Tống Thanh Thư đem nàng để tới trên cái ghế, sau đó chạy đến gian phòng ốc bên cạnh, xem bên trong phòng bố trí hẳn là trước kia là gian phòng của Tôn bà bà, hắn vịn Tiểu Long Nữ dìu qua đặt nằm trên giường.
Nhìn thấy trong phòng có một hũ mật ong, Tống Thanh Thư hai mắt tỏa sáng, hắn lấy ra non nửa bát mật ong, dùng nước hoà lấy, rồi đút từng muỗng cho Tiểu Long Nữ, khuôn mặt tái nhợt của nàng rốt cuộc có hơn nhiều một tia huyết sắc.
-Tạ ơn tỷ phu..
Tiểu Long Nữ chẳng qua hiện nay nhìn thấy bên trong cổ mộ trống rỗng, chỉ có hai người bọn họ, nàng cũng cảm thấy chút ít không được tự nhiên.
Tống Thanh Thư cười nói:
- Chúng ta không phải là ngoại nhân, sư muội cần gì phải khách sáo như vậy chứ.
Tiểu Long Nữ chợt nhớ tới một chuyện, nói: -Tỷ phu, hãy qua gian phòng của Tổ Sư bà bà, lấy cái rương hòm mạ vàng mang qua đây, có được không?
Tống Thanh Thư nghĩ thầm là cái rương kia là đồ xuất giá của Lâm Triêu Anh, thời điểm này nàng muốn thứ này để làm gì vậy? Bất quá điểm ấy thỉnh cầu, hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Căn cứ theo chỉ dẫn của nàng, hắn chạy đến gian phòng Lâm Triêu Anh, nhìn thấy cái rương hòm kia cũng không nặng, cũng không có khóa, rương ngoài sơn hồng mạ vàng, hoa văn lịch sự tao nhã.
Tiểu Long Nữ nói:
-Muội nghe Tôn bà bà nói, trong rương này là đồ của Tổ Sư Bà Bà xuất giá. Về sau thì không có gả thành, cho nên những thứ này không còn có tác dụng gì nữa..
Tống Thanh Thư sớm đã đoán được bên trong là cái gì, nghe vậy "Ừ" một tiếng, nhìn cái rương hòm hoa văn diễm lệ, nhưng cảm giác dù sao vẫn là mang theo vô hạn thê lương, ai bảo Lâm Triêu Anh lại ưa thích Vương Trùng Dương loại nam nhân cặn bã như vậy chứ.. Đột nhiên hắn suy nghĩ lại, còn chính mình thì khắp nơi lưu tình như vậy, xem ra cũng là thuộc hạng nam nhân cặn bã, chỉ là không biết so cùng Vương Trùng Dương thì ai cặn bã hơn đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, Tống Thanh Thư cho là Vương Trùng Dương cặn bã nhiều hơn một chút, bởi vì cái gọi là là vô tình, huống chi còn là một người không dám chịu trách nhiệm.
Hắn ngây người trong một chốc lát này, thì Tiểu Long Nữ đã mở ra nắp hòm, bên trong có châu khảm mũ phượng, khăn quàng kim thêu, đỏ thẫm xiêm y, tất cả đều là chất vải thượng đẳng nhất, tuy rằng đã cách mấy chục năm, xem ra vẫn là sáng lạn như mới.
Tiểu Long Nữ trọng thương bên người không cử động niều được, nên chỉ nhìn một cách vô lực, đành phải nói ra:
-Tỷ phu lấy ra, để cho muội nhìn xem.
Tống Thanh Thư gật đầu, đem từng món đồ vật theo trong rương lấy ra, dưới mặt xiêm y là một cái cái hộp có cái lược khảm nạm, một hộp đồ trang sức phỉ thúy, hộp son phấn bột nước, hương thơm còn lấy nửa bình. Thời điểm này Tiểu Long Nữ đột nhiên hỏi:
-Tỷ phu, muội trang điểm làm tân nương tử, tỷ phu có chịu không?
Tống Thanh Thư rung động, không rõ nàng vì sao phải ra vẻ làm tân nương tử, chẳng lẽ nàng đối với mình có ý?
Hắn liền đáp:
- Hôm nay sư muội mệt mỏi nhiều rồi, trước nghỉ một đêm, sáng mai hãy làm.
Tiểu Long Nữ lắc đầu nói:
-Không, muội sợ sống không đến ngày mai, nên muốn trước khi chết được mặc một lần làm nương tử.
