“Dù sao thì cũng trở về rồi tính, thế lực sau lưng thần bí như vậy, có lẽ hiện giờ vẫn phải tập trung tinh lực để truy tìm yêu nữ kia, không rảnh bận tâm những thứ khác.”
Ngụy Hợp suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn cắn răng quay người.
Ở trong rừng, hắn dựa vào ánh trăng dẫn đường trở lại chỗ cũ, nhìn thấy đám sói hoang vây quanh thi thể kia nhai nuốt.
Từ xa chỉ thấy thi thể đã bị băm thành tám mảnh, bị bầy sói đói cắn xé không ngừng.
Đám sói hoang này có chiều dài bằng một người lớn, mắt màu xanh lục, lông toàn thân đen nhánh, nhìn bên ngoài tương đối đáng sợ.
Ngụy Hợp đứng nhìn đến tận khi cả đống xương cũng bị bầy sói ngậm đi, vết máu trên đất bị đám chuột đồng nhào đến liếm, hắn mới lặng lẽ xoay người chạy xuống núi.
Trở lại tiêu cục, đám người mới bắt đầu tập hợp, chuẩn bị trở về.
Tuy trời tối nguy hiểm hơn ban ngày, nhưng không còn hàng hóa, đoàn người đi cũng nhanh hơn nhiều. Hơn nữa do không có hàng, xác suất bị cướp cũng thấp hơn, thần thái của mấy tiêu sư cũng ung dung hơn.
Ngụy Hợp giả vờ đi dạo xung quanh, tuy hành tung không rõ, nhưng cũng không có mấy người quan tâm đến hắn.
Lão tiêu sư lúc trước trò chuyện với hắn để ý thấy, nhưng cũng làm bộ giả vờ không biết.
Ở thời đại này, ai cũng chỉ quan tâm đến tuyết trước cửa nhà mình, nào có ai để ý đến sương phủ mái nhà người khác . Có lúc quản quá nhiều lại mang đến phiền phức cho chính mình.
Cả đội chờ thêm một lát, sau đó chậm rãi cầm đuốc trở về.
Ngụy Hợp cảm thấy có chút kỳ quái, bình thường rất ít đội lựa chọn đi buổi tối, hơn nữa buổi tối chẳng lẽ Phi Nghiệp thành không đống cổng thành?
Đội tiêu cục một đường đi không dừng, mọi người vừa nói vừa cười, dường như lúc trước vận chuyển hàng hóa giống như một đống phiền phức. Bây giờ không còn nữa, thoải mái hơn rất nhiều.
Một đường hữu kinh vô hiểm*, trở lại Phi Nghiệp thành.
(*Hữu kinh vô hiểm: Gặp chuyện kinh sợ nhưng không có nguy hiểm)
Cổng thành thật sự đã đóng,bầu trời tối đen như mực chỉ có thể nhìn thấy những ánh đuốc đang đi tới đi lui trên tường thành.
Nhưng ngay sau đó, trong đội có người cao giọng gọi mấy câu.
Cổng thành chậm rãi mở ra một khe nhỏ để cả đội đi vào.
Ngụy Hợp đè nén kinh ngạc trong lòng, không nói lời nào, mãi đến khi vào trong thành mới thở phào nhẹ nhõm.
“Thế nào? Có phải cảm thấy rất kỳ lạ?” Trần Thạch Ngưu cười nói. Bây giờ đã sắp đến lúc giải tán, hắn cũng không che giấu, thẳng thắn hỏi.
“Có chút.” Ngụy Hợp gật đầu. Không phải là buổi tối thú hoang hoành hành rất nguy hiểm sao?
“Người ta nói buổi tối nhiều thú hoang, dễ bị chúng tập kích, nên đi vào ban ngày. Cái này không sai, nhưng còn phải xem đó là nơi nào.” Trần Thạch Ngưu cười nói.
“Lần vận tiêu này chúng ta chỉ đến thành trì bên cạnh, ít giặc cướp, cách thú hoang cũng xa. Vì vậy chuyến này rất thoải mái.”
Nếu vậy sao có người lại phải tốn tiền mời tiêu sư chuyển hàng đi một khoảng cách ngắn như vậy? Sao không tự mình đem đi?
Ngụy Hợp nghi ngờ, nhưng không hỏi.
