Thất Niên Chi Dương

Chương 10



Tần Vũ ra khỏi cổng trường đại học, liếc một cái đã thấy người đứng dưới gốc cây bên ngoài gọi điện thoại.

Người kia cầm điện thoại vẫy vẫy tay với anh, Tần Vũ cúp máy, trực tiếp đi tới.

“Thầy Lục?”

Lục Hằng gật gật đầu, vươn tay ra với anh, “Tần Vũ? Gọi tôi Lục Hằng là được, anh trai em cho tôi xem qua ảnh chụp của em, có phải chuyện như vậy không?”

Tần Vũ thẳng lưng bắt tay với anh ta, hỏi: “Chuyện gì cơ?”

Lục Hằng sờ sờ mũi, “Là chuyện xảy ra với giảng viên đại học.”

Tần Vũ cười, “Đi thôi, em không có xe, chỉ có thể ngồi tàu điện ngầm để về.”

“Không sao cả.” Lục Hằng kéo vali, đi bên cạnh Tần Vũ, “Có điều phải quấy rầy em một khoảng thời gian khá dài.”

“Không có gì, dù sao em cũng ở một mình.”

Đến nhà rồi, Tần Vũ giúp Lục Hằng xách vali đi vào phòng cho khách, “Đồ đạc trong phòng anh cứ dùng thoải mái, chỉ cần không vào phòng em lung tung là được.”

Lục Hằng gật đầu, cởi áo lông ném lên giường, ngồi trên giường sửa sang lại hành lý.

Tần Vũ bưng hai ly nước lại, đưa cho Lục Hằng một ly, anh dựa vào cửa hỏi anh ta: “Anh học ở trường nào vậy? Không biết có gần hay không, cơm nước xong em giúp anh tra một chút.”

“Học tập?” Lục Hằng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh, “Tần Hàm nói là anh tới học tập?”

“Đúng vậy, có gì không đúng sao?”

Lục Hằng cười, “Không có, anh trai em chắc là nhớ lầm, anh ra ngoài du lịch giải sầu.”

“Thật trùng hợp.” Tần Vũ uống một ngụm nước, xoay người đi vào phòng bếp.

Lục Hằng nhún vai, ở đâu mà có chuyện trùng hợp như vậy, nếu không phải Tần Hàm cầm ảnh chụp em trai hắn tới, anh ta cũng sẽ không đang trên đường du lịch mà lại đặc biệt đến đây ở một thời gian.

Bữa tối không tính là phong phú lắm, Tần Vũ chỉ nấu mấy món ăn gia đình, anh gọi Lục Hằng cùng nhau dùng cơm, đưa đũa cho anh ta, “Tay nghề không tốt, anh cứ tùy ý.”

Lục Hằng ngồi xuống đối diện Tần Vũ, híp mắt quan sát anh.

Tần Vũ bị nhìn rất không được tự nhiên, anh sờ mặt mình, “Có gì đẹp, trên mặt em dính gì sao?”

Lục Hằng lắc đầu, “Có ai nói với em là em không dễ ở chung không?” Anh ta giả vờ nhíu mày, “Đối xử với khách không nhiệt tình.”

Thái độ không khách khí của người trước mặt này khiến Tần Vũ có chút không thoải mái, anh buông đũa xuống, dựa vào ghế nhìn lại Lục Hằng, “Có ai nói với anh là anh thích ứng quá nhanh không? Sẽ làm người khác không thoải mái.”

Lục Hằng cười to, “Ăn cơm ăn cơm, tính tình của em với anh trai em cũng khác nhiều ghê.”

Tần Vũ không để ý anh ta nữa, vùi đầu ăn cơm. Cơm nước xong anh bảo Lục Hằng ở phòng khách chơi máy tính xem tivi, mình thì đến thư phòng soạn bài.

Nhiệt tình? Tần Vũ cười một tiếng, nếu có thể nhiệt tình thì người kia sẽ bởi vì không tìm được cảm giác mới mẻ trên người anh mà ngoại tình sao?

Trần Trạch ngồi ở bồn hoa dưới lầu châm một điếu thuốc, một tay hắn chống bồn hoa ngửa đầu nhìn ánh đèn trên lầu. Rõ ràng muốn tới gần người kia, lại chỉ có thể nhìn anh từ xa như thế này.

Nhìn người đàn ông khác và Tần Vũ cách nhau như vậy, ngay cả can đảm đi hỏi cũng không có.

Là mình đã làm chuyện sai, hiện tại ngay cả bù đắp như thế nào cũng không biết, chẳng lẽ nhìn người kia cách mình càng ngày càng xa sao?

Hắn ném tàn thuốc xuống, hai tay đút vào túi chậm rãi đi ra ngoài, kỳ thật vẫn không cam lòng, rõ ràng yêu anh như vậy…

Tần Vũ thật vất vả lắm mới thích ứng được cuộc sống một mình, trong nhà lại đột nhiên xuất hiện thêm một người xa lạ, làm cho anh có chút không quen.

