Nâng lên chén rượu, Phúc Khang An hơi do dự, Kiến Ninh đoán được tâm tư của hắn, liền nở nụ cười:
-Làm sao vậy, sợ tiểu muội hạ độc sao?
Phúc Khang An tuy rằng biết rõ hoàng thất ngoại trừ phi trong giây khắc sống còn, rất ít khi dùng loại phương pháp tuy đơn giản nhưng thô bỉ này, cho nên hắn nhìn công chúa Kiến Ninh mỉm cười, đúng là thế thật vì chính công chúa Kiến Ninh cũng không ngờ là trong bình rượu đã có pha sẵn xuân dược.
Công chúa Kiến Ninh đưa tay qua, tiếp nhận chén rượu trong tay của hắn, thong thả đưa đến bên môi, nhấp hết gần nữa chén, rồi trả lại chén rượu đến trước mặt thế tử Phúc Khang An:
-Vương huynh, lần này huynh yên tâm rồi chứ?
Trên vành chén rượu màu trắng sứ còn in dấu môi son nhợt nhạt của nàng làm nổi bật, Phúc Khang An trong lòng rung động, tuy biết rằng như vậy có chút không thích hợp, nhưng bản tính nam nhân vẫn làm cho hắn có chút hưởng thụ khí tức ởm ờ ám muội trong phòng. Phúc Khang An nhẹ nhàng xoay chén rượu quay về phía dính dấu môi son của công chúa Kiến Ninh, thưởng thức uống một hơi cạn sạch, Kiến Ninh tuy rằng trong lòng tức giận sự vô lễ của hắn, nhưng vì hạnh phúc ngày sau với Vi Tiểu Bảo nên đành mỉm cười với hắn.
Phúc Khang An thấy vừa rồi đã đưa ra dấu hiệu, công chúa Kiến Ninh lại cũng không có phản cảm, trong lòng lại càng mơ tưởng cao hơn….
Hai người ngồi nói chuyện đưa đẩy, chỉ uống có lưng chừng chén rượu nhỏ mà công chúa Kiến Ninh cảm thấy cả người càng lúc càng nóng, trong lòng có chút lo lắng: “ Vi Tiểu Bảo tại sao còn chưa tới...”
Phúc Khang An sau vài chén rượu trong đầu lúc này cũng dần dần mơ hồ, trước mắt nhìn thấy công chúa Kiến Ninh hai má đỏ hồng hồng kiều diễm, bụng dưới bay lên đầy nhiệt khí, hắn đứng lên đi tới gần bên công chúa Kiến Ninh. -Công chúa, không có chút nào chóng mặt sao? Tiểu huynh uống cũng không bao nhiêu, nhưng sao thấy đầu chóng mặt quá như vậy?
Thế tử Phúc Khang An vừa thở hào hển vừa mơ mơ màng màng nói, công chúa Kiến Ninh mắt cũng mờ ảo nhìn Thế tử Phúc Khang An nói:
-Tiểu muội…tiểu muội cũng có chút cháng váng đầu, nghỉ ngơi một chút đi..
- Ừ … nghỉ ngơi một chút, đợi cho đầu óc thanh tỉnh lại … tiểu huynh có chút say rồi, xuất ngôn có thể có chút không rõ ràng…
Phúc Khang An ngồi xuống bên người công chúa Kiến Ninh, thuận thế liền ôm vòng eo của nàng, công chúa Kiến Ninh theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng không biết tại sao, cả người nàng mềm nhũn, tựa hồ đánh mất khí lực, đẩy đưa Phúc Khang An mấy lần, nhưng cũng không có đẩy ra được, hơn nữa đối với hành động của thế tử Phúc Khang An, tựa hồ cũng không chán ghét … "Như vậy cũng được, đợi lát nữa Vi Tiểu Bảo dẫn Ngô Ứng Hùng xông vào nhìn thấy tình cảnh như thế này, Phúc Khang An có lý cũng không chối cãi được." Kiến Ninh trong lòng tự an ủi mình, rồi thuận thế ngã vào trong lòng thế tử Phúc Khang An.