Cho dù lần vận tiêu này quái dị thế nào, hắn cũng chỉ cần lĩnh tiền rồi rời đi.
Không bao lâu sau, Tổng tiêu đầu lên tiếng, nói mọi người sáng mai đến tiêu cục nhận tiền công.
Sau đó mọi người tản đi.
Ngụy Hợp không dám chậm trễ, vội vàng về nhà.
Lần trước buổi tối gặp phải người của Hương Thủ giáo, bây giờ hắn vẫn còn chưa quên.
Về đến nhà, vội vã rửa mặt, để nguyên quần áo mà ngủ một giấc.
Ngủ thẳng đến bình minh mới dậy, hắn không đến Hồi Sơn Quyền ngay mà đến tiêu cục nhận tiền lương.
Sau đó lại về nhà giấu kỹ, rồi mới thay quần áo khác đến Hồi Sơn quyền.
----
Oành!
Ngụy Hợp tránh nắm đấm của Trình Thiểu Cửu, cúi đầu, tay phải nắm quyền vung qua.
Nắm đấm cũng dễ dàng bị cản lại.
Hai người song quyền thỉnh thoảng dừng lại, rồi lại đột ngột xuất kích.
Vận dụng khí huyết, động tác của hai người nhanh hơn rất nhiều so với người bình thường.
Không bao lâu, Ngụy Hợp đã không chống đỡ nổi, bị một quyền nhẹ nhàng đập trúng, lảo đảo lui về sau hai bước, suýt chút nữa ngã sấp xuống.
“Tốt lắm, hôm nay sao hưng phấn thế, nắm đấm cũng mạnh hơn bình thường.” Trình Thiểu Cửu lau mồ hôi trên trán hỏi.
Hôm nay nắm đấm của Ngụy Hợp xảo quyệt hơn ngày thường rất nhiều, có những lúc thu quyền ra quyền quả quyết và ác liệt hơn không ít.
Nếu không phải hai người đã cùng tập luyện nhiều lần, thì không chắc có thể phản ứng kịp với Ngụy Hợp.
Có những khi hắn nghĩ Ngụy Hợp sẽ ra chiêu thứ ba của Hồi Sơn Quyền thì Ngụy Hợp lại đột nhiên nhảy một cái sử dụng chiêu thứ năm.
Loại cảm giác không có tiết tấu này khiến Trình Thiểu Cửu rất khó chịu.
Ngụy Hợp lui về sau một bước, cũng đưa tay lau mồ hôi.
Hắn nhớ lại bản thân mình lúc trước cùng kẻ đang truy tìm Hắc Tự trùng kia, đối phương rõ ràng không nhìn thấy gì, nhưng vẫn có thể chống đỡ lâu như vậy.
“Tam sư huynh, cái này khi thực chiến sẽ sử dụng thế nào? Nếu đụng phải đối thủ có khí lực lớn hơn mình thì phải làm sao?”
Hắn bỗng nhiên hỏi.
“Ha ha… Cái này à, lát nữa đệ đến sân luyện võ nhà ta, ta nói chi tiết cho.” Trình Thiểu Cửu hơi ngẩn ra, tựa hồ không ngờ rằng hắn sẽ hỏi vấn đề này.
Nhưng xem động tác của Ngụy Hợp, hắn cũng hiểu người sư đệ này cũng nên đến giai đoạn này rồi.
Mỗi người luyện võ sau khi chiêu thức đã thuần thục, thì đều sẽ nghĩ đến một vấn đề: Lúc đối chiến, phải đánh thế nào?
“Tuy Trịnh lão sư đã từng nói, tùy vào các loại đối thủ, hoàn cảnh, trường hợp,… mà chúng ta gặp phải thì nên đối phó thế nào, cái này có thể gọi là phương pháp cố định của Hồi Sơn Quyền. Nhưng có một số cái không phải lúc nào cũng nói ra hết. Lát nữa ta sẽ nói chi tiết cho đệ.” Trình Thiểu Cửu vô cùng thần bí nói.
Ngụy Hợp hơi bừng tỉnh, ở chỗ này, không ít sư huynh đệ đều có bí mật của riêng mình.
Loại bí mật này có thể nói là mấy kỹ xảo cá nhân nho nhỏ, là loại kỹ xảo mà chính bản thân phải quanh năm suốt tháng suy nghĩ và tích lũy kinh nghiệm mới nắm bắt được.