Anh mơ mơ màng màng dựa vào cửa phòng bếp nhìn người đàn ông xa lạ kia làm bữa sáng, lại không thể tránh khỏi nghĩ đến cuộc sống trước kia ở cùng Trần Trạch. Hôm qua Lục Hằng nói không phải tới học, anh đại khái đoán được ý tứ của Tần Hàm, anh xoa mặt, đi vào phòng ngủ gọi điện thoại cho Tần Hàm.

Tần Hàm chắc là còn chưa rời giường, chuông reo rất lâu mới bắt máy, giọng điệu có chút lười biếng “Sớm thế.”

“Ừm, bạn học của anh hôm qua tới rồi.”

“Anh biết, cậu ấy có nói qua với anh rồi.”

“Tần Hàm.” Tần Vũ đột nhiên lạnh lùng gọi một tiếng, “Anh có phải đổi nghề hay không?”

Tần Hàm bên kia điện thoại khụ một tiếng, “Tiểu Vũ, chị dâu em sắp đi làm rồi anh đi đưa cô ấy đi đây.”

“Anh.” Tần Vũ đau đầu ấn mi tâm, cau mày nói, “Em biết là anh có lòng tốt, nhưng mà anh đừng quản chuyện của em nữa.”

Tần Hàm ở bên kia liên tục đồng ý, sau khi nói xong lập tức cúp điện thoại.

Tần Vũ dở khóc dở cười nhìn điện thoại đã cúp, đứng đó thở dài. Anh với Trần Trạch mới chia tay một tháng, làm sao có thể nhanh chóng tiếp nhận một mối quan hệ khác.

Sau khi ăn sáng xong, Tần Vũ đi học đi làm, anh ném chìa khóa cho Lục Hằng, Lục Hằng dựa vào cửa nhìn anh.

“Tần Hàm có nói cho em biết lúc tôi học nghiên cứu sinh là học tâm lý không?”

Tần Vũ đang thay giày, ngẩng đầu kỳ quái nhìn anh ta một cái.

Lục Hằng nói, “Hình như em rất không chào đón tôi.”

Tần Vũ sờ mặt mình, “Rất rõ ràng sao?”

Lục Hằng cười ha ha, “Không có, tôi chọc em cho vui thôi.”

Sau khi Tần Vũ đi rồi Lục Hằng đi dạo một vòng trong phòng, Tần Hàm nhắn tin cho anh ta: đừng quá trực tiếp, em trai tôi sẽ bị cậu dọa bỏ chạy mất.

Lục Hằng cười lắc đầu, nếu không phải da mặt anh ta đủ dày, người bị đuổi cũng sẽ là anh ta.

Trên thực tế chuyện của Tần Vũ trước đó Tần Hàm từng nói với anh ta, còn nữa kinh nghiệm của anh ta cũng rất giống Tần Vũ, cho nên học kỳ trước anh ta mới dứt khoát trả một khoản tiền bồi thường lớn từ chức khỏi trường học, du lịch bên ngoài hơn nửa năm.

Tuy rằng Tần Vũ thoạt nhìn không hoan nghênh anh ta, chẳng qua có lẽ có thể thử ở chung một chút. Tình cảm mà, anh ta không hy vọng xa vời, chỉ cần tính cách thích hợp có thể cùng nhau sống qua ngày là tốt rồi.

Tần Vũ học một ngày ở trường, chương trình giảng dạy hiện tại tương đối chặt chẽ, anh rất ít khi nghĩ đến Trần Trạch. Cuộc sống sau khi rời đi không phải là khó khăn như mình tưởng tượng, vẫn đi làm tan làm như trước, chỉ là đổi phòng, sau khi về nhà có một mình mà thôi.

Giữa trưa khi anh nhận được điện thoại của mẹ Trần, mẹ Trần nói Trần Trạch bị bệnh, hỏi anh có thể đến thăm không.

Tần Vũ nghe xong ngồi ở văn phòng sửng sốt thật lâu, chờ chuông lớp vang lên mới đi đến lớp học.

Sau khi tan làm anh vẫn qua đó một chuyến, nhưng Trần Trạch không có ở đây, hiện giờ anh không có chìa khóa vào cửa, đợi một hồi lại đi tàu điện ngầm trở về.

Khi đến cổng tiểu khu nhà mình thì thấy Trần Trạch đứng nhìn xung quanh cổng tiểu khu.

Lúc nhìn thấy anh, Trần Trạch sửng sốt, rất nhanh lại đến đón.

Tần Vũ cười cười, “Có việc gì sao?”

Trần Trạch có chút xấu hổ sờ mũi, “Không có, chỉ muốn đến thăm em.”

Tần Vũ gật đầu, tuy nói người trước mặt này đã không còn quan hệ với anh, nhưng về mặt tình cảm anh vẫn nhịn không được quan tâm đến hắn, anh biết cho dù mình lên lầu Trần Trạch cũng sẽ không định rời đi, suy nghĩ một chút, nói: “Mẹ anh nói anh bị bệnh, bên ngoài lạnh, lên lầu ngồi tí đi.”

_

Lan: Thầy Lục là của mị nha tất cả né ra cấm nhìn.

- -----oOo------