Phúc Khang An chỉ cảm thấy trong lòng mình công chúa thân thể càng ngày càng mềm mại, sắc tâm do xuân dược phát tác đại động, chặn ngang ôm lấy nàng hướng về phía giường đi tới, công chúa Kiến Ninh cảm giác mình có chút hoa mắt chóng mặt, cả thân người cũng không biết sao trở nên vô cùng khô nóng, trong nội tâm xao động bất an cực kỳ, ngay cả tim đập cũng bất ngờ gia tốc lên, thân thể và hô hấp nàng đều đã có biến hóa rõ ràng, thế tử Phúc Khang An đưa tay tới nắm ở eo của nàng cỡi lấy nút thắt lưng, lúc này công chúa Kiến Ninh thần trí chưa có hoàn toàn bị xuân dược bao phủ, nghiêng đầu cúi xuống xem xét, phát hiện là thế tử Phúc Khang An cánh tay nắm ở eo thon mình, một loại rung động không rõ từ dưới đáy lòng sinh ra, nhưng nàng vẫn đem cánh tay của hắn cầm lên đặt qua ở một bên, không biết tại sao bên trong u cốc cảm thấy hư không thèm khát có vật gì đó nhồi vào để giải tỏa, thân thể càng ngày càng khô nóng, khuôn mặt càng lúc ửng đỏ như lửa, đôi mắt nàng dưới sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ xuân dược nhìn vào thật phiêu hốt mê ly….. Công chúa Kiến Ninh không biết tại sao thân thể càng ngày càng nóng, trong nội tâm càng ngày càng xao động, nàng muốn ngồi nhổm dậy, nhưng hai chân lại không nghe sai khiến, toàn thân mềm mại vô lực, ngồi lên cũng không nỗi.
Xuân dược tiếp tục phát huy tác dụng, toàn thân nàng nóng ran không chịu được , ngay lúc này thì thế tử Phúc Khang An đã há miệng chậm rãi hôn lên cổ của nàng.
-Vương huynh…. buông ra . . . đừng. . . đừng. . .
Công chúa Kiến Ninh thất kinh dùng cánh tay đẩy hắn ra, nhưng một chút khí lực cũng không có, miệng của hắn rất nhanh hôn lên từng chút trên cái cổ đỏ bừng, hai cái cánh tay rắn chắc như cái kềm ôm lấy thân thể của nàng, vừa hôn cổ của nàng, một bên không kịp đợi hai tay đã duỗi vào để trên cái yếm của công chúa Kiến Ninh.
-Không được… đừng. . . đừng như vậy . . .. . Công chúa Kiến Ninh phản kháng vô lực, cho nên thế tử Phúc Khang An không có phí chút sức lực nào liền dễ như trở bàn tay bắt đầu cao thấp vuốt ve trên bầu ngực tinh tế của nàng, kíƈɦ ŧìиɦ như ngọn lửa tăng vọt , công chúa Kiến Ninh dần dần đã không còn phản kháng, xuân tâm nhộn nhạo, tâm linh cùng thân thể trong cơn động dục đã có một loại nhu cầu mãnh liệt phải được thỏa mãn, công chúa Kiến Ninh chẳng lúc này chẳng còn quan tâm nam nhân ở trên người mình đang tham lam hôn hít trên da thịt thân thể trắng noãn như ngọc kia là ai, hai mắt nàng khẽ nhắm lại, nhíu chặt hai hàng lông mày khuôn mặt ửng hồng, vẻ mặt si mê say sưa bộ dạng, hai bàn tay níu lấy tấm ga giường.
