Chu Chỉ Nhược thấy đối phương không để ý tới lời nói của mình, nàng cắn chặt hàm răng, nhắm mắt lại cố quên đi cái mùi tanh tưởi từ côn ŧɦịŧ hắn, toàn lực vận chân khí liên tục trùng kích huyệt đạo mình.
Không biết trãi qua bao lâu, Chu Chỉ Nhược giật mình mở mắt, thì phát hiện Tống Thanh Thư đang ngơ ngẫn ngắm nhìn mình, trong ánh mắt mâu thuẫn tràn đầy yêu thương pha lẫn cùng oán hận.
-Ngươi đã chữa thương được rồi sao?
Chu Chỉ Nhược không biết Tống Thanh Thư thủ pháp điểm huyệt của hắn là theo Âu Dương Phong sử dụng Cửu âm nghịch vận, nàng lại dùng Cửu Âm Chân Kinh xung kích huyệt đạo, huyệt đạo chẳng được giải, mà còn trái lại cảm thấy cả người càng thêm tê dại mềm nhũn.
-Không chữa được nhanh như vậy, có điều cũng tạm ổn rồi, đêm trường còn dài, nếu ta tiếp tục ngồi vận công đến hừng đông, thì quá phung phí của trời khi muội đang ở bên cạnh ta.. Tống Thanh Thư ánh mắt chăm chú nhìn lên than thể Chu Chỉ Nhược, váy áo màu xanh làm nổi bật dáng người nàng, nơi cổ áo lúc ẩn lúc hiện lộ ra màu da trắng bạch như ngà voi bình, đôi môi ướŧ áŧ môi toả ra m ánh sáng lộng lẫy... càng ngắm nhìn nàng, Tống Thanh Thư cảm thấy yết hầu đã bắt đầu phát khô.
Loại ánh mắt này Chu Chỉ Nhược đã từng gặp qua, nàng bối rối hỏi:
-Ngươi muốn làm gì?
-Hà tất biết rõ rồi còn hỏi?
Trước đó Tống Thanh Thư đang hưởng dụng thân thể thành thục của Lạc Băng, đang thoả thích suиɠ sướиɠ, nhưng bởi vì Chu Chỉ Nhược xuất hiện bất ngờ gây xáo trộn trong long nên hắn không kịp xuất tinh, trong long đã nguội lạnh thì bây giờ đốm lửa du͙ƈ vọиɠ đã nhen nhóm lại càng cháy mãnh liệt hơn, nhìn Chu Chỉ Nhược luôn luôn âm lạnh giờ đây trong ánh mắt nàng đầy kinh hoàng, Tống Thanh Thư khom lưng ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói tiếp: -Đương nhiên là hòa cùng thân thể của muội..
-Ngươi……
Chu Chỉ Nhược đang muốn quát mắng, thì đôi môi nàng đã bị miệng hắn ngăn chặn, lời nói âm tiết đã bị tán loạn.
-Um… ít ra thì ngươi…phải rửa..sạch nó..!
Biết đã không thể thoát khỏi tay hắn, Chu Chỉ Nhược thở dốc, vất vả đưa ra yêu cầu duy nhất với hắn, nàng nhớ rõ trước đó đã nhìn thấy Tống Thanh Thư đang giao cấu cùng với một nữ nhân, nàng không cách nào chịu đựng được sự khuất nhục khi cây côn ŧɦịŧ của hắn vừa mới đút vào một cái u cốc của người khác, trên thân côn ŧɦịŧ vẫn còn dinh dính dịch nhờn, bây giờ thì lại muốn tiến vào thân thể của chính mình.
Thế nhưng khi vừa nói xong, nàng lại thấy tại giờ này khắc lời này lộ ra thập phần mập mờ, cho nên trên khuôn mặt trắng noãn hai gò má liền đỏ hồng! Hai tay vội vàng chắn trước ngực của mình, dưới ánh mắt đầy du͙ƈ vọиɠ nam tính của hắn, nàng cảm nhận được thập phần không được tự nhiên, lúc này vì hoảng hốt nên nàng đã dần dần mất phương hướng nên nàng cũng không biết ma trảo của hắn đã từng chút một hướng về đôi bầu vú no đủ đang liên tiếp phập phồng của nàng!
