Thập Phương Võ Thánh

Chương 46: Chuẩn bị (2)



Tiêu Nhiên sắc mặt bình tĩnh, trên mặt mang theo vẻ kiên nghị.

Lần thất bại này, để cho hắn thấy rõ rất nhiều thứ, cũng hiểu rõ rất nhiều việc.

"Trở về là tốt rồi." Trịnh sư lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng, lại cực kỳ vui mừng.

Tiêu Nhiên tầm mắt đảo qua sư huynh đệ ở đây.

Trên mặt Khương Tô mang theo mừng rỡ, hẳn là thật tâm vì muốn tốt cho hắn.

Trình Thiểu Cửu cách đó không xa mới vừa bước vào cửa, vẻ mặt mờ mịt, tựa hồ còn không biết xảy ra chuyện gì.

Càng xa hơn một chút là đại sư huynh Triệu Hoành, sắc mặt bình thản, phát hiện Tiêu Nhiên nhìn sang, Triệu Hoành cũng khẽ gật đầu, xem như là chào hỏi.

Một bên khác là Ngụy Hợp, là tên đột phá sau hắn, sắc mặt cũng bình tĩnh, giống như chính mình khôi phục hay không khôi phục cũng sẽ không khiến cho hắn thay đổi sắc mặt.

Tiêu Nhiên thu tầm mắt lại, ánh mắt rơi trên người Trịnh sư.

"Lão sư, ta đã trở về!"

"Lần này, ta sẽ không thua!"

Hắn tựa hồ có ý riêng.

"Được rồi, được rồi !" Trịnh sư tiếng nói đều có chút run, cực kỳ vui mừng cao hứng ấn bả vai hắn.

Tiêu Nhiên trở về, để Hồi Sơn Quyền viện lần nữa khôi phục sức sống, hoặc là nói, là để Trịnh lão lần nữa khôi phục sức sống.Hắn lại lần nữa khôi phục quy luật sinh hoạt hằng ngày, thần thái cũng biến thành giống như ban đầu, trong lười biếng mang theo hi vọng cùng thong dong.

Mà hắn đối xử với hạch nhân như Ngụy Hợp, một lần nữa trở lại trên người Tiêu Nhiên.

Cũng may, Trịnh sư cũng không có bởi vì Tiêu Nhiên khôi phục, mà cắt đứt cung cấp Hồng Địa Ngư cho Ngụy Hợp.

Mà là dứt khoát cung cấp đại bổ khí huyết cho hai người bọn họ.

Mà Ngụy Hợp trong lòng cũng không có gánh nặng vì việcTiêu Nhiên trở lại đối với chính mình mất đi sự quan tâm.

Hắn trái lại thoải mái nhiều, thay vì đối mặt với sự quan tâm và hi vọng của Trịnh sư, bây giờ hắn có nhiều thời gian rảnh hơn.

Những ngày sau đó, hắn không ngừng đi đi lại lại trong rừng núi xung quanh Phi Nghiệp thành, khắp nơi quen thuộc địa hình, không ngừng săn bắt.

Thời gian một tuần mới có thể săn bắt được một ít thú, nếu là dựa cả vào săn thú để sinh sống, sợ là đã sớm chết đói.

Nhưng mục đích của Ngụy Hợp vốn là tôi luyện thực lực và năng lực sinh tồn dã ngoại.

Trong lúc này, hắn nhiều lần gặp phải sơn tặc nhưng đều bị hắn ung dung giải quyết.

Trong đám sơn tặc, mạnh nhất là một hảo thủ nhị huyết Khí Huyết, tên kia tựa hồ là dựa vào phương pháp gì đó để đột phá, lực lượng khí huyết mặc dù đột phá nhị huyết, nhưng so với Ngụy Hợp kém hơn không ít. Bị quyền của hắn đánh chết tươi.

Trong lúc đó, hắn cũng gặp phải nhiều đòn tấn công tầm xa như thạch phi, cung tên, phi đao,...nhưng đều bị hắn tránh khỏi bằng tốc độ hơn người thường.