Đến khi công chúa Kiến Ninh cố sức mở to mắt ra nhìn, mới phát hiện mình đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ giống như đứa bé sơ sinh, từ ở chỗ sâu trong u cốc có một đốm lửa đang đốt nóng chảy làm cháy sạch tâm trí của nàng, hai bầu vú căng sưng lên, đôi tay của Phúc Khang An đang nắm lấy hai đầu núʍ ѵú nộn đỏ trái phải lay động, thế tử Phúc Khang An trong cổ phát ra lẩm bẩm tiếng thỏa mãn, hắn đem cái mông của nàng kéo đến gần đầu gối của mình, cặp bắp đùi của nàng tự nhiên tách ra hai bên hông của thế tử Phúc Khang An phảng phất hoan nghênh côn ŧɦịŧ Phúc Khang An xâm nhập vào. Thế tử Phúc Khang An động đậy cây côn ŧɦịŧ dọc theo khe hở cái âm hộ màu mỡ của công chúa Kiến Ninh, cửa miệng ngọc môn quan hé mở khẽ run, công chúa Kiến Ninh hít sâu một hơi, chờ đợi thời khắc cuối cùng cũng đến, nhưng không nghĩ tới cây côn ŧɦịŧ nóng hổi vẫn chưa chịu xâm nhập vào miệng hang, cứ dán lên mép ngoài trơn trợt âm hộ trượt lên trượt xuống, vốn tưởng rằng cái hang đang thiếu thốn hư không sẽ rất nhanh bị cự vật đại lực sáp nhập nhồi vào, nào ngờ cứ tất bật không ngừng cọ xát lấy chính giữa khe thịt âm hộ nàng, làm công chúa Kiến Ninh giọng mũi phát ra nồng đậm, giống như là muốn khóc lên, cây thịt kia làm nàng khó chịu, nhột nhạt làm nàng cơ hồ la lên…
-Um..um…...a….cho ta.....
Thật ra thì thế tử Phúc Khang An còn vội vã hấp tấp nhét côn ŧɦịŧ vào huyệŧ công chúa Kiến Ninh còn hơn nàng, nhưng vì xuân dược phát tác thấm vào cơ thể nhiều hơn nên thần trí của hắn mơ màng, đã vậy cấu tạo cửa miệng ngọc môn quan của công chúa Kiến Ninh nằm lệch xuống mé dưới gần sát hậu môn (dân gian gọi là dạ dưới..) cho nên trong lúc nửa tỉnh nữa mê lại vội vàng, làm cho côn ŧɦịŧ cứ trượt lên xuống mà không cắm vào được trong u cốc của công chúa Kiến Ninh. Điều này lại làm khổ cho công chúa Kiến Ninh, tứ chi không thể nhúc nhích vì bị thân thể thế tử Phúc Khang An nằm đè sát trên người, nàng phải ưỡn liên tục thắt lưng để cho qυყ đầυ mài mài vào cửa miệng huyệt cũng làm không được, vừa tích súc thì lại chợt đình chỉ, một lòng đều treo ở giữa không trung.
-Um...... ta thật khó chịu…
Thật sự nhịn không được, công chúa Kiến Ninh nức nở nói ra, thế tử Phúc Khang An ngẩn người ra, trong hai mắt mờ đục dục hỏa, công chúa Kiến Ninh eo đau xót, lưng một trận thông thấu, tuy rằng tứ chi không dùng được khí lực, thắt lưng thì có thể nhúc nhích, lúc này qυყ đầυ côn ŧɦịŧ đã kê đúng vị trí cửa miệng ngọc môn quan, nàng cắn môi vặn eo nhúc nhích hẩy cái mu âm hộ lên, cuối cùng cái hông mềm mại hướng về phía trước, cái mông nhắc cao, bắt đầu nuốt vào được một đoạn côn ŧɦịŧ, nếm được ngon ngọt, công chúa Kiến Ninh động đậy cái mông để mang tới hoan lạc, nàng cứ vậy nhắm hai mắt lại tiếp tục lắc cái vòng eo. Phúc Khang An dần dần thanh tỉnh, cảm nhận được ƈôи ŧɦịŧ mình như vừa đâm lún vào một lớp bùn non nhão nhoẹt, hai tay theo bản năng cũng ôm lấy cặp đùi nàng, thấp xuống thân mình vận sức phát động, đâm sâu côn ŧɦịŧ vào trong từ từ nhún xuống, bên trong huyệŧ tịch mịch hồi lâu, giờ đã cảm nhận cây thịt lửa nóng từng tấc tới gần, hưng phấn của nàng bắt đầu run rẩy, mỗi lần cây côn ŧɦịŧ nhồi vào, cơn sướng từ đáy chậu liền khuếch tán lên đến toàn thân.