-Ah...
Khi bộ ngực sữa của nàng đã rơi vào trong lòng bàn tay của hắn, Chu Chỉ Nhược run rẩy, bàn tay trắng nõn vội vàng nắm bắt lấy móng vuốt sói của hắn:
- Không được!... Buông tay!
Nhưng Tống Thanh Thư hai tay đã không cố kỵ ở trước hai bầu vú nàng bắt đầu xoa nắn đè xuống, nàng lại vô lực di dời, dưới sự bàn đè ép trước ngực của nàng trở nên nóng rực lên, sự phản kháng của nàng càng yếu đi, hơi thở dần dần trở nên vô cùng trầm trọng, Tống Thanh Thư thừa dịp liền lập tức đem nàng đặt ở dưới thân, đem cái yếm màu trắng của nàng gỡ ra, hai bầu vú tuyết trắng kiều nộn tràn đầy co dãn liền nhảy ra! Trong lúc này Chu Chỉ Nhược toàn thân run bỗng nhúc nhích.
-Không…không được đấy! Không thể... làm cái loại sự tình này!
Nàng lắc đầu phản đối, nhưng đôi tay lại không có sức để đẩy hắn, chỉ là vùng vẫy tượng trưng vài cái, lúc Chu Chỉ Nhược lại vừa muốn nói, lời còn chưa nói thì liền bị Tống Thanh Thư thoáng cái hôn lên miệng nhỏ của nàng!
-A......
Chu Chỉ Nhược cảm thấy đầu óc của mình giống như trở nên trống rỗng, bị thân thể hắn cường lực đè xuống, đôi môi anh đào khẻ nhếch, thì khoang miệng đón ngay vào đầu lưỡi cực kỳ xâm lược của hắn!
……………………………………………………………………………………………..
Chẳng bao lâu thì cái lưỡi của nàng cùng đầu lưỡi hắn dây dưa cùng một chỗ, nước bọt hòa quyện lẫn nhau hôn hít lấy! Trong thân thể Tống Thanh Thư dục hỏa đã bành trướng đến hồi cực điểm! Hai bàn tay đang cầm hai bâu vú của nàng xoa nắn lấy! Khi bờ môi hai người tách, dưới ánh lửa chiếu rọi, đôi môi nàng thấm ướt nước bọt càng trở nên thập phần kiều diễm! Toàn thân nàng đã cũng không còn phản kháng, cuối cùng, đôi mắt của nàng chậm rãi nhắm lại rồi quay đầu đi chỗ khác, hành động này mà nói là nàng đã cam chịu tiếp nhận tất cả động tác kế tiếp của Tống Thanh Thư!!
Mãi cho đến khi hắn đem hai chân của nàng tách ra, dưới thân nàng đã không còn mảnh vải che thân, Chu Chỉ Nhược lúc này mới có chút thanh tỉnh, nhưng lúc này nàng cũng đã không còn có năng lực ngăn cản động tác kế tiếp của hắn rồi!
Trước mắt Tống Thanh Thư, một ngọc thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ với những đường cong thướt tha lồi lõm hấp dẫn hiện lên! Trước ngực đôi nhũ phong cao ngất dựng thẳng, trên đỉnh bầu vú, hai nhụy hoa kiều diễm hồng đỏ, có chút run run, bụng dưới bằng phẳng mảnh mai, vòng eo uyển chuyển thướt tha, mông ngọc tròn trịa vểnh lên, đem chính giữa cái âm hộ thần bí cấm địa hiện ra ngược vớii đám cỏ thơm đậm đặc màu đen hình tam giác vừa phải thật là câu nhân tâm phách! Tống Thanh Thư toàn thân nhiệt huyết sôi trào, hắn có chút di động thân thể, để qui đầu côn ŧɦịŧ nhắm ngay vị trí cái cửa hang u cốc nhỏ bé của nàng, một đôi ma trảo dùng sức bao trùm trên hai bầu vú cao ngất văn vê, xoa nắn, cũng thỉnh thoảng dung hai đầu ngón tay khều nhẹ hai đầu núʍ ѵú đã sưng cứng lồi hẳn ra ra bên ngoài nhẹ nhàng ma sát . Chu Chỉ Nhược chỉ có thể bị động mà thừa nhận lấy chính Tống Thanh Thư kia cuồng dã bá đạo chà xát, ham muốn du͙ƈ vọиɠ ẩn sâu trong thân thể của nàng dần dần thoát ly ý chí mà bạo phát.