Thỉnh thoảng giữa đường gặp phải thợ săn khác, hắn sẽ dùng con mồi bình thường làm giá để học hỏi kinh nghiệm từ đối phương.

Dần dần, Ngụy Hợp tự mình ở trong rừng núi, tìm một sơn động nhỏ bí mật, làm thành nơi ở thứ hai của mình.

Sơn động nhỏ này vốn dĩ là một hang gấu, bất quá hình như nó đã bỏ đi lâu rồi.

Sau khi bị Ngụy Hợp phát hiện, hắn bố trí kỹ càng, làm thành cứ điểm lâm thời bí mật.

Hắn gọi sơn động nhỏ này là Thiên Nhiên cư, bởi vì cư xá đời trước hắn cũng gọi là Thiên Nhiên cư.

Lấy tên này để tưởng nhớ quá khứ.

Chớp mắt lại qua hai tháng.

Phá Cảnh Châu của Ngụy Hợp, tiến độ rốt cục qua hơn một nửa, khí huyết cũng chính thức ngưng tụ một phần chín Cửu Hà Hoa.

Tiến độ chậm chạp này khiến lòng người lạnh băng, không riêng gì bản thân Ngụy Hợp cảm thấy bất lực, mà Trịnh sư cũng hoàn toàn đem ánh mắt từ trên người hắn dời ở trên người Tiêu Nhiên.

Bởi vì Tiêu Nhiên trọng thương đã khỏi hẳn, lại lần nữa chữa trị toàn bộ khí huyết trước đó đã hao tổn, hơn nữa lại lần nữa đạt đến trình độ tám đóa Cửu Hà Hoa, cũng chính là trình độ trước khi hắn bị thương.

Mà lần này, Tiêu Nhiên lại lần nữa trùng kích tam huyết Khí Huyết, trùng kích cảnh giới Thiết Bì.

Nhưng một bên khác, có lẽ bởi vì cơ sở khí huyết của bản thân đã đột phá nhị huyết, tiến độ Ngũ Lĩnh Chưởng của Ngụy Hợp khá mau lẹ. Trước cảnh giới nhị huyết Khí Huyết, cũng không cần tẩy luyện liền có thể tự nhiên đột phá.

Hai tháng, hắn đã luyện Ngũ Lĩnh Chưởng đến đệ tam cảnh.

Ngũ Lĩnh Chưởng tổng cộng có năm cảnh giới: Thanh - Hà - Vân - Bạch - Vụ, phân biệt là Thanh Sơn Lĩnh, Hà Sơn Lĩnh, Vân Sơn Lĩnh, Bạch Sơn Lĩnh, Vụ Sơn Lĩnh.

Mỗi cảnh giới, tương ứng với nhất huyết Khí Huyết.

Mà Ngụy Hợp cũng đã một hơi đột phá đến cảnh giới đệ tam cảnh, cũng chính là cảnh giới Vân Sơn Lĩnh.

Song chưởng của hắn, trên cơ sở Hồi Sơn Quyền, lại tiến thêm một bước, chỉ là trở nên hơi cứng rắn kiên cố hơn một chút.

Để cho hắn thất vọng chính là sự cải thiện này cũng không lớn.

Hơn nữa kiêm tu như vậy, cũng liên lụy rất lớn đến tiến độ ngưng tự Cửu Hà Hoa của Hồi Sơn Quyền.

Chẳng trách rất ít khi nghe nói có người kiêm tu chủ công khác, loại kiêm tu này, tăng phúc cực kỳ có hạn, mà lại vô cùng lãng phí khí huyết, thời gian và tinh lực, cái được không đủ bù đắp cái mất.

Nhưng ma luyện như vậy, để cho hắn mơ hồ bắt được một điểm then chốt.

Ngụy gia tiểu viện.

Ngụy Hợp mặc một chiếc áo lót màu xám bó sát người, đây là hắn sau khi nói cho nói cho nhị tỷ nhờ nhị tỷ sửa giúp.

