Nghe được Hạ Thanh Thanh trả lời, Tống Thanh Thư cảm động ôm chặt nàng, không muốn buông tay. Phải biết từ khi sống lại tới nay, hắn gặp phải nữ nhân rất nhiều, có được gần gủi nữ nhân cũng rất nhiều. Nhưng chân tâm giống như Hạ Thanh Thanh đối với hắn cũng chỉ có ba người, một là Hồ phu nhân, một là Song Nhi, còn có một chính là bây giờ chính là Hạ Thanh Thanh.
Chu Chỉ Nhược thì không nói, Đông Phương Mộ Tuyết, Tô Thuyên những nữ nhân này quan hệ với hắn như là là một loại đồng minh chiến lược, vừa là địch vừa là bạn, luôn có một loại cảm giác ngăn cách, Khúc Phi Yên cùng Chung Linh tuy rằng rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng loại quan hệ này cũng không thuần túy, trước đó các nàng trong thế bị bức bách.
Mộc Uyển Thanh, A Cửu tuy rằng cũng có hảo cảm, nhưng về cảm tình kỳ thực cũng có khoảng cách còn thiếu. Cho tới Nam Lan, Lạc Băng thì giống như chỉ nơi để phát tiết.
-À…sau khi từ tửu điếm thoát ra ngoài, thì ta cùng Lý đạo cô xinh đẹp kia cũng mỗi người đi một ngả.
Hạ Thanh Thanh đột nhiên nhớ tới đến, nói.
-Lý đạo cô là Lý đạo cô, làm gì thêm xinh đẹp vào.
Tống Thanh Thư thắc mắc nói.
-Nếu như dung mạo của Lý đạo cô không đẹp đẽ, chắc chắn là ngươi sẽ không mạo hiểm như vậy để cứu từ trong tay đệ nhất cao thủ Thiếu Lâm Tự.
Hạ Thanh Thanh hé miệng cười nói.
-Ặc..
Tống Thanh Thư lúng túng,
-Tại hạ đối với Lý đạo cô đã nghe danh tiếng, đã từng sai phái thủ hạ tìm hiểu tin tức về nàng, tại vì tại hạ muốn lôi kéo nàng cùng dính vào chuyện lớn sau này.
-Ồ? Thật không...
Hạ Thanh Thanh không tỏ rõ ý kiến nói,
-Có thể nàng ta không hẳn cảm kích ngươi do đó cũng không một lời cảm tạ, cứ như vậy thỉ bỏ đi rồi, Tống công tử có thấy thất vọng không? -Nói thật, cũng có một chút,
Tống Thanh Thư gật đầu,
-Có điều Lý đạo cô đó hành tẩu giang hồ nhiều năm, nàng không rõ ràng mục đích của chúng ta, cho nên cẩn tắc vô ưu thì cũng có thể hiểu được.
-Có phải là tất cả các nữ nhân xinh đẹp, ngươi đều lấy thiện ý để suy đoán các nàng.
Hạ Thanh Thanh thở dài.
-Càng là nữ nhân xinh đẹp, thì càng lừa người, đạo lý này tại hạ vẫn là rõ ràng.
Hạ Thanh Thanh tay ở trên lồng ngực của hắn gãi gãi, khiến cho hắn có chút ngứa, liền đưa tay ra nắm lấy tay nàng xoa xoa.
-Nếu nói thế, ta không lừa ngươi, có phải là chứng tỏ ta không xinh đẹp?
Hạ Thanh Thanh phiền muộn nói.
-Ai nói Viên phu nhân không gạt tại hạ a, lúc trước tại hạ cũng bị Viên phu nhân trêu đùa chóng mặt không phân biệt ra phương hướng.
