ qua bụng, tay chân lộ hết ra ngoài, áo không tay cũng bị cọ đến lệch cổ áo, để lộ một phần da trắng mịn.
Ừm, anh không nói sai, đúng là lớn mà.
Quý Đạc thuận tay kéo lại áo cho cô, vừa định cởi đồ lên giường thì Lâm Kiều trở mình, lộ ra cả một mảng lưng trần.
Anh khựng lại, nhíu mày kéo áo xuống che kỹ.
Trong giấc mơ, Lâm Kiều vô thức đưa chân đá lên eo anh, cả cẳng chân trắng nõn cũng gác lên đùi anh, khiến anh chói mắt không thôi.
Lần này Quý Đạc nắm lấy mắt cá chân nhỏ nhắn của cô, im lặng giữ một lúc lâu rồi cuối cùng đứng dậy, đi ra ngoài rửa mặt lại lần nữa.
*****
Sáng sớm, khi Lâm Kiều vừa tỉnh giấc thì thấy Quý Đạc trông không có tinh thần, đặc biệt là ở một khía cạnh nào đó.
Không phải là vì tối qua cô không đợi anh, khiến anh bức bối đấy chứ?
Cô nhích cái mông về phía trước, rồi lại nhích thêm chút nữa, vừa định lẻn đi thì bị anh kéo lại ôm vào lòng.
"Mấy giờ rồi?" Giọng anh trầm thấp, có chút khàn khàn.
Bỏ qua vẻ ngoài nghiêm túc, thực ra người đàn ông này có một giọng trầm rất cuốn hút. Thỉnh thoảng anh chỉ cần nói một câu bên tai cũng đủ khiến người ta thấy ngứa ngáy.
Lâm Kiều lần này dứt khoát đẩy anh ra, cầm chiếc đồng hồ ở đầu giường lên xem: "Mới qua 5 giờ rưỡi."
Phải dậy rồi, từ Yến Đô đến quân khu cũng khá xa, cả hai đều phải làm việc, trước 8 giờ sáng phải có mặt ở đơn vị.
Quý Đạc không kéo cô lại nữa, xuống giường lấy chiếc áo sơ mi treo trên ghế mặc vào.
Hai người dậy cũng không phải là muộn, nhưng khi ra khỏi phòng thì Quý Trạch đã đi mất.
"Tiểu Trạch nói có chút việc nên không ngồi xe của hai người nữa." Dì Trương đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, vừa thấy họ liền bưng ra.
Tối qua nói nhiều như vậy, chắc chắn thằng nhóc đó phải suy nghĩ kỹ càng, có lẽ đối diện với anh cũng thấy không thoải mái, huống hồ trên xe còn có Lâm Kiều. Quý Đạc không lấy làm ngạc nhiên.
Lâm Kiều không thân quen với cháu trai chồng nên không hỏi thêm, ngược lại tò mò về chuyện xà phòng lỏng.
Vừa hỏi, mới biết hiện tại đúng là chưa có xà phòng lỏng, mà chỉ có loại gọi là xà phòng kem, giống với bột giặt, bên trong còn có cả hạt bột giặt.
Loại này rất đơn giản, nhiều nhất cũng chỉ có thể dùng để gội đầu, chứ không tiện như xà phòng lỏng có thể dùng cho nhiều việc. Hơn nữa, xét cho cùng xà phòng kem vẫn là dạng bột giặt, hạt bột giặt trong đó phải mất chút thời gian mới hòa tan và tạo bọt, đâu tiện như xà phòng lỏng?
Lâm Kiều sáng sớm đã dùng thử xà phòng lỏng của Từ Lệ, "Mẹ thấy rửa mặt cũng rất ổn, còn mềm mịn hơn cả xà phòng cục."
"Xà phòng thủ công thì mềm hơn xà phòng công nghiệp, nhưng để rửa mặt vẫn chưa thực sự ổn lắm. Nếu mẹ muốn rửa mặt thì lần sau con sẽ điều chỉnh lại."
"Thôi bỏ đi." Câu trả lời của Lâm Kiều rõ ràng khiến Từ Lệ vui lòng, nhưng bà vẫn từ chối, "Con đi làm cũng vất vả rồi, dành thời gian nghỉ ngơi còn hơn."
"Mất không bao nhiêu thời gian đâu ạ. Với lại, nhà con vẫn còn nhiều dầu chưa dùng hết, một cân dầu có thể làm ra hàng chục chai lận."
