— Để mặt cho thất hiệp chạy đi... ra đến cửa phủ liền có một chiếc xe ngựa cỡ lớn đến đoán, kêu tất cả leo lên, tuy còn nghi ngờ những có lẽ người phái người đến đón bọn họ là bạn của Tiểu Cơ.. tất cả leo lên rồi được đưa đi. Trư Tam Giới bị giữ lại bên trong để mặt bọn họ chạy thoát trước mắt, hắn như muốn điên lên lật tung bàn..
-" TẠI SAO ÔNG LẠI ĐỂ CHO BỌN CHÚNG CƯỚP NGỌC ĐI NHƯ VẬY CHỨ?!"- Tức giận đến đỉnh điểm, hắn quát lớn Vương Trọng không màng đến thân phận thừa tướng của lão.
-" Trư công tử, hà tất phải nóng giận như vậy? Ngồi xuống đây từ từ nói...!"- Lão ta vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì..-" Nhất Liên ngọc đâu phải nói lấy là có thể lấy...!"- Thản nhiên ngồi xuống uống hết ly rượu..
-" Nói vậy là có ý gì chứ?!"-
———————————————————————————
— Đưa thất hiệp đến một dinh phủ lộng lẫy xa hoa..lính canh dày đặc, canh phòng rất nghiêm.. xe ngựa dừng, bọn họ được đưa vào một chính điện cổ kính, trên chiếc ghế lớn đối diện đó là một cái bàn gỗ bày một đống tấu chương.. có một nam nhân trong chỉ mới mười mấy tuổi ngồi đó như một đấng quyền năng, trong nhỏ tuổi là thế nhưng ai biết được quyền lực và địa vị của thiếu niên đó lớn đến mức nào.....
-" Các vị đây chính là thất hiệp năm đó đánh bại Hắc Tâm Hổ đó sao? Hoan nghênh hoan nghênh!!"- Thái độ lạnh lùng của một vị thái tử. Thật sự không dám tin là mình đang đối mặt với ai nữa rồi..!
-"Thái..th..á..i tử s..ao?"- Đậu Đậu run run, giọng lấp bấp.
-"Diễn đủ chưa? Thái tử gồng đủ chưa?"- Lông mày nhíu nhíu.. vị thái tử này rốt cuộc có quan hệ gì với bạch y nữ tử đây?..
— Liếc sang Tiểu Cơ lạnh lùng...-" AAA... NHỊ TỶ LÂU RỒI KHÔNG GẶP!"- lộ cái đuôi cáo ra, bay đến ôm chầm lấy bạch y cô nương..
—" Tiểu Cơ.. muội ., quen biết thái tử Khai Phong sao?"- Hồng Miêu vừa hỏi, cô lại về với thái độ lạnh nhạt từ từ kể cho mọi người nghe về việc bạch y nữ tử đã quen biết với thái tử nơi này như thế nào.. tính ra đó là một câu chuyện dài cách đây 3 năm.. nhưng nhắc đến cả Tiểu Cơ và vị thái tử kia đều có thái độ trốn tránh.. chỉ kể một ít không trọn vẹn câu chuyện! Cô nhân xưa nhắc lại chỉ thêm buồn.. tâm trạng cũng tự nhiên lại nặng thêm thôi thì đừng nhắc đến làm gì, cái gì đã qua cứ để nó qua đi....
-" Ta tên Đại Mọc sau này cứ gọi tên ta là được.. giống như Tiểu Cơ tỷ lúc nào cũng gọi ta là Mọc Mọc vậy!"- Vui vẻ xem ra Đại Mọc không phải là người coi trọng lễ nghi.
-" Nhưng mà.. ngài là thái tử.. gọi như vậy e là sẽ không hợp quy tắc!"- Lam Thố e dè.