Nó không chỉ thấm hút mồ hôi, dễ giặc mà còn có thể che khuất đồ án Phá Cảnh Châu trên ngực.

Ngụy Hợp chiều cao khoảng một mét tám lăm, so với trước lại cao lên một khúc.

Bây giờ hắn mười chín tuổi, so với mới vừa tiến vào Hồi Sơn Quyền thì trưởng thành hơn một chút, cũng trầm ổn hơn.

Đứng ở trước tảng đá lớn, hắn hai tay giơ lên.

'Ngũ Lĩnh Chưởng chiêu thức không ai dạy, chỉ có thể phán đoán, tác dụng không lớn. Bất quá luyện pháp trong đó, đúng là có chỗ thích hợp. Chỉ cần ta có thể đột phá đệ tam cảnh, đến cảnh giới đệ tứ cảnh thì có thể thành công đặt chân đến cảnh giới tam huyết Khí Huyết. Lấy cảnh giới tam huyết Khí Huyết, trở lại tập luyện Hồi Sơn Quyền, nhất định có thể làm ít mà hiệu quả nhiều!'

Ngụy Hợp phát hiện một chỗ then chốt, chính là hắn lấy cảnh giới khí huyết cao hơn, đi tập luyện Ngũ Lĩnh Chưởng, như vậy sẽ dễ dàng đột phá.

Vì lẽ đó, nếu như hắn có thể lợi dụng Ngũ Lĩnh Chưởng, trước tiên đột phá, sau khi đạt đến tam huyết Khí Huyết, lại trở về tập luyện Hồi Sơn Quyền, tất nhiên có thể tiết kiệm lượng lớn khí lực.

'Phương pháp này, đối với những người khác mà nói, là chuyện không có khả năng, thậm chí trái lại còn có thể ảnh hưởng đến tu vi. Nhưng ta có Phá Cảnh Châu, hơn nữa Phá Cảnh Châu tiến độ so với tích góp khí huyết còn nhanh hơn. Then chốt nhất chính là, Ngũ Lĩnh Chưởng so với Hồi Sơn Quyền, tựa hồ đột phá dễ hơn, mỗi một cảnh giới đột phá, yêu cầu đối với tích góp khí huyết thấp hơn nhiều, có lẽ uy lực cũng sẽ yếu, nhưng thời gian ngắn hơn. Cứ như vậy, ta hoàn toàn có thể lợi dụng Ngũ Lĩnh Chưởng, nhanh chóng đạt đến cửa ải, sau đó dùng Phá Cảnh Châu đột phá rồi quay lại tu luyện bù Hồi Sơn Quyền!'

Ngụy Hợp trong lòng nhiều lần tính toán qua.

Loại phương pháp này, chỉ chính hắn mới có thể dùng.

Nói đơn giản, chính là Ngũ Lĩnh Chưởng tốc độ tu luyện nhanh, trước tiên dùng nó đạt đến tam huyết Khí Huyết. Lại quay đầu bù tu Hồi Sơn Quyền.

Nếu là những người khác làm như vậy, nhất định sẽ bị làm lỡ tu vi, phế bỏ tiềm lực.

Dù sao kiêm tu những công pháp khác, lãng phí thời gian quá nhiều, đột phá cửa ải cũng khó.

Thời gian của con người có hạn, tuổi càng lớn, tiềm lực càng nhỏ. Tiền kỳ uổng phí hết thời gian, cái được không đủ bù đắp cái mất.

Nhưng hắn không giống.

Nói không chừng rất nhiều công pháp đối với khí huyết yêu cầu không cao, nhưng chỗ khó đều chất đống nơi cửa ải.

Công pháp không giống, chỗ khó cũng không giống.

Như Hồi Sơn Quyền, đột phá tam huyết khó ở chỗ tích góp khí huyết, chậm cực kỳ. Vì lẽ đó tố chất luyện Hồi Sơn Quyền, chủ yếu thể hiện ở trên tốc độ tích góp khí huyết.