Lần trước Lâm Kiều làm một thùng lớn, định đưa cho Từ Lệ một ít, cho Quý Trạch một ít vì đã giúp cô mua dầu, phần còn lại để nhà dùng. Nhưng nếu thứ này đã chưa có ai bán, không thử kinh doanh thì đúng là có lỗi với vận may xuyên không của cô.
Về quân khu, Lâm Kiều đựng một ít xà phòng lỏng vào hộp thiếc, mang tới trường học.
*****
Làm giáo viên phải viết bảng hàng ngày, tay rửa rất thường xuyên. Trong văn phòng của họ có một vòi nước ngay lối vào, bên dưới có một bể xi măng, vừa để rửa tay vừa để giặt giẻ lau, khá giống với bồn mới lắp ở nhà Lâm Kiều, không phải chen chúc ở phòng nước với học sinh.
Thời này các ống dẫn nước đều lắp bên ngoài, bên cạnh vòi nước đặt một cục xà phòng do trường mua chung.
Lâm Kiều tìm phích nước nóng không dùng nữa, đặt xà phòng lỏng vào trong, "Em mang một ít xà phòng lỏng, mọi người có thể dùng để rửa tay."
"Xà phòng lỏng à? Lại là cái thí nghiệm gì mới đấy?"
Ban đầu mọi người chỉ tò mò nhìn thử. Nhắc đến xà phòng lỏng, đa phần đều nghĩ đến nước xà phòng như Diệp Mẫn Thục, mà nước xà phòng thì rửa tay không bằng xà phòng cục, vừa loãng vừa không sạch.
Ngược lại, Tổ trưởng Cao là đàn ông chẳng mấy bận tâm đến việc dùng xà phòng lỏng hay xà phòng cục, đã thử ngay sau giờ học.
Sau khi dùng thử, anh ta phát hiện xà phòng lỏng còn tạo bọt nhanh hơn xà phòng cục. Xà phòng cục còn phải cọ qua cọ lại trên tay, còn xà phòng lỏng thì chỉ cần chạm nước là đã tan ra ngay, nhanh chóng rửa sạch tay.
Tổ trưởng Cao không khỏi cầm phích nước lên xem, "Cô lấy thứ này từ đâu thế? Cũng tiện thật."
Nếu là xà phòng thủ công, Lâm Kiều sẽ bảo là tự làm, kể cả tiết lộ công thức cũng không sao. Thực ra khá đơn giản, ai hiểu hóa học một chút là có thể tự làm được. Nhưng vì cô định kinh doanh xà phòng lỏng, nên không thể nói là tự mình làm, chỉ cười đáp: "Thầy thấy tốt thì cứ dùng đi. Dùng hết rồi em sẽ lấy thêm."
Tổ trưởng Cao dù sao cũng là đàn ông, những chuyện này cũng không để ý nhiều, chỉ tùy tiện hỏi thăm, cũng không coi trọng.
Nhưng mấy cô giáo trong văn phòng thì khác, nghe anh ta khen liền đến thử, rất nhanh đã nhận ra tiện ích của xà phòng lỏng này.
"Cô lấy thứ này từ đâu thế, Tiểu Lâm?"
Lần này là câu hỏi nghiêm túc hơn, Lâm Kiều cũng trả lời chân thành với chút bịa đặt: "Tôi có một người bạn làm cái này, nhờ tôi xem thử có đáng để bán không. Tôi nghĩ chuyện này không thể tự mình quyết định được, còn phải xem mọi người thấy thế nào. Văn phòng mình lại đông người, nên tôi mang qua đây thử luôn."
Thời nay chưa ai hiểu câu "em có một người bạn" thực chất là đang nói về chính mình. Có người chần chừ, nhưng cũng có người hỏi thẳng: "Bạn của cô định bán như thế nào?"
"Bán theo cân, một cân một tệ."
Chuyện này Lâm Kiều đã suy tính từ lâu. Hiện tại, xà phòng cục trên thị trường chủ yếu là bốn hào một bánh, kem giặt là một đồng hai một gói, một gói cũng nặng một cân. Nếu bán xà phòng dạng lỏng với giá một đồng một cân thì vừa hợp lý. Dù sao loại này chứa nhiều nước, nhưng công dụng lại đa dạng, dùng còn dịu nhẹ hơn xà phòng cục và kem giặt.
Cô giáo kia có vẻ thật sự thích, liền đặt ngay một cân, "Cô tính mang đến đây hay để tôi mang chai qua lấy?"
Thời này vẫn chưa có chai nhựa, nhiều thứ như xì dầu, giấm đều bán lẻ. Mọi người thường mang chai rượu cũ ra mua về, đã quen với việc đó rồi.
"Chiều cô mang chai qua đây nhé." Lâm Kiều đáp, "Tôi sẽ mang xô nhỏ, cân trực tiếp cho cô, đỡ phiền."