Tống Thanh Thư không dám lãng phí thời gian, đến khi nhân thấy cửa miệng u cốc của Chu Chỉ Nhược một mảnh dịch nhờn dính đầy bừa bộn trên đám long đen âm hộ của nàng, hắn liền nặng nề bao trùm tại trên than thể Chu Chỉ Nhược, hai tay tách ra hai chân của nàng, dùng côn ŧɦịŧ lửa nóng chen vào nơi chính giữa của hai chân ngọc, đưa vào bên trong mật huyệt ướŧ áŧ, chậm rãi đẩy mạnh!
Khi côn ŧɦịŧ và u cốc của hai người hoàn toàn kết hợp cùng một chỗ, khóe mắt Chu Chỉ Nhược trào ra vài giọt nước mắt không biết là hưng phấn hay là bi ai tuyệt vọng...
-Không …
Chu Chỉ Nhược bỗng nhiên cao vút kinh hô giãy dụa, nhưng Tống Thanh Thư không để ý tới, phần eo hắn đột nhiên dùng sức, cây côn ŧɦịŧ kia cứng rắn to và dài hoàn toàn ngập sâu hết vào trong hang động dưới thân ngọc thể của mỹ nhân tuyệt sắc không còn có một khoảng cách kẻ hở! -A, …
Khi côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư hoàn toàn cắm hết đi vào, Chu Chỉ Nhược lần nữa phát ra một tiếng cao vút rêи ɾỉ, thân thể tuyết trắng kịch liệt run rẩy, cặp đùi ngọc dốc sức liều mạng dùng sức kẹp lấy phần eo kẻ xâm nhập, trên đôi gò má đã thấm ướt nước mắt rồi, nàng tuyệt vọng uốn éo qua một bên, trong lòng của nàng như đang rướm máu! Trời ạ! Nàng lại bị hắn một lần nữa tiến nhập vào thân thể!
Bất quá, Tống Thanh Thư cũng không để cho nàng có nhiều suy nghĩ, hiện tại điều hắn muốn làm chính là muốn cho chính mình mau chóng đạt tới cao trào, vì vậy, hai tay của hắn cố định lấy eo thon Chu Chỉ Nhược, điều chỉnh thoáng một chút tư thế của mình, liền bắt đầu chạy nước rút đút vào rút ra đút vào ƈôи ŧɦịŧ.
……………………………………………………………………………………………… Cây côn ŧɦịŧ đã sáng ngời dịch nhờn bên trong của u cốc Chu Chỉ Nhược như mưa to gió lớn va chạm, đã sản sinh ra từng luồng sóng tê dại kɦoáı ƈảʍ, không ngừng xâm nhập lấy thể xác và tinh thần nàng.
-Um..um…a….
Tìиɦ ɖu͙ƈ bộc phát làm cho nàng đè nén không được yết hầu đành phát ra từng tiếng rêи ɾỉ, cái mông đầy đặn tuyết trắng đầy đặn cao thấp lắc lư, vô ý thức nghênh hợp với cây côn ŧɦịŧ đang cắm vào, trước ngực hai bầu vú cao ngất đung đưa, nhộn nhạo từng làn sóng sữa!
Tống Thanh Thư ôm chặc lấy nàng, dưới háng ra sức đút vào, càng chọc vào càng nhanh, càng chọc vào càng mạnh mẻ! Qui đầu côn ŧɦịŧ càng không ngừng mãnh lực đụng chạm vào tận bên trong hoa tâm nàng, bên tai nghe nàng đang vong tình rêи ɾỉ, hạ thể đút vào của hắn động tác càng kịch liệt, tại trong u cốc nàng không ngừng nhún nhẩy ra vào! ………………………………………………………………………………….