Tống Thanh Thư nghĩ thầm có ta ở đây, làm sao để cho có chuyện gì không hay xảy ra? Bất quá thấy nàng thái độ kiên quyết, hơn nữa hắn cũng muốn nhìn qua Tiểu Long Nữ mặc vào đồ tân nương tử là bực nào khuynh quốc khuynh thành, hơi do dự rồi đồng ý.
Tiểu Long Nữ mỉm cười, cầm lấy son phấn, pha chút ít nước, đối với tấm gương, dụng tâm trang điểm. Nàng trong cả đời, cái này là lần đầu tiên sử dụng phấn, sắc mặt nàng vốn trắng, thực ra không cần phải bôi bột nước phấn hồng, chỉ là sau khi trọng thương nên khuôn mặt tái nhợt toàn bộ không có chút máu, trên hai gò má nhàn nhạt xoa một tầng son phấn, quả nhiên tăng lên kiều diễm… Nàng nghỉ ngơi nghỉ một chút, cầm lấy lược chải đầu, thở dài:
-Muốn búi tóc chắc muội cũng không làm được..
Tống Thanh Thư trong lòng rung động, thốt ra:
-Hay là để ta giúp muội chải tóc nhé..
Tiểu Long Nữ kinh ngạc nhìn qua hắn:
-Tỷ phu cũng biết sao?
-Đương nhiên!
Tống Thanh Thư đắc ý nói, hắn hồng nhan tri kỷ nhiều như vậy, thường xuyên hoan ái cả đêm, ngày hôm sau thức dậy thường xuyên thay các nàng vẽ lông mày, chải đầu các loại, vì thường xuyên làm như vậy, nên giờ coi như là hảo thủ rồi.
-Um…... được rồi.
Tiểu Long Nữ trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, bởi vậy do dự một chút thì cũng đồng ý..
Đến sau lưng Tiểu Long Nữ, chỉ thấy một mái tóc như thác nước tóc đen nhánh xinh đẹp, Tống Thanh Thư trong lòng tán thưởng không thôi, cầm lấy lược thay nàng chải lên. - Sư muội, muội nhìn thật là đẹp mắt.
Nhìn qua trong kính bóng hình như tiên nữ kia, Tống Thanh Thư nhịn không được cảm thán.
-Thật sao?
Tiểu Long Nữ nàng có chút vui mừng, nhưng rất nhanh nhíumày lại,
-Vậy mà từ trước giờ Quá nhi chưa từng tán thưởng qua ..
-Dương Qúa chắc cũng muốn tán thưởng sư muội, bất quá sư muội đã từng làm sư phụ hắn, nên trong lòng của hắn kính trọng sư muội, cho nên xấu hổ không dám mở miệng mà thôi.
Tống Thanh Thư đã đạt đến cảnh giới tối cao lấy lòng nữ nhân rồi, nên hắn khinh thường thủ đoạn tại sau lưng hãm hại tình địch, ngược lại thay cho đối phương nói ra.
-À…thì ra là như vậy…
Tiểu Long Nữ nghe được Tống Thanh Thư thay Dương Quá nói chuyện, trong nội tâm nàng lại thân cận với Tống Thanh Thư thêm vài phần.
Tống Thanh Thư từng chút vuốt ve mái tóc dài mềm mại của nàng, - Sư muội, búi tóc đã làm tốt rồi, muội cảm thấy như thế nào đây?
-Tỷ phu không chỉ có võ công cao cường, lại còn biết ôn nhu săn sóc như vậy, đại sư tỷ thật sự là tốt phúc khí.
Tiểu Long Nữ mỉm cười, cầm lấy khuyên tai trên bàn đeo lên, chen vào châu trâm (cài tóc), trên cổ tay đeo một đôi vòng ngọc, nến đỏ thấp thoáng phía dưới, thật đúng xinh đẹp vô song, nàng vui vẻ quay đầu, tự nhiên cười nói,
-Tỷ phu nói muội có đẹp hay không?
Tống Thanh Thư thấy trước mắt tràn đầy sáng rọi, khen:
-Đẹp mắt cực kỳ, cho dù thiên tiên hạ phàm cũng kém sư muội, để ta mang lên mũ phượng cho sư muội..
Hắn cầm lấy mũ phượng, đi đến phía sau nàng mang lên.