Nghĩ đến lúc trước Hạ Thanh Thanh trốn đi, nương nhờ vào Bảo thân vương, thực tế là tâm thầm rong bóng tối cấu kết cùng Khang Hi, để dễ dàng cho chuyện ám sát sau này, Tống Thanh Thư cũng không vui.. -Xin thứ lỗi, làm hại ngươi vì ta từ bỏ kế hoạch lúc trước, liều lĩnh nguy hiểm cửu tử nhất sinh vội vàng thích khách Khang Hi.
Hạ Thanh Thanh áy náy nói rằng.
Tống Thanh Thư chần chừ một lúc, rồi nói thật:
-Kỳ thực việc ám sát Khang Hi, cũng không trọn vẹn là vì Viên phu nhân…
Hạ Thanh Thanh lấy tay chặn lại miệng của hắn, nhẹ nhàng nói:
-Dù cho chỉ là một phần nhỏ vì ta, ta cũng đã hài lòng.
-Không được…, ngươi đi lại là lại đi tìm những nữ nhân khác.
Tống Thanh Thư đau đầu giải thích:
-Tại hạ đi là cứu người a.
-Cứu người cũng không được,
Hạ Thanh Thanh thấp giọng nói,
-Nghĩ đến lúc vừa rồi ngươi cũng triền miên với những nữ nhân khác, thì trong lòng ta rất khó chịu.
-Viên phu nhân đừng có nghĩ xấu xa như vậy, vừa rồi chúng ta đâu có xảy ra cái gì. Tống Thanh Thư cười khổ nói.
-Vậy thì ngón tay của Tống công tử tại sao có …cái mùi của nữ nhân kia, chưa kể trên băng vải còn dấu môi son là xảy ra chuyện gì?
Hạ Thanh Thanh mím môi, cầm ngón tay hắn lên và chỉ vào trên băng vải nói.
Tống Thanh Thư vừa nhìn, mồ hôi lập tức liền muốn xuất ra, quả nhiên phát hiện ngón tay của mình vẫn còn dấu vết khô đọng, trước ngực thì dấu son vẫn còn, vội nói:
-Trời đất chứng giám, đúng là khi ấy có một mỹ nhân mê hoặc tại hạ…đó chính là Đường phu nhân đã từng nhắc tới, nhưng tại hạ rõ ràng kềm chế lại được, còn điểm nàng huyệt ngủ, rồi chạy trăm dặm xa xôi tới gặp Viên phu nhân đây.
-Ngươi không cần phải gấp, ta tin tưởng ngươi, hơn nữa lại không phiền trách ngươi. -Thật không?
Tống Thanh Thư từ khi nhận thức Hạ Thanh Thanh, đến bây giờ thì thấy nàng hoàn toàn tựa như biến thành một người khác, chẳng trách hắn vô cùng ngạc nhiên.
-Đương nhiên là thật, lại nói,…nếu ta muốn quản thì cũng không tới phiên ta bận tâm đâu, chuyện như vậy thì vị Chu chưởng môn kia mới là phiền lòng, ta chỉ là một tình nhân không danh phận, chỉ cần ngươi tốt với ta thì là được rồi.
Hạ Thanh Thanh si mê nói.
-Còn nói không trách, câu nói chẳng khác nào là oán phụ a.
Tống Thanh cười nói.
-Nào có..
Hạ Thanh Thanh đỏ mặt, cúi đầu e thẹn phong tình vô hạn.
Tống Thanh Thư nhìn ngẩn ngơ, trong lúc này cũng không nỡ rời đi.
-Bên trong Kim quốc nguy cơ trùng trùng, ta lo lắng vết thương sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn của ngươi..
Hạ Thanh Thanh đột nhiên đôi mi thanh tú chau lại, lo âu nói. -Bị thương ngoài da, không cần phải lo lắng, đừng quên..coi như là đánh không lại, thì tại hạ còn có thể chạy a, cho dù có thương tích tại người, nhưng người trong thiên hạ có thể đuổi kịp tại hạ, cũng không có mấy người.
Tống Thanh Thư tự tin nói.