Mà Ngũ Lĩnh Chưởng, chỗ khó chính là ở cửa ải đột phá.

Đây là công pháp không giống.

Nhưng một khi đột phá tam huyết Khí Huyết, thì tính chất khí huyết cũng giống nhau. Chỉ là số lượng có thể sẽ bởi vì công pháp không giống mà khác nhau.

Đây là Trịnh sư đã bí mật giảng qua cho Ngụy Hợp rất nhiều công pháp, luyện đều là để thân thể đột phá. Chỉ đến thế mà thôi.

Ngụy Hợp không sợ cửa ải khó.

Hắn sợ chính là, Hồi Sơn Quyền ngay cả đạt đến đỉnh phong cũng không làm được. Chớ nói chi là lợi dụng Phá Cảnh Châu phá tan bình cảnh.

Vì lẽ đó, làm sao để nhanh chóng viên mãn công pháp, mới là suy nghĩ chính của hắn.

Đứng ở trước tảng đá lớn, Ngụy Hợp song chưởng chậm rãi nâng lên.

Nhanh như tia chớp đánh một cái lên.

Hai tay hắn uyển chuyển như giọt mưa, bùm bùm không ngừng đánh vào tảng đá.

Bụi đá tung toé, tảng đá lớn vẫn không nhúc nhích, nhưng mặt ngoài lại bị in dấu chưởng.

Dần dần, chưởng ấn không ngừng sâu thêm, Ngụy Hợp toàn thân cũng bắt đầu chảy mồ hôi, trên tóc cũng chậm chậm bốc hơi nóng.

Toàn thân hắn khí huyết nhanh chóng vận chuyển, dựa theo công pháp Ngũ Lĩnh Chưởng toàn bộ tụ tập ở ngoài song chưởng.

Lượng lớn khí huyết giội rửa, tảng đá truyền đến lực phản chấn, lần lượt rèn luyện song chưởng cùng xương cốt

Bất tri bất giác, song chưởng của hắn chậm rãi trở nên đen hồng, da thịt dưới khí huyết dồi dào, càng ngày càng cứng cỏi.

Ước chừng sau một canh giờ. . . .

Ngụy Hợp động tác biến chậm, chậm rãi chậm lại tốc độ, nhẹ nhàng thu lại.

Sau đó đứng thẳng bất động.

Hắn mồ hôi trên đầu bốc hơi lên, hầu như mắt thường có thể thấy hình thành một mảnh khói trắng nhàn nhạt.

Đứng yên một lát sau, hắn mở choàng mắt.

"Xong rồi!"

Ngụy Hợp từ khi phát hiện tiến độ Hồi Sơn Quyền của mình chậm đi, liền biết đây là tố chất của mình không đủ để chống đỡ tiến độ, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là ký thác hi vọng lên nơi khác.

Mà hiện tại, hắn dự định chân chính thử một chút, lợi dụng công pháp còn lại, đột phá khí huyết xong, lại trở lại bù tu, rốt cuộc có khả thi hay không.

Nếu như có thể được, có lẽ hắn ngày sau, sẽ dấn thân vào con đường sưu tập tà công ma đạo.

Bởi vì loại công pháp này, tiến độ cực nhanh, nên lúc đột phá cực kỳ hung hiểm, đối với thân thể có tổn thương lớn.

Nhưng lợi dụng Phá Cảnh Châu. . . .

Ngụy Hợp bỗng nhiên trong lòng thở dài.

Như thế xem ra, thích hợp với hắn nhất, kỳ thực không phải võ đạo đúng đắn, mà là tà công ma đạo. . . .

Trịnh sư nói cho hắn không ít công phu tà môn, đều là tiến độ cực nhanh, nhưng đột phá một lần so với một lần càng hung hiểm.

Càng đến hậu kỳ, càng khó đột phá.

Cái này không phải là thích hợp với Phá Cảnh Châu của hắn sao?