Chu Chỉ Nhược cảm nhận được kɦoáı ƈảʍ từng đợt đánh úp lại, toàn thân nàng toàn thân như nhũn ra! Tống Thanh Thư liên tiếp chạy nước rút phía dưới, nàng xụi lơ lấy mặc kệ hắn làm ngọc diện hàm xuân, hai má đỏ hồng, nàng mở ra cái miệng anh đào nhỏ nhắn mê người thở dốc không thôi..
Đôi môi anh đào đỏ tươi khi thì khẻ nhếch, khi thì khép hờ, tản ra nhiệt khí hơi thở, giờ đã mang theo một loại thành thục nữ tính, bỗng nhiên, thân thể nàng kịch liệt run rẩy, cái mông ngọc phảng phất hồi quang phản chiếu nhiệt tình kịch liệt hẩy lên đón hùa côn ŧɦịŧ của Tống Thanh Thư, hai tay choàng qua ôm lấy cổ hắn, cái miệng duyên dáng gọi lấy:
-A…không được…
Tống Thanh Thư biết rõ nàng đã như là nỏ mạnh hết đà rồi, hắn lập tức chụp lấy lấy hai chân của Chu Chỉ Nhược để lên trên bờ vai của mình, hai tay đè xuống trên vai thơm, hạ thân côn ŧɦịŧ điên cuồng co rúm lấy, thọc thật mạnh liên tiếp vào u cốc nàng.. -Á….á…..a……..ta chết mất.
Tiếng rêи ɾỉ cao vút yêu kiều bật ra, bờ eo Chu Chỉ Nhược hướng lên trên cong lại, hai chân duỗi lấy thẳng tắp dùng sức kẹp lấy cổ Tống Thanh Thư, hai tay bấu chặt cánh tay của hắn, những đầu móng tay rạch trên làn da của hắn, âm tinh sâu từ bên trong u cốc ào ạt phún ra ngập tràn trên qui đầu côn ŧɦịŧ..
Tống Thanh Thư nhấn thêm những cái cuối cùng va chạm, côn ŧɦịŧ thật sâu đâm vào dưới thân mỹ nhân, từng dòng nham thạch tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng chảy liên tục không ngừng mà tiến nhập vào trong trong ngọc thể Chu Chỉ Nhược!
………………………………………………………………………………………………
Sáng sớm ngày hôm sau, Tống Thanh Thư nằm chếch ở trên giường, thần sắc phức tạp nhìn phu nhân thê tử trên danh nghĩa của mình.
Ngoài cửa sổ xuyên thấu vào ánh mặt trời soi rọi trên làn da nàng trắng nõn, mái tóc dài vẫn còn rải rác ngổn ngang mà, đường nét nhu hòa của đôi gò má tựa như một bút phác hoạ mà thành, trong nắng sớm mông lung toả ra một loại không gian yên tĩnh. Tống Thanh Thư hy vọng dường nào nàng vĩnh viễn cứ ngủ say như vậy, bởi vì hắn biết, một khi nàng tỉnh lại hai người lại sẽ trở trở mặt thành thù một mất một còn..
Tay trái mấy lần do dự muốn vuốt ve khuôn mặt của nàng, Tống Thanh Thư thở dài một hơi, cuối cùng vẫn không dám..
-Tống đại nhân, Tống đại nhân?
Ngoài cửa truyền tới tiếng của một tên thị vệ đang gõ cửa nhè nhẹ.
Tống Thanh Thư lại nhìn Chu Chỉ Nhược một chút, thấy nàng vẫn chưa có thức tỉnh, hắn liền vội vã xuống giường đi ra ngoài.
-Hoàng thượng đang lâm triều, triệu kiến Tống đại nhân tới trước ngự thư phòng chờ đợi.
Thị vệ cung kính nói.
-Được, ta lập tức đi ngay, ngươi đi trước đi.