-Nếu ngươi không có bị thương, thì rõ ràng không ai có thể đuổi theo kịp..
Nghe hắn trấn an, Hạ Thanh Thanh không những không có yên tâm, trái lại càng lo lắng, vẻ mặt lã chã như là muốn khóc.
Hạ Thanh Thanh da thịt nổi lên đỏ bừng, nàng ghé vào lỗ tai hắn khẽ nói:
-Nghe Tuyết tỷ tỷ gì đó của ngươi nói, ngươi luyện cái môn nội công gì dùng âm bổ dương, đối với việc trị liệu thương thế rất có hiệu quả. -Cái gì mà nội công dùng âm bổ dương chứ, Tuyết tỷ tỷ đây là nói xấu,
Tống Thanh Thư lúng túng nói,
-Rõ ràng đây là võ công Phật gia chính kinh..
Nhưng giọng nói hắn rất nhỏ, ngay cả hắn như là không tự tin như vậy.
-Tống công tử lo làm gì, ta lại không ngại... không ngại dùng âm……
Hạ Thanh Thanh xấu hổ nói.
-Cái gì ?
Tống Thanh Thư phảng phất không thể tin vào tai của mình.
-Không có nghe rõ thì thôi.
Thấy Tống Thanh Thư trợn to hai mắt nhìn mình, Hạ Thanh Thanh vừa thẹn vừa giận, có điều vẫn không yên lòng Tống Thanh Thư mang vết thương ra đi, còn lại chút dũng khí nói:
-Ta có thể... giúp ngươi trị liệu thương thế.
-Làm sao chữa?
Tống Thanh Thư giờ đã biết vẫn ung dung nhìn nàng..
Biết Tống Thanh Thư là đang cố ý trêu đùa mình, Hạ Thanh Thanh hừ một tiếng, hơi thở như hoa lan:
-Chính là cứ như vậy ngươi đè ta ra… Tiếng nói trong trẻo của nàng trở nên vừa tô lại mị, Tống Thanh Thư hồi tưởng lại những lần âu yếm sơ ngộ với nàng, yết hầu phát khô:
-Lần này sẽ không bỏ dở nửa chừng nhé…
-Hừ…tất cả tiện nghi gì đều đã bị ngươi chiếm rồi, còn chưa vừa lòng sao?
Hạ Thanh Thanh lườm hắn, rất xấu hổ, ánh mắt trong suốt tinh nhiên, lưu chuyển quyến rũ mê ly.
-Nào có hết đâu, chí ít còn có một thứ cuối cùng chưa chiếm được.
Cổ họng Tống Thanh Thư trên dưới đã nhúc nhích một chút.
-Vậy thì lần này sẽ... cho ngươi chiếm tất cả là được rồi.
Hạ Thanh Thanh lần này cũng không có lùi bước, trong mắt bao hàm cực nóng mị hoặc.
Tống Thanh Thư cũng không nhịn được nữa, cúi đầu hôn xuống, Hạ Thanh Thanh ưm một tiếng, thuận thế liền ngã vào trong người của hắn.
-Sao lúc này không vội chạy nữa đi? Hạ Thanh Thanh cười đắc ý nói.
-Vào lúc này chỉ tên ngốc mới chạy đi.
Tống Thanh Thư đáp.
Hạ Thanh Thanh lông mi run rẩy, tùy hắn cỡi ra đai lưng của nàng, lần lượt lột bỏ vải vóc còn sót lại trên người nàng, đến khi thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không còn mảnh vải che thân, nàng ngượng ngùng nói:
-Ngươi… có ghét bỏ ta không?
Tống Thanh Thư sững sờ:
- Tại sao lại ghét bỏ Viên phu nhân?"
-Bởi vì ta đã từng là thê tử của người khác…
Hạ Thanh Thanh trong lòng vẫn canh cánh, vừa cảm thấy có lỗi với Viên Thừa Chí, mặt khác lại cảm thấy không xứng với Tống Thanh Thư.
