Thất Cá Nhĩ Đỗng

Chương 6



Trong căn bếp mở, Tống Dã rất chuyên chú xử lý nguyên liệu, ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu sáng hoàn hảo vào mặt bên của anh ta.

Tất cả đều hiện ra vô cùng đẹp.

Tôi ngay cả hít thở cũng không dám dùng lực, chỉ sợ làm phiền đến điều gì đó.

Không biết là đã qua bao lâu, Tống Dã đột nhiên quay người lại, sau khi nhìn thấy tôi anh ta rất nghiêm túc mà nhắc nhở: "Dử mắt."

Hai chữ dễ dàng làm tan vỡ mọi tưởng tượng của tôi.

Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn anh ta: "Chuyện của thiếu nữ xinh đẹp, anh bớt quản."



Tống Dã gật đầu giả bộ vẻ nghiêm trọng, xoay người tiếp tục bận rộn: "Dù sao dáng vẻ của em như nào anh cũng đều thích ngắm."

Đợi đã…

Anh ta đang nói lời yêu thương?

Hai năm bên nhau đó, anh ta đều dùng hành động, rất ít khi sử dụng các đòn tấn công ma thuật.

Có lúc tôi cố ý tìm anh ta làm nũng, anh ta còn một mặt ghét bỏ đẩy tôi ra: "Lâm Tiểu Mãn, mở mắt cổ họng của em ra rồi hẵng nói chuyện."

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, tôi ngồi ở trước bàn đợi cho ăn, Tống Dã một bên cầm dụng cụ ăn, một bên không chút để ý nói: "Tối qua em ôm anh ngủ, bạn trai em biết sẽ không tức giận chứ?"

Cơ thể tôi cứng đờ ra, ôm ngủ?

"Anh đã làm gì em?"

Tống Dã dừng động tác lại, một lời không nói, chỉ dùng một loại ánh mắt rất oan ức, rất vô tội chỉ trích sự bạc tình của tôi.

Tôi nuốt nước miếng, chột dạ nói: "Là em đã làm gì với anh sao?"

Anh ta đột nhiên rất dịu dàng mà xoa đầu tôi, phút chốc tôi cảm thấy chúng tôi lại quay về lúc yêu nhau.

"Tống Dã, đây là đâu?"

Vì để cho bản thân không đến mức bị đắm chìm trong cái loại ảo tưởng này, tôi tìm cớ để nói chuyện.

Tống Dã không vội vã thay tôi múc cháo: "Phòng tân hôn."

Gì?

Đồng tử của anh ta có hơi co lại, cay đắng nói: "Trước khi em nói chia tay anh thì anh đã lên kế hoạch rồi."

Tôi không dám nhìn anh ta, cúi đầu nghiêm túc ăn cháo.

Nóng quá, thuận theo yết hầu nuốt xuống, dường như khiến cho cả trái tim tôi đều bị bỏng.

"Tiểu Mãn." Anh ta ngồi xuống bên cạnh tôi, ngang bằng với tôi, "Có phải là em yêu anh đúng không?"

Không biết có phải là do lầm tưởng của tôi hay không, trong giọng nói của anh ta dường như xen lẫn một chút nghẹn ngào.

Lúc tôi đứng dậy bỏ chạy, anh ta rất nhanh ôm lấy tôi: "Em chỉ là đang giận dỗi với chính mình, anh dỗ em vui rồi thì em sẽ quay lại."

"Tống Dã, anh đừng tự đổ oan cho chính mình như vậy." Sau rất lâu, tôi mới nghe thấy giọng khàn khàn của chính mình.

Anh ta trách tôi, hận tôi, trong lòng tôi sẽ dễ chịu hơn một chút. Nhưng duy nhất không cách nào nhìn anh ta như này, rõ ràng chính mình cũng rất buồn, nhưng cứ luôn ưu tiên thay tôi lau nước mắt.

"Yêu chính là hết lần này đến lần khác rơi vào hoàn cảnh khó khăn." Tống Dã nói, "Đừng từ bỏ anh."

"Tống Dã, không phải là em từ bỏ anh, mà là từ bỏ chính mình."

Tôi dường như không cách nào có được thứ gì quá tốt đẹp, tôi hai mươi mấy năm này toàn là mất đi.

Mất đi mẹ, mất đi bố, mất đi tôn nghiêm, mất đi sự tin tưởng, thậm chí đến chính mình cũng mất đi rồi…

"Vậy thì anh sẽ làm người mãi mãi không bao giờ từ bỏ em."

Trong một đoạn thời gian rất lâu, não của tôi đều là một màn trống rỗng, cơ thể tôi dưới cái tình huống không hề hay biết mà run rẩy không ngừng.

Cuối cùng đợi khi tôi tìm thấy được giọng nói của chính mình, nụ hôn của anh ta đã hạ xuống rồi.

Vô cùng mạnh mẽ, vô cùng mãnh liệt.

Dường như mang theo sự tàn nhẫn bất diệt.

Không đợi tôi lấy lại lí trí, cơ thể đã trước một bước đưa ra đáp án.