Đỡ phiền người khác xách qua lại, cũng đỡ chuyện cân tại chỗ, kẻo có người nghĩ mình cân không đủ.
Có người vốn phân vân không mua cũng chẳng sao, nhưng nghe nói chiều Lâm Kiều sẽ mang xô đến, liền đặt ngay một chai. Riêng văn phòng khoa học tự nhiên của Lâm Kiều đã bán được ba cân. Chưa đến trưa, văn phòng khoa văn cũng có người nghe tin, qua đặt thử.
Lâm Kiều mang đồ đến trường là để mọi người thử, còn mua hay không thì tuỳ. Dĩ nhiên, cô cũng không mang quá nhiều, tránh trường hợp ai đó lợi dụng mà lấy trộm về nhà.
*****
Buổi trưa khi Quý Đạc về nhà, liền thấy Lâm Kiều đang loay hoay với đống xà phòng lỏng của cô. Anh dừng bước trước cửa bếp, "Lại định mang đi tặng nữa à?"
"Không, em đã bán được mấy cân rồi."
Lâm Kiều rõ ràng đang vui, nhưng cũng không quá phấn khích. Vừa thấy anh về, cô đã kéo anh kể lể không ngừng.
Từ tối qua đến giờ cô đã hỏi thăm rất nhiều về xà phòng lỏng. Quý Đạc cũng đoán được là cô đang có ý tưởng gì đó. Chẳng ngờ Quý Trạch còn chưa bắt đầu làm ăn, mà cô đã nhanh chóng khởi nghiệp trước rồi.
Quý Đạc thu lại ánh mắt, "Chỗ Tiểu Trạch, anh đã nhờ người mang qua rồi."
Sáng nay khi Lâm Kiều đóng gói, cô cũng nhờ anh gửi cho Quý Trạch một bình lớn, kèm theo vài bánh xà phòng thủ công, nói là cảm ơn vì anh ta đã gửi dầu cho cô.
"Gửi được rồi thì tốt." Lâm Kiều tiện thể hỏi thêm: "Anh có muốn mang một ít đến đơn vị dùng không?"
"Không cần." Rõ ràng Quý Đạc không có hứng thú với mấy thứ này.
Thế thì cứ để anh sống đơn giản đi, sau này già rồi không ai chăm sóc thì đừng trách.
Lâm Kiều không để ý đến anh nữa. Sau bữa trưa, cô chợp mắt một lát rồi chuẩn bị mang năm cân xà phòng lỏng đến trường.
"Lát nữa anh bảo Tiểu Phương đưa em một đoạn." Khi cô chuẩn bị ra cửa, Quý Đạc gọi lại.
Thật ra, trường học và quân khu không cùng đường, nhà cũng không xa, nên hai người thường tự đi, mỗi người một hướng. Nhưng hôm nay phải xách đồ, lại đi dưới ánh nắng s đã nên Lâm Kiều không từ chối, xách xô lên xe.
Đi bộ thì mất khoảng mười phút, còn đi xe chỉ mất một chút thời gian, chưa bao lâu hai người đã tới trường.
Lâm Kiều không để Tiểu Phương lái xe tới cổng trường. Vừa xuống xe, cô đã gặp Tề Hoài Văn và Lý Tiểu Thu.
Hai người đứng ở một góc tường, không biết đang nói gì. Khi thấy cô, Lý Tiểu Thu rõ ràng có vẻ căng thẳng, thậm chí còn thọc tay vào túi quần.
Ngược lại, Tề Hoài Văn vẫn giữ vẻ mặt bình thường, còn liếc nhìn chiếc xe Jeep vừa khởi động phía sau lưng cô, "Có người đưa cô đến à?"
Chuyện yêu sớm sao? Nếu không thì sao lại căng thẳng khi thấy cô?
Trong ấn tượng của Lâm Kiều, Lý Tiểu Thu là học sinh ngoan, học giỏi. Ngoài lần làm rơi phấn, cô bé hầu như không có gì nổi bật trong lớp. Còn Tề Hoài Văn gần đây cũng ngoan ngoãn hơn nhiều, không còn tranh cãi với thầy hiệu phó về môn Vật Lý, thậm chí môn Hóa còn ngày càng tiến bộ, có khi thi cuối kỳ lại còn vươn lên.
Nghĩ cũng buồn cười, Lâm Kiều chỉ hơn bọn họ có vài tuổi, nhưng lại lo lắng chuyện học sinh yêu sớm.
Cô không vội kết luận, đưa tay lên xách xô, "Hôm nay cô mang ít đồ tới." Cứ từ từ quan sát, không cần vội.