-" Không sao.. nghe danh thất hiệp đã lâu! Các vị ở đây ai cũng là thần tượng mà trong lòng Đại Mọc ta luôn kính nể.. ta luôn mong có thể gặp mọi người một lần, cuối cùng ý nguyện cũng đã đạt được!"- Có thể nghe cách nói chuyện của cậu ta không ai tin đây là một vị thái tử cả.. một người luôn tỏ ra cảm giác thân thiện dễ gần đã vậy còn rất vui vẻ, thoải mái.-" Có điều cô nương mặc bộ lục y kia là ai vậy?"- Nói nãy giờ mới để ý đến Lục Nhi..
-" Người dưng thôi đừng quan tâm !"- Lục Nhi cười trừ.
——————————————————————————————
- Đại Mọc sau đó đã sắp xếp phòng cho mọi người, nhắc mới nhớ đến, nãy giờ Đạt Đạt, Hồng Miêu, Đậu Đậu, Khiêu Khiêu vẫn chưa tẩy trang.. 4 người họ liền lập tức đi tìm nước rửa mặt trước khi bị ai đó nhìn thấy thêm nữa.. Tối mọi người tập hợp tại phòng của Hồng Miêu xem ngọc đã lấy được thì mới hoảng hốt nhận ra nó chỉ là giả. Vậy là công sức đã đi toi! Công cốc mất rồi, đáng thương nhất vẫn là 4 vị thiếu niên công tình trang điểm ,chải tóc, nhảy múa cuối cùng chẳng được gì còn bị một phen mất mặt làm trò cười cho con dân... hâ..yy... dù sao chuyện đã lỡ như vậy rồi kêu ca thêm cũng chẳng được gì, chỉ bằng bây giờ quay về phòng ngủ một giấc lấy lại tinh thần còn chuyện gì cứ tạm gác qua ngày mai tính tiếp vậy!
— Đêm hôm nay không có sao cũng không có trăng chỉ là một bầu trời tối mịt.. giống như giấc mơ của một vị nữ nhân đang thấy ác mộng..cứ nhíu mày, quay mặt đi quay mặt lại liên tục miệng thì cứ nói " Không..không", cơn ác mộng cứ như vậy đem bám nàng ta.. chịu không nổi nữa liền bật dậy hét lớn:
-" Aaaaaaaaa.......!"- Tiếng hét thất thanh của vị nữ nhân đó nữa đêm cũng khiến người khác không khỏi giật mình..
-" Thái tử phi.. thái tử phi người bị sao vậy?"- Một tỳ nữ hớt hãi chạy vào, thái tử phi? Nàng ta là thê tử của Đại Mọc.. con gái của thừa tướng Vương Trọng, thiên kim Vương gia.. Vương Ngọc Nhi..
-" Không sao.. chỉ là mơ thấy ác mộng thôi..!"- Mặt tái đến toát cả mồ hôi, bình tĩnh lại một lúc rồi kêu tỳ nữ kia ra ngoài! Nằm xuống nhớ lại những gì mình mơ thấy. Nàng ta thấy mình nắm tay Đại Mọc bước lên những bậc thang cao.. từ từ tiến đến ngai vàng.. Ngọc Nhi mặc một bộ hỷ phục đỏ.. người mang đầy phục sức nào là mũ phượng, trâm cài còn cả bộ hỷ phục cũng được thêu hình một con phượng hoàng của mẫu nghi thiên hạ.. khung cảnh đó giống như một buổi lễ đăng cơ vậy, màu đỏ phủ đầy khắp nơi, nhưng mà! Cớ sao, Ngọc Nhi lại nhìn thấy màu đỏ đó sao lại giống như là máu đến như vậy, máu ở khắp nơi.. phượng hoàng trên áo nàng cũng dần dính đầy máu, còn kêu gào thảm thiết.. cơn ác mộng này cứ như thế in sâu vào tâm trí Vương Ngọc Nhi....không buôn tha cho nàng...
———————————-hết—————————————————————-