Cảm giác thật mãnh liệt, trong nhục động xuân thủy róc rách, ở dưới mông đã thấm ướt mảng lớn, thế tử Phúc Khang An lúc này cơ hồ không ngừng nghỉ, điên cuồng đút côn ŧɦịŧ vào, cả người công chúa Kiến Ninh run run, tiếng rêи ɾỉ dồn dập thở dốc:
-Hô... a….a…. không chịu nổi... ta không được … U cốc công chúa Kiến Ninh đã bắt đầu co rút lại trong lúc côn ŧɦịŧ không ngừng cố kéo ra đút vào, mỗi lần bị qυყ đầυ cắm vào là công chúa Kiến Ninh kèm theo tiếng rêи ɾỉ.
-A... ta xong rồi... a... dừng lại một chút... a... ta không được... không nín được tiểu... a...
Vừa nói xong, một ít nướƈ ŧıểυ đã chảy ra, làm ướt đầm đìa thảm lông đen, xương cùng của Phúc Khang An cũng rung lên, tinh quan căng cứng, hắn biết đã tới lúc khẩn yếu quan đầu rồi, lúc này công chúa Kiến Ninh dục niệm thấm vào tận xương gần như phát cuồng, cái mông hồn viên hướng về phía trước hẩy cao, sâu trong u cốc một cỗ sóng triều to lớn nháy mắt quán xuyên toàn thân .
-Á…á…..a….a…
………………………………………………………………………………………
Nghe được từ trong phòng công chúa Kiến Ninh truyền ra tiếng rêи ɾỉ vui sướng, Ngọc Chân tử đạo trưởng cùng Điền Quy Nông hai mặt nhìn nhau, trong long cùng nghĩ thầm: “ Tiểu vương gia lá gan quá lớn quá rồi đó, ngay cả tiểu tức phụ của Ngô Tam Quế chưa xuất giá cũng dám chạm vào... “ Hai người bọn họ tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng không có sinh ra bất cứ sự nghi ngờ nào, thế tử Phúc Khang An từ trước đến giờ là người chuyên hái hoa ngắt bướm, ở thành Thịnh kinh cũng thường thường dựa vào thân phận cao quý cùng với bề ngoài tuấn tú, đã lôi kéo không biết biết bao phu nhân của các vương công và công tử lên giường.
Chỉ có điều đây là địa bàn của Ngô Tam Quế, làm như vậy thì có chút không thích hợp, nhưng hai người chỉ là thuộc hạ, nên cũng không dám vọt vào ngăn cản hứng thú của chủ tử mình, chỉ đành cầu mong thế tử Phúc Khang An động tác giao hoan nhanh lên một chút, đồng thời phái người phong tỏa chu vi mấy chục trượng không cho bất cứ một ai tới gần.
Trong phủ Bình Tây Vương, phụ tử Ngô Tam Quế thấy Vi Tiểu Bảo nhìn xem cuộc vui của đoàn ca vũ kịch như xuất thần, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Thà là đắc tội quân tử, cũng không nên đắc tội với tiểu nhân, bây giờ cuối cùng cũng tạm thấy Vi Tiểu Bảo đã bình tâm, đợi lát nữa bổ khuyết thêm một phần hậu lễ, để cho gã khi quay trở lại kinh thành nói thêm vài lời tốt cho mình trước mặt Khang Hy..." Phụ tử Ngô Tam Quế nào có biết Vi Tiểu Bảo lúc này đang nghĩ đến công chúa Kiến Ninh bên kia: "Con bà nó, không nghĩ tới lão tử Vi Tiểu Bảo cũng có ngày phải tự chủ động đội nón xanh..."
Lại nhìn thấy thế tử Ngô Ứng Hùng đang nịnh nọt mỉm cười, trong lòng lại mắng thầm: "Cười cái con bà ngươi... thê tử sắp cưới của ngươi đang bị tên tiểu bạch kiểm kia đè ra làm chuyện tốt kia kìa… Ồ, đúng rồi, công chúa cũng không phải là thê tử của mình, làm gì mà đau lòng quá mức vậy?.” Vừa nghĩ như thế, Vi Tiểu Bảo trong lòng quả nhiên thoải mái hơn rất nhiều.