Ngụy Hợp lắc đầu một cái, bỏ qua ý nghĩ, cẩn thận cảm thụ song chưởng đạt đến điểm giới hạn khí huyết Ngũ Lĩnh Chưởng.

Ngũ Lĩnh Chưởng khí huyết yêu cầu thấp hơn Hồi Sơn Quyền rất nhiều. Lấy khí huyết hắn hiện tại tích góp, còn thiếu rất nhiều thì Hồi Sơn Quyền mới viên mãn, nhưng cũng đạt được Ngũ Lĩnh Chưởng viên mãn.

Vì lẽ đó. . . .

'Sẽ chờ bên này. . . . Phá Cảnh Châu.'

Ngụy Hợp sờ sờ lồng ngực, vén cổ áo liếc nhìn.

Phá Cảnh Châu đã qua hơn nửa.

"Nhanh nhanh, nếu như ta hoàn toàn không luyện Hồi Sơn Quyền, không tiêu hao khí huyết cô đọng Cửu Hà Hoa, mà là toàn bộ dùng để tích góp Phá Cảnh Châu. . . . Nhất định có thể nhanh hơn nhiều."

Ngụy Hợp trong lòng phỏng chừng.

Nghĩ đến liền làm.

Hắn trở lại phòng, dùng chậu gỗ xả nước, bắt đầu lau người.

. . . .

. . . .

. . . .

Mặt trời chiều ngã về tây.

Cửa đông Phi Nghiệp thành.

Một đội tiêu sư vết máu loang lổ, mang theo tiêu xa tàn tạ, cùng với hai con ngựa khập khễnh chạy chậm, chậm rãi đi về ngoại thành, hướng về Thạch Kiều trấn.

Các tiêu sư từng người từng người biểu hiện hoảng hốt, trên người khắp nơi đều quấn băng vải, mấy người thậm chí còn thiếu mất cánh tay.

Vương tiêu đầu đi đầu sắc mặt rách nát, môi trở nên trắng bệch, không có một chút huyết sắc nào.

Hắn gần như là gồng mình chống đỡ trở về.

Bây giờ nhìn thấy rốt cục cũng tiến vào thành, Vương tiêu đầu không gượng được nữa, hai đầu gối quỳ xuống, phù phù một tiếng, ngã nhào xuống đất.

"Vương tiêu đầu!"

"Tiêu đầu! Ngươi làm sao vậy! ?"

"Nhanh mang nước lại!"

Tiêu sư xung quanh nhất thời kinh hãi, dồn dập xông về phía trước.

Không lâu sau, nhận được tin tức Tổng tiêu đầu Vĩnh Hòa tiêu cục Trình Chính Hưng vội vã chạy tới, mang theo một đám tiêu sư, nhanh chóng tiếp đoàn xe thương binh đi.

Nhưng dù như thế nào, dân chúng vây xem xung quanh nhìn thấy không ít.

Ngoại thành tuy rằng rách nát, nhưng cũng không có thiếu người gian khổ cầu sinh, sống ở nơi này.

Bọn họ rất nhiều người dựa vào tay nghề, làm công, ngoài thành trồng trọt các loại miễn cưỡng sống qua ngày.

Lương thực kiếm được, trừ đi phí thuế đầu người nhất định phải giao nộp, phần còn dư lại miễn cưỡng sống qua ngày.

Lúc này nhìn thấy Vĩnh Hòa tiêu cục tiếng tăm vang xa ở vài trấn xảy ra chuyện. Không ít người đều muốn tới bán tin tức cầu khen thưởng.

Vĩnh Hòa tiêu cục thế nhưng là có không ít đối thủ nhìn chằm chằm, tin tức này, nếu như có thể đúng lúc đưa đến tay người ta, nhất định có thể được thưởng lương.

Có người nói, lần này Vĩnh Hòa tiêu cục áp tiêu, cũng không phải con số nhỏ, tiêu hàng bên trong cực kỳ quý giá, lần này mất tiêu, cái này vốn là rung chuyển rất nhiều tiêu cục, sợ là nguy hiểm.