Nhưng rất ít người truyền thụ cho người khác.
Nếu Tam sư huynh muốn truyền cho hắn cái này, có lẽ…
Ngụy Hợp trong lòng khẽ động, uống nước nghỉ ngơi, sau đó đổi người đối luyện.
Hắn không nhắc đến chuyện thỉnh giáo này nữa.
Trình Thiểu Cửu cũng làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, tự mình đi đối luyện với các sư huynh sư tỷ mạnh hơn.
Đại sư huynh Triệu Hoành đúng lúc cũng ở đây, hắn liền đi qua tìm Triệu Hoành đối luyện.
Suốt cả ngày hôm đó, trong lúc tập luyện mà trong đầu Ngụy Hợp vẫn cứ mãi suy nghĩ về trận giao thủ lần đó với kẻ theo dõi mình.
Hắn biết rõ cho dù khí huyết của mình và đối phương chênh lệch không ít, nhưng cũng không đến mức kẻ theo dõi hai mắt không nhìn thấy lại còn mất sức, mà hắn vẫn không thể nhanh chóng chiến thắng được.
Vẫn phải dựa vào đánh lén mới thắng.
Giữa trưa cơm nước xong, nghỉ ngơi một lát, một mình hắn không ngủ được nên đứng ở trước cọc gỗ, cân nhắc vấn đề này.
Đến buổi chiều mọi người giải tán, Trình Thiểu Cửu dẫn hắn ngồi xe ngựa đến Trình phủ.
Hai người cởi áo khoác, đứng ở sân luyện võ, xung quanh không có ai khác nữa,Trình Thiểu Cửu mới mở miệng cười.
“Ta thấy đệ cả ngày đều thất thần, vẫn suy nghĩ việc này?”
“ Ừm.” Ngụy Hợp gật đầu, không hề che giấu
“Thực không giấu giếm sư huynh, lần trước vì muốn làm quen với việc vận tiêu nên ta đến Trường Phong tiêu cục nhận việc thời vụ, khi một mình đi loanh quanh ở ngoại thành thì gặp cướp, sau đó mới nhận ra ở phương diện thực chiến ta còn thiếu sót rất nhiều.”
“Đây là hiển nhiên, sư phụ dạy cho nhiều người một lúc, nhất định sẽ không dạy ra được hảo thủ.” Trình Thiểu Cửu nhẹ nhàng di chuyển chân khởi động.
“Ta cũng vừa mới lĩnh ngộ ra một vấn đề then chốt.” Hắn cười nói.
“Then chốt gì?” Ngụy Hợp bật thốt lên, nhưng lập tức cảm thấy không đúng lắm, nếu là kinh nghiệm mới được truyền thụ trong thời gian ngắn,lén lút truyền thụ cho hắn thì quả là không thích hợp.
Dường như nhận ra suy nghĩ của hắn, Trình Thiểu Cửu lắc đầu:
“Không cần lo, cái này là do tự bản thân ta lĩnh ngộ được, không cần đến sự đồng ý của người khác.”
Trình Thiểu Cửu đi loanh quanh, không lên tiếng nữa, chậm rãi khởi động thân thể.
Ngụy Hợp chờ hắn giải đáp, lại thấy người này vòng tới vòng lui, trên mặt cười như không cười, lại không chịu mở miệng.
Tên này quả không hổ là đệ tử của Trịnh lão, học được cái tật xấu mà Trịnh lão thích nhất không sót chút nào.
Vì vậy, hắn cũng không vội, trầm mặc đứng tại chỗ không truy hỏi.
Hắn ở chỗ Trịnh lão tập luyện thời gian dài như vậy, cũng đã biết tật xấu lớn nhất của ông lão kia chính là thảnh thơi chờ người khác truy hỏi.
Lão thích nhất là nhìn dáng vẻ gấp gáp của người hỏi, còn mình không nói tiếng nào.
Người khác càng gấp, lão lại càng vui vẻ.
Đây là một kiểu thú vui ác liệt.
Quả nhiên đợi một lát, Trình Thiểu Cửu đi loanh quanh vài vòng, không thấy Ngụy Hợp mở miệng hỏi. Công lực của hắn cũng không bằng được Trịnh lão, vẫn không nhịn được mở miệng.