Tống Thanh Thư suy nghĩ không biết lần này Khang Hi tìm mình lại có chuyện gì nữa đây. Thị vệ khom người lui ra khỏi sân.
Tống Thanh Thư mặc lại quần áo, quay đầu nhìn nữ nhân đang nằm yên tĩnh trên giường, hắn mấy lần muốn mở miệng nói, cuối cùng đành lựa chọn không một tiếng động rời đi.
Nghe được tiếng bước chân Tống Thanh Thư dần dần biến mất, Chu Chỉ Nhược nằm trên giường đôi mắt liền mở to, lập tức ngồi bật dậy.
Trong lúc vô tình nàng nhìn thấy trên bàn có chiếc gương đồng phản chiếu khuôn mặt của mình, chỉ thấy trong gương sắc mặt kiều diễm ướŧ áŧ, lông mày toả ra nồng đậm xuân tình, Chu Chỉ Nhược trong lòng tức giận, tay trắng phất một cái, cái gương đồng rơi xuống đất rơi vang vọng tiếng loảng xoảng.
Nàng nhìn vào bên dưới cái âm hộ của mình, đám lông đen rối bời tan tác từng mảnh li ti bợn trắng bám vào giữa hai chân, nàng đem một đầu ngón tay thăm dò vào trong cửa miệng u cốc mình, run rẩy đảo nhẹ vài cái, kéo ra một làn tơ màu trắng sữa đặc dính .. Nhìn quần áo tán lạc khắp mặt đất, Chu Chỉ Nhược không khỏi bi ai, ôm hai đầu gối, gục đầu nức nở khóc…
……………………………………………………………………………………………..
Tống Thanh Thư ở ngự thư phòng chờ chưa có bao lâu, thì Khang Hi với phía sau là Vi Tiểu Bảo đi vào.
-Bái kiến hoàng thượng!
-Không cần đa lễ.
Khang Hi khoát tay áo một cái, mặt ôn hoà nụ cười biểu hiện tâm tình vui vẻ.
-Không biết hoàng thượng cũng triệu kiến nô tài cùng Tống đại ca cùng đến, có phải là lại có nhiệm vụ gì muốn giao cho chúng nô tài đi làm?"
Vi Tiểu Bảo cười hì hì hỏi.
-Được rồi để ta nói tóm gọn, lần trước Bảo thân vương phái người Hồng Hoa hội vào cung ám sát, trẫm lấy đại cục làm trọng, thả những thích khách kia, có điều vẫn như vậy không công chịu đòn mà không hoàn thủ... Vi Tiểu Bảo tiến lên nói:
-Bảo thân vương rắp tâm hại người, nô tài đã sớm nhìn hắn không hợp mắt, không biết hoàng thượng dự định đối phó hắn như thế nào?
-Hiện giờ chưa phải là thời điểm động thủ.
Khang Hi lắc đầu nói tiếp
-Kẻ trẫm muốn đối phó chính là Sơn Hải quan Ngô Tam Quế , lão ta chắc chắn là sẽ không đứng nhìn bàng quan. Bình Tây Vương cùng Bảo thân vương trong tay đều cầm lấy mấy trăm ngàn tinh binh, nếu như hai người bọn họ kết minh, đối với trẫm là cực kì bất an.
-Vậy ý của Hoàng thượng là muốn phá hoại sự kết minh của hai người?
Tống Thanh Thư hỏi.
-Không sai….
Khang Hi gật gù nói:
- Ngô Tam Quế cùng Hoằng Lịch không hẳn là cùng chung một lòng, quan hệ của bọn họ cũng rất mỏng manh, trẫm dự định lôi kéo Ngô Tam Quế, phân hoá hai người bọn họ. -Ngô Tam Quế trong tay nắm giữ cầm binh đông đảo, bây giờ lại là Vương gia, e rằng không phải dễ dàng lôi kéo.
Tống Thanh Thư suy nghĩ một chút, phân tích tình hình nói.
-Nếu dùng thủ đoạn bình thường đương nhiên là rất khó lôi kéo lão, nhưng nếu trẫm đem công chúa gả cho cho thế tử của Bình Tây Vương, vậy thì sẽ như thế nào?