Không ngờ Tề Hoài Văn lại cầm lấy cái xô của cô, "Cô muốn mang đi đâu?"
Làm gì có chuyện giáo viên lại để học sinh xách đồ giúp mình? Lâm Kiều định từ chối thì cậu đã sải bước đi mất. Lý Tiểu Thu vẫn đứng yên tại chỗ, "Cô ơi, em về lớp trước nhé."
Lâm Kiều nhìn vẻ mặt còn căng thẳng của Lý Tiểu Thu, rồi quay lại nhìn Tề Hoài Văn đang đi đằng trước, chợt nhận ra.
Cậu định giúp Lý Tiểu Thu đánh lạc hướng mình đây mà.
Sau khi bỏ đồ vào văn phòng, Tề Hoài Văn liền rời đi, suốt quãng đường cũng không nói nhiều với cô.
Mấy cô giáo sáng nay đã đặt xà phòng lỏng mang theo chai đến, người thì mang chai rượu, người thì mang hũ đựng thức ăn. Những người chưa đặt cũng đứng xung quanh xem. Có người còn hỏi Lâm Kiều: "Không thể bán rẻ hơn chút à? Dù sao chúng ta cũng là đồng nghiệp, kiếm chút tiền tôi cũng biết mà."
Lâm Kiều không nói là mình tự làm vì lý do này.
Luôn có người nghĩ rằng vì quen biết nên đồ của mình không đáng giá, họ yêu cầu rẻ hơn là còn nhẹ, có người còn đòi xin cả đồ lẫn công thức.
Cô lập tức từ chối mà không cần suy nghĩ: "Tôi cũng chỉ giúp người ta bán, họ cùng lắm là chia cho tôi ít tiền hoa hồng thôi, đâu phải họ bán buôn cho tôi, muốn định giá sao thì định."
Giúp người bán hàng tốn công thế này, không có lợi lộc gì thì chắc chắn không thể nào. Cô thẳng thắn nói ra, người ta lại càng không nghi ngờ.
Người đó còn định nói thêm gì nữa, nhưng cô giáo đặt hàng đầu tiên đã giục: "Còn chưa mua mà cứ mặc cả? Mau để bọn tôi cân trước đã."
Cô giáo này là chủ nhiệm lớp 10/3, Lâm Kiều đã nâng cao thành tích môn Hóa của lớp 3, đồng nghĩa với việc nâng cao tổng thành tích của lớp. Cô ấy đương nhiên có thiện cảm với Lâm Kiều.
Chỉ có năm cân, mấy cô giáo chia nhau một lúc là hết.
Chỉ trong thời gian ngắn, Lâm Kiều đã thu về năm tệ. Trừ chi phí, cô vẫn còn lãi không ít. Không ngạc nhiên khi nhiều người muốn kinh doanh, có giáo viên thậm chí nghỉ việc để cùng chồng bán thịt heo. Suy cho cùng, tiền lương thời này quá thấp, nhất là lương giáo viên, mỗi tháng chỉ có ba bốn chục tệ.
Tiếc là nguyên liệu không dễ kiếm, muốn sản xuất với số lượng lớn thì vấn đề bảo quản và đóng gói cũng phải được giải quyết. Hiện tại, Lâm Kiều chỉ có thể làm quy mô nhỏ.
Nếu Quý Đạc định làm kinh doanh, cô hoàn toàn có thể hợp tác với anh, góp vốn bằng công nghệ. Với gia thế và mối quan hệ của Quý Đạc, việc tìm nguyên liệu chẳng khó khăn gì, còn dây chuyền đóng gói sản xuất cũng chẳng là vấn đề. Chỉ là không biết anh có để mắt tới cái kinh doanh nhỏ nhặt này của cô hay không.
Nghe bạn thân kể, nam chính trong tiểu thuyết mạng hiện nay đều rất cạnh tranh, không có tài sản trăm tỷ thì cũng không dám tự xưng là nam chính. Dù là tiểu thuyết niên đại, nam chính cũng phải là tỷ phú tương lai.
Nghĩ tới đây, tay Lâm Kiều đang thu dọn xô rỗng bỗng khựng lại.
Nói mới nhớ, giờ đã cuối tháng sáu, họ kết hôn cũng gần hai tháng rồi, sao người đàn ông này vẫn chưa có chút ý định kinh doanh nào?
**Lời tác giả:**
Quý Đạc: Bạn của em có bao giờ kể là nam chính trong tiểu thuyết niên đại ít nhất cũng phải khởi đầu bằng chức đoàn trưởng không?