“Haizz, nếu đệ muốn nghe như vậy, ta sẽ nói cho đệ.” Hắn thở dài một tiếng, làm bộ tự nhiên tiếp lời.
“Đa tạ sư huynh giải đáp.” Ngụy Hợp lập tức đón lấy, ôm quyền hành lễ.
Trình Thiểu Cửu bị chặn lại một thoáng, chợt cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không để ý, nói thẳng: “Trong thực chiến, quan trọng nhất chính là thị lực.”
“Thị lực?”
“Không sai, chính là quan sát, phán đoán.”
Trình Thiểu Cửu chỉ ra: “Quan sát đối thủ, phán đoán đối thủ, phân tích xem kẻ đó thuộc loại hình gì.”
“Trước tiên phân loại được đối phương, thuộc loại quyền hay cước, hoặc là vũ khí, nếu là vũ khí thì là vũ khí gì? Đệ phải hiểu được, người am hiểu vũ khí nguy hiểm hơn người bình thường rất nhiều. Người sử dụng nắm đấm như chúng ta cho dù cứng rắn đến đâu, nếu gặp phải vũ khí sắc bén cũng sẽ khó chống đỡ. Vì vậy nhất định phải phán đoán được.”
“Ta nói là phán đoán, cũng không chỉ có như vậy. Cái này đệ thực chiến nhiều tự nhiên sẽ hiểu được. Mấu chốt mà ta muốn nói ở đây chính là chấn nhiếp.”
Trình Thiểu Cửu nói tới đây, thần sắc nghiêm túc hơn.
“Phụ thân ta nói, cao thủ chân chính giao thủ, nhất định cần chú ý khí cơ.”
“Khí cơ?” Ngụy Hợp cảm thấy khó hiểu.
“Không sai, nghe thì có vẻ khó hiểu, nhưng nói thẳng ra, chính là khí thế và cơ hội.” Trình Thiểu Cửu mỉm cười, “ Đệ thử nghĩ xem, nếu sau lưng ta đang có mười mấy gia đinh dùng mũi tên nhắm vào đệ, nếu đệ cùng ta động thủ, đệ có dám xuất toàn lực không?”
Ngụy Hợp nhất thời hiểu ra.
“Đây chính là khí cơ?”
“Đúng vậy, đây chính là khí cơ, cái này ta cũng không hiểu quá rõ, nhưng khi đó phụ thân lấy ví dụ cho ta như vậy. Ta đang thuật lại chính xác cho đệ.” Trình Thiểu Cửu tiếp tục nói.
“Thị lực càng mạnh, đệ càng thấy rõ chi tiết đối thủ, đối với thực chiến nắm bắt được cơ hội càng lớn, thì lại càng ít phạm phải sai lầm. Mà khí cơ chính là dùng tất cả biện pháp để đối thủ của đệ không thể xuất toàn lực, cũng không phát huy được toàn bộ thực lực. Sau đó lại nghĩ cách phát huy toàn bộ thực lực của mình. Dùng mạnh kích yếu, tất sẽ thắng!”
“Dùng mạnh kích yếu…” Hai mắt Ngụy Hợp sáng ngời, tựa hồ hiểu ra cái gì.
Chẳng phải từ trước đến giờ hắn vẫn làm thế sao?
Vì vậy mà hắn thắng được.
Lúc trước giết Trần Bưu cũng vậy, ở Minh Đức tự giết kẻ kia cũng vậy.
Rõ ràng kẻ kia thực lực mạnh hơn hắn, nếu mặt đối mặt, hắn nhất định sẽ phải chết.
Nhưng đối phương cuối cùng lại chết trên tay hắn, đây chính là vì trước tiên hắn dùng phương pháp ám toán làm suy yếu thực lực của đối phương.
Thì ra để thắng, thì phải không chừa thủ đoạn nào, cho dù là thủ đoạn tồi tệ đến mức nào để làm suy yếu đối thủ, tăng cường sức mạnh của bản thân.
Ngụy Hợp bừng tỉnh hiểu ra.
Hắn cảm kích khom người với Trình Thiểu Cửu.
“Đa tạ sư huynh chỉ điểm.”
“ Đệ hiểu rồi?” Trình Thiểu Cửu cười nói.
Hắn rõ ràng không biết người sự đệ này của mình lĩnh ngộ được cái gì.
“Đã hiểu.” Ngụy Hợp gật đầu.