-Tại hạ không hề để ý đến những chuyện đó,
Tống Thanh Thư nhìn trong ánh mắt của nàng, tràn ngập sự chân thành.
-Ta cuối cùng thì cũng tin tưởng Tuyết cô nương rồi..
Hạ Thanh Thanh thở dài.
- Tuyết tỷ tỷ nói cái gì? Tống Thanh Thư thấy kỳ lạ, hai người này không phải là thấy ngứa mắt lẫn nhau sao, làm sao lại có nhiều chuyện nói với nhau vậy
-Nàng nói.....
Hạ Thanh Thanh cắn vào lỗ tai của hắn, nhẹ nhàng thổi ra làn hơi, giả bộ theo giọng nói của Đông Phương Mộ Tuyết,
-Viên phu nhân, ngươi cũng đừng quá mức lo lắng, tiểu tử Tống Thanh Thư kia chính là kẻ hết thuốc chữa rồi…. Viên phu nhân vừa lớn tuổi hơn hắn, thân phận đã là phụ nhân, Viên phu nhân đừng có ngại thân thể mình đã vấy bẩn, nói không chắc còn có thể làm cho đáy lòng tà ác của hắn càng thêm thích thú nhiều hơn so với các cô nương còn trong sạch đấy…
-Nói hươu nói vượn,
Tống Thanh Thư không nhịn được,
- Đây là có ác ý hãm hại, tại hạ tuyệt đối không phải như vậy.
-Thật không?
Hạ Thanh Thanh cắn môi, mỉm cười nói, -Thật ra thì từ suy nghĩ của ta, cũng hi vọng Tống công tử là loại người như thế đấy…
Nhìn thấy Hạ Thanh Thanh đuôi lông mày vừa có ngây ngô cô nương, lại pha lẫn thành thục quyến rũ mềm mại, Tống Thanh Thư làm gì còn nhịn được nữa, liền hướng về trên người nàng đè lên:
- Chế nhạo ta, để xem tại hạ trừng trị Viên phu nhân này như thế nào đây..
Hạ Thanh Thanh vừa cười vừa xin tha:
- Ta sai rồi…ta sai rồi...
Hạ Thanh Thanh trên mặt càng là đỏ đến chảy ra nước, cái kia trên thân thể mềm mại tản mát ra hương khí mê người, đó là mùi vị thành thục đặc biệt trên người nữ nhân .
Tống Thanh Thư một hồi choáng váng, tham lam mà chăm chú nhìn thân hình xinh đẹp kia với đường cong gợn sóng bao la.
-Ngươi còn xem!
Hạ Thanh Thanh chưa bao giờ cảm thụ qua kíƈɦ ŧɦíƈɦ như thế, vừa thẹn lại sợ, tuổi tác Hạ Thanh Thanh đúng là đang lúc như lang tự hổ, nàng lâu nay từ ngày Viên Thừa Chí chết đi, mặc dù lãnh đạm, nhưng đó là cường tự ức chế, giờ phút này lại có một ý trung nhân anh tuấn thiếu niên đặt ở thân dưới, nếu nói là nàng không động tình, đó là gạt người…. Khuôn mặt tuấn mỹ của Tống Thanh Thư càng lúc càng gần, cuối cùng thì cặp môi thơm cũng bị hắn ngăn chặn, đầu lưỡi mềm mại đánh sâu vào sau khoang miệng nàng, đột phá phòng tuyến... Hai cái đầu lưỡi dây dưa cùng một chỗ, như đang thăm dò nhân tính khoái hoạt nguyên thủy nhất, cái lưỡi thơm tho của nàng như hoa hương thơm, say lòng người mùi thơm của cơ thể càng giống như mê tình chi dược, nhanh chóng nhen nhóm bốc cháy lên, nhanh chóng hướng tứ chi bách hài khuếch tán mở ra..