Tiểu Long Nữ nhìn qua trong gương đồng một nữ nhân kiều diễm vô song xuất hiện, nàng bỗng nhiên thở dài:
-Đáng tiếc là Quá nhi nhìn không tới. Tống Thanh Thư nghe qua trong lòng đau xót, thì ra nàng sở dĩ đột nhiên muốn mặc lên đồ tân nương tử, vì là trong lòng nghĩ đến Dương Quá, bản thân mình vừa rồi cao hứng là sai rồi.
Bất quá hắn cũng là người phóng khoáng rộng rãi, rất nhanh thu thập tâm tình:
-Về sau Dương huynh đệ nhất định có thể nhìn thấy sư muội mặc bộ đồ tân nương tử này đấy.
Đồng thời trong lòng hắn âm thầm bổ sung một câu, Dương Quá tuy rằng có thể chứng kiến, bất quá ngươi không nhất định phải là tân nương tử của Dương Quá.
Tiểu Long Nữ nào biết được hắn đang suy nghĩ gì, nghe được hắn nhắc tới Dương Quá, trong lòng đau xót, rốt cuộc nhịn không được, nằm ở bên cạnh rương hòm khóc lên.
Tống Thanh Thư luống cuống, bước lên trước, đem nàng kéo lên ôm nàng:
- Sư muội làm sao vậy? Có phải là ta nói sai cái gì? -Muội còn có "về sau" sao? Muội nghĩ đến sẽ không còn được gặp lại Quá nhi, nên không nhịn được …
Tiểu Long Nữ lúc này đau buồn theo tâm, thật cũng không chú ý tới mình đang ngã vào trong ngực của một nam nhân khác.
Dương Quá này Dương Quá, ngươi thật sự là tốt phúc khí!
Tống Thanh Thư cảm thán, nói:
- Sư muội cứ yên tâm đi, có ta ở đây, cam đoan chữa thương tốt cho muội, để còn gặp lại Dương Quá.
-Thật sự sao?
Tiểu Long Nữ cũng là cao thủ đứng đầu, rõ ràng hiểu được trên người mình tổn thương nặng đến chừng nào, bởi vậy nghe được hắn, nói khó tránh khỏi có chút hồ nghi.
-Cho dù sư muội không tin ta, thì cũng nên tin vào Vương Trùng Dương, lão cùng Tổ Sư bà bà của muội đều có bản lĩnh như nhau….
Tống Thanh Thư đáp.
-Điều này cũng đúng.
Nghĩ đến thân phận của Vương Trùng Dương, Tiểu Long Nữ nói. Tống Thanh Thư lên tiếng:
- Sư muội, bộ xiêm y này thêu phượng hoàng rất đẹp, để ta giúp muội mặc vào!
Tiểu Long Nữ lúc này đương nhiên không có khả năng thay đổi y phục, cũng không có khả năng đồng ý tại trước mặt nam nhân cởi xiêm y, bởi vậy Tống Thanh Thư chỉ là đỡ lấy thân thể Tiểu Long Nữ, đem bộ xiêm y tơ vàng thêu đỏ mặc vào bên ngoài bộ y phục trắng dính đầy máu trên thân nàng…
Tiểu Long Nữ lau đi nước mắt, cười dịu dàng ngồi ở bên cạnh cặp nến đỏ:
-Cảm ơn tỷ phu.
Tống Thanh Thư cười nói:
-Tốt rồi, tâm nguyện của muội đã xong, bây giờ ta có thể bắt đầu trị thương được chưa ?
-Ừ.
Tiểu Long Nữ nhu hòa nói một tiếng.
Tống Thanh Thư đối với Tiểu Long Nữ nói ra:
-Sư muội toàn thân phải buông lỏng, bất luận có gì dị trạng đau đớn, cũng không được vận khí chống cự. Tiểu Long Nữ tính tình vốn là không màng danh lợi, nghe vậy nói:
-Vậy muội coi như mình đã chết phải không…
Tống Thanh Thư nói:
- Sư muội thật thông minh!
……………………………………………………………………………………….
Cùng lúc đó, dưới chân núi Chung Nam sơn có một nam nhân bộ dáng gian nan vất vả, mặc dù hắn đứt gãy một cánh tay, khuôn mặt lại cực kỳ tuấn lãng, chỉ thấy hắn xa nhìn trên núi, thì thầm nói ra: "Thiên hạ to lớn, cũng không biết cô cô bây giờ đang ở nơi nào. Nếu như đã là đi ngang qua Chung Nam sơn, chi bằng quay về cổ mộ một chuyến đi.