-Vi tước gia, Tống tướng quân, có chuyện….xảy ra…
Vào lúc này một tên thị vệ đại nội vội vã chạy vào, đi tới trước mặt Vi Tiểu Bảo cùng Tống Thanh Thư đang muốn bẩm báo, nhưng thấy phụ tử Ngô Tam Quế cũng có mặt, nên lúng túng do dự… -Nếu hai vị đại nhân có việc, chúng ta tạm thời lánh mặt cũng không sao…
Ngô Tam Quế cười nói.
-Đâu có chuyện gì mà phải giấu giếm, Bình Tây Vương đừng có khách sáo… "
Tống Thanh Thư quay đầu lại nói với tên thị vệ.
-Bình Tây Vương không phải người ngoài, có việc gì ngươi cứ nói đừng ngại…
-Nhưng là... nhưng là...
Tên thị vệ đại nội lại nhìn Ngô Tam Quế ấp rồi a ấp úng ..
-Cứ việc nói đi…
Tống Thanh Thư tức giận, quát lên.
Phụ tử Ngô Tam Quế nghe được Tống Thanh Thư nói "Bình Tây Vương không phải người ngoài….
Tuy biết rõ hắn có ý lấy lòng, nhưng trong lòng cũng thấy rất là thoải mái, nên hiếu kỳ nhìn tên thị vệ kia, xem gã bẩm báo cái chuyện gì.
Tên thị vệ đại nội cắn răng một cái, rồi lớn tiếng nói:
-Thế tử Phúc Khang An đến An phụ viên, đang ở trong phòng công chúa có mưu đồ quấy nhiễu gây rối. Lời vừa nói ra, phụ tử Ngô Tam Quế nụ cười im bặt, Tống Thanh Thư tái mặt đứng lên:
-Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Tên thị vệ đại nội cuống quít giải thích:
-Công chúa vốn là có ý tốt, nhớ tới thế tử Phúc Khang An cũng là người trong hoàng tộc, nên mời đến đến An phụ viên gặp mặt, nào có biết thế tử Phúc Khang An lòng muông dạ thú, mấy chén rượu vào bụng dướng như… …đã…đã….đụng chạm đến… công chúa...
-Vậy các ngươi ở đâu mà để xảy ra chuyện tày trời như vậy?
Vi Tiểu Bảo đem chén trà trong tay quăng xuống đất, vẻ mặt hầm hầm chất vấn.
-Bọn hạ nhân bị …bị người của thế tử Phúc Khang An ngăn cản ở bên ngoài, nên không vào được….cho nên mới vội vã đến xin mời hai vị đại nhân đến nhanh.
-Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi!
Vi Tiểu Bảo trợn mắt hấp tấp mang thủ hạ hướng về An phụ viên chạy tới. Nghe được vị hôn thê bị làm bẩn, Ngô Ứng Hùng gương mặt chìm xuống, Ngô Tam Quế dù sao từng trãi qua bao sóng gió, lúc này trong lòng tràn ngập hoài nghi, vội vàng hướng phía Ngô Ứng Hùng nói nhỏ:
-Ngươi đừng có gấp, phỏng chừng là Vi Tiểu Bảo không cam lòng A Kha bị Phúc Khang An cướp đi, nên cố ý gây náo loạn, chúng ta trước cùng đi qua xem tình huống như thế nào đã.
A Kha ở bên trong phòng cũng nghe được tin tức, vội vàng chạy đến, vẻ mặt lo lắng hỏi:
-Con ở bên trong nghe được hạ nhân nói thế tử Phúc khang An….... đối với tẩu tử... là thật sao?
-Hồ đồ…chớ nói nhảm!
Ngô Tam Quế mặt lạnh lại, hạ lệnh.
-Đem tên nô tài nói loạn huyên thuyên đó kéo ra ngoài chém! Trong phủ nếu ai còn dám lén lút bàn luận đến việc này, thì sẽ nhận lấy hình phạt như thế."
Tất cả mọi người trong Vương phủ chợt câm như hến, nhìn theo phụ tử Ngô Tam Quế mang theo đội thị vệ theo sát Vi Tiểu